Sáng ngày hôm sau, trong phòng ăn của du thuyền"Ừm, sắc mặt của em tốt hơn nhiều rồi đấy!" Bên cạnh bàn ăn, Triệu Ngọc nói với Miêu Anh: "Xem ra, thuốc ngày hôm qua thật sự có tác dụng, anh còn tưởng rằng hôm nay phải truyền nước đó!"
"Em đã nói rồi" Miêu Anh nói: "Chỉ là bị cảm nhẹ mà thôi, không sao cả"
Chỗ của hai người là phòng ăn khoang hạng nhất của du thuyền, cơm nước trong nhà ăn rõ ràng cao cấp hơn hẳn phòng ăn phổ thông, có các loại hoa quả bánh ngọt, bánh mì bò bít tết, còn có đầu bếp tự mình làm mì sợi.
Bởi vì lo lắng bệnh tình của Miêu Anh nên Triệu Ngọc chỉ cho Miêu Anh ăn một tô mì sợi và một chút hoa quả.
"Thế nào rồi ngài thám tử, lần này dù sao cũng là em đi theo anh thực tập" Miêu Anh khiêm tốn nói: "Tiếp theo, ngài có chỉ lệnh gì không?"
"Cái gì mà chỉ lệnh không chỉ lệnh chứ" Triệu Ngọc nói: "Anh chỉ có một yêu cầu, chính là nghỉ ngơi, dưỡng bệnh cho tốt!"
"Em nói rồi, em không sao cả!" Miêu Anh nói: "Anh hiểu tính tình của em mà, hay là thế này đi, hôm nay, đến lượt em xem xét các đoạn video giám sát trên du thuyền"
"Còn anh thì đi phá vụ án hoàn mỹ của anh cho tốt nhé!"
"Hả?" Triệu Ngọc trừng to mắt: "Hai chúng ta nghĩ giống nhau đó, đúng là thần giao cách cảm, một chút đã thấu!"
"Một chút đã thông!" Miêu Anh sửa lại, sau đó hỏi: "Có điều, em vẫn phải nhắc nhở anh, anh cần phải luôn luôn biết rõ cái gì mới là nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta!"
"Một khi chúng ta phát hiện ra manh mối liên quan tới kho báu của Tịch Vĩ thì anh coi như không thể điều tra vụ án kia nữa..."
"Hiểu rồi! Em đang đi theo anh thực tập mà, chuyện này còn cần em phải nói sao?" Triệu Ngọc đã tính trước rồi, nói: "Yên tâm đi, anh sẽ không vì vụ án này mà không để ý tới nhiệm vụ trọng yếu của chúng ta đâu!"
"Nói đến vụ án" Miêu Anh dặn dò: "Anh cũng phải nhớ kỹ thân phận của mình đó! Anh không thể tra án lung tung giống như trước đây được, anh đừng quên là anh không có quyền hạn!"
"Yên tâm, yên tâm" Triệu Ngọc cười nói: "Anh đã là tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt, sẽ không làm loạn giống như trước đây đâu! Yên tâm đi, anh đã đặt ra kế hoạch xong từ lâu rồi!"
"Anh nói thật à?" Hai mắt tiểu thư Miêu sáng lên, giọng như thẩm vấn: "Từ hôm qua em đã biết thằng nhóc nhà anh đã nghĩ ra biện pháp từ lâu rồi mà! Nào, nói đi, anh dự định làm như thế nào để không trái với pháp luật và quy định?"
"Ha ha ha..." Triệu Ngọc nheo mắt lại: "Em đấy, đã nhìn thấu anh từ lâu rồi! Được" Hắn nhìn xung quanh và nói: "Nếu đã như vậy thì anh sẽ nói cho em nhé, em thuận tiện giúp anh tham mưu một chút..."
Nghe thấy vậy, Miêu Anh nhanh chóng bỏ bát đũa xuống, tập trung lắng nghe.
Ai ngờ, cô vừa mới buông xuống bát đũa thì bỗng nhiên có mấy người từ phía cửa nhà hàng vội vã chạy tới.
"Ngài Triệu, ngài Triệu..." Một người đàn ông trong đó chạy thẳng tới bàn ăn của Triệu Ngọc, vội vã nói: "Cảm ơn trời đất, cuối cùng tôi cũng tìm được ngài rồi!"
"Ừm..." Triệu Ngọc nhận ra người đàn ông này chính là vị giám đốc du thuyền đi cùng với cô chủ Chu Vận Địch hôm qua.
Tối hôm qua, Triệu Ngọc đã điều tra tư liệu về ông ta, biết tên của ông ta là Tề Kiến Hoa, là người kỳ cựu trên du thuyền này, đã công tác trên thuyền được gần sáu năm.
Đi theo sau Tề Kiến Hoa còn có vài người ngoại quốc mũi rất cao, còn mặc trang phục thuyền viên.
Ngoài ra, còn có hai người mặc quần áo nhân viên phục vụ và quần áo thủy thủ.
"Ông?" Nhìn thấy đoàn người Tề Kiến Hoa xuất hiện, Triệu Ngọc bỗng cảm thấy tò mò: "Có chuyện gì thế?"
"Ừm... ngài Triệu" Tề Kiến Hoa cúi đầu nhỏ giọng nói: "Nơi này không thích hợp để nói chuyện, chúng tôi cần sự giúp đỡ của ngài! Chúng ta... Chúng ta đi ra bên ngoài nói chuyện đi!"
"Việc này..." Qua cách nói chuyện dồn dập của Tề Kiến Hoa, Triệu Ngọc nghe ra điều gì đó không ổn. Xem ra, có thể trên du thuyền này đã xảy ra chuyện lớn.
"Được rồi!" Triệu Ngọc đứng lên, chỉ vào Miêu Anh và giới thiệu: "Vị tiểu thư này là trợ thủ của tôi, chúng tôi cùng đi với nhau!"
"À, được được..." Tề Kiến Hoa khoa tay ra hiệu, lập tức dẫn Triệu Ngọc và Miêu Anh đi ra bên ngoài phòng ăn.
"Ừm..." Vừa vội vàng đi, Tề Kiến Hoa vừa chỉ vào người nước ngoài đang dẫn đường cho Triệu Ngọc: "Vị này là thuyền trưởng Tất Quốc Thắng của Uranus, ông ta có tên Ý nhưng tôi mãi vẫn không gọi được!"
"Xin chào!" Người ngoại quốc dùng tiếng Trung lưu loát nói với Triệu Ngọc: "Rất xin lỗi đã gây thêm phiền toái cho ngài!"
"Ồ..." Triệu Ngọc nhìn người nước ngoài này một cái, lúc này mới nhớ ra chiếc du thuyền này được xưởng đóng tàu Ý chế tạo, cho nên công việc đi lại của du thuyền đều là do bọn bọ hoàn thành.
Bọn họ đi qua hành lang rất nhanh, tới một căn phòng giống như phòng quan sát.
Bên trong phòng quan sát có hai nhân viên bảo vệ đang ăn humburger, vừa nhìn thấy giám đốc du thuyền cùng thuyền trường cùng nhau đến phòng quan sát thì hai nhân viên bảo vệ đều hoảng sợ.
Tề Kiến hoa khoát tay ra hiệu, hai nhân viên bảo vệ nhanh chóng lui ra ngoài.
"Ngài Triệu, tôi biết ngài là một nhà thám tử trứ danh!" Lúc này, Tề Kiến Hoa cuối cùng cũng đi vào chủ đề chính: "Mong ngài thứ lỗi vì mới sáng sớm đã gọi ngài đến đây, nhưng chuyện này rất quan trọng, chỉ sợ là chỉ có ngài mới có thể giúp chúng tôi vượt qua cửa ải này!"
"Ông nói đi" Triệu Ngọc thản nhiên nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Ngài... Ngài xem cái này trước đã..." Trong lúc nói chuyện, có thuyền viên mở một cái laptop ra, rồi mở một đoạn video, còn Tề Kiến Hoa thì kể rõ: "Đây là hình ảnh được lấy từ camera giám sát ở bên phải mạn du thuyền, đó là tia hồng ngoại thăm dò, trong bóng đêm cũng có thể ghi lại mọi thứ..."
"Ngài xem... hơn ba giờ đêm hôm qua, có người nhảy xuống biển..."
"Hả!?"
"Cái gì!?"
Triệu Ngọc và Miêu Anh đồng thời giật nảy cả mình.
"Có người rơi xuống biển?" Miêu Anh nói: "Vậy các ông còn không nhanh chóng liên hệ với đội cứu viện đi?"
"Chúng tôi đã liên hệ rồi" Tất Quốc Thắng nói: "Chúng tôi đã liên hệ với đội cứu viện bờ biển, trung tâm cứu viện, tất cả đội tàu phụ cận nữa, hiện giờ, bọn họ đang tiến hành tìm kiếm và cứu hộ khu vực biển đó"
"Du thuyền của chúng tôi cũng đã phái hơn mười chiếc ca nô qua đó, nhưng mà... Thời gian rơi xuống nước lâu như vậy, nếu tính đến cả nhiệt độ nước biển, chỉ sợ là... Haizz..."
"Vậy..." Triệu Ngọc vội hỏi: "Các ông có điều tra được người rơi xuống biển là ai không?"
"Chính là... Chính là..." Tề Kiến Hoa khó khăn nói: "Chính là cô chủ du thuyền, cô chủ Chu Vận Địch!"
"Cái gì!?" Triệu Ngọc trừng to mắt, không thể tưởng tượng nổi nói: "Ông không nói đùa đấy chứ? Tại sao... Tại sao lại là cô ấy được!?"
"Ừm... Thực ra..." Tề Kiến Hoa khó xử nói: "Thực ra chúng tôi không xem video trước, dù sao cũng đã là đêm khuya, nhân viên giám sát căn bản không phát hiện ra"
"Thực ra, chuyện là thế này" Tề Kiến Hoa kể lại: "Bởi vì phải sử dụng video call để bàn chuyện làm ăn với phía Mỹ nên hơn bảy giờ sáng hôm nay, thư ký của Chu Vận Địch đã đi gọi cô ấy dậy"
"Thế nhưng thư ký phát hiện cửa phòng của cô chủ Chu Vận Địch bị mở rộng ra, trong phòng vô cùng bừa bộn, cái bàn nghiêng lệch, tài liệu rơi vãi đầy đất, cửa sổ cũng bị mở ra!"
"Sau đó, thư ký tìm khắp cả căn phòng, còn gọi điện thoại cho Chu Vận Địch, thế nhưng không tài nào gọi được"
"Thế là cô ấy đi tìm tôi, xin tôi giúp, sau khi tôi kiểm tra hiện trường thì nghĩ tới chiếc camera ở phía bên phải mạn thuyền kia, sau khi chúng tôi điều tra camera giám sát, lúc ấy mới phát hiện ra cảnh tượng cô ấy rơi xuống biển!"
"Mặc dù không nhìn thấy rõ ràng, nhưng mà tối hôm qua ngài cũng đã gặp rồi đấy, chiếc váy dài đó khẳng định là cô chủ Chu Vận Địch..."
"Chúng tôi đã phong tỏa hiện trường" Tề Kiến Hoa nói: "Vì để tránh gây xôn xao nên trước mắt, chúng tôi vẫn chưa thông báo với bất cứ người nào!"
"Ngài Triệu, trên du thuyền của chúng tôi không có nhân viên cảnh sát chính thức, cho nên chúng tôi hy vọng ngài có thể đứng ra giúp chúng tôi chủ trì đại cục!"
"Đúng rồi" Tất Quốc Thắng nói: "Trong phòng vô cùng bừa bộn, cửa sổ cũng bị mở ra, đây nhất định là một vụ mưu sát!"
"Nếu cô chủ Chu thật sự đã chết thì tôi hy vọng ngài có thể giúp chúng tôi bắt được hung thủ... Ủa... ấy ấy ấy?"
Ai ngờ, Tất Quốc Thắng còn chưa nói dứt lời thì đã nhìn thấy Miêu Anh kéo cánh tay của Triệu Ngọc, túm Triệu Ngọc ra khỏi căn phòng...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận