Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cuồng Thám

Chương 2326: Tôi lại lập công rồi!

Ngày cập nhật : 2025-09-09 04:53:07
"Vẫn tốt, vẫn tốt!" Trong điện thoại, Tăng Khả báo cáo với Triệu Ngọc: "Tổ trưởng, Trương Bồi Bồi đã kiểm tra sơ qua bộ thi cốt còn sót lại, trạng thái bảo tồn còn tốt hơn cả so với tưởng tượng một chút, hẳn là có thể lấy được ADN hữu hiệu""Có điều, công việc thu thập thi cốt vừa mới bắt đầu, muốn đạt đến bước lấy tin tức thì còn phải chờ bọn em di dời thi cốt về Cục Cảnh sát mới được"
"Vậy..." Triệu Ngọc vội hỏi: "Điểm mấu chốt thì sao? Chuyện nửa cánh tay không phải rất rõ ràng rồi à? Liệu có bộ thi cốt nào bị mất tay không?"
"Không được" Tăng Khả nói: "Thi cốt trước mắt đã bị lẫn lộn với nhau, tạm thời vẫn chưa nhìn ra được gì hết, ấy... Úi..."
Ai ngờ, trong lúc nói chuyện, dường như Tăng Khả nghe thấy điều gì đó, vội vàng dừng lại một chút, nhiều âm thanh huyên náo xuất hiện trong điện thoại.
Mãi cho tới mười giây sau, trong loa mới vang lên giọng nói của Tăng Khả.
"Tổ trưởng, vừa rồi Bồi Bồi có nói với em là vừa rồi cô ấy đã đếm qua số xương khuỷu tay, xương bàn tay và xương cổ tay một chút, phát hiện ra... Đúng thật là thiếu một tổ hợp, nhưng mà tình hình bây giờ hơi hỗn loạn, bởi vì đã bị đốt cháy khét nên không tìm thấy rất nhiều xương cốt!"
"Cô ấy cũng không thể xác định chắc chắn là thiếu xương cốt!"
"À... Được, được..." Triệu Ngọc căn dặn một lần nữa: "Nếu đã lấy được ADN thì chí ít có thể tự nghiệm chứng được rồi, lát nữa có tin tức gì thì nhớ nói với tôi trước tiên đấy!"
"Anh yên tâm đi, yên tâm đi..." Tăng Khả nói: "Em cúp trước nhé, nhân lực không đủ, em cũng phải đi xuống dưới hỗ trợ mới được..."
Phù...
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Triệu Ngọc lại căng thẳng, bắt đầu suy nghĩ xem năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nếu như số thi cốt trong mộ thật sự có một bộ bị thiếu cánh tay thì... liệu có thể giải thích thế này không?
Tôn Ngọc Kiều đã bị người ta chém đứt cánh tay trước khi bị thiêu chết trong vụ hỏa hoạn!
Cho nên cánh tay và đồng hồ mới không lưu lại dấu vết bị đốt cháy của vụ hỏa hoạn...
Đương nhiên, đây đều chỉ là suy đoán, hiện giờ Trương Bồi Bồi cũng không thể chắc chắn có một bộ thi cốt bị thiếu một cánh tay, cho nên nhất định phải chờ kết quả kiểm nghiệm mới được.
Muốn xử lý thi cốt đã bị đốt cháy khét, đồng thời được mai táng trong mộ hơn ba mươi năm nhất định không phải là chuyện dễ dàng, cho nên Triệu Ngọc nghĩ nếu muốn tin tức được xác thực thì nhanh nhất cũng phải đến nửa đêm!
"Oa, đúng là một người anh rể thân kiêm nhiều chức nhỉ!" Giọng nói của cô em vợ Đinh Lam vang lên bên cạnh.
Bởi vì vụ án cánh tay trong két sắt không có gì cần phải giữ bí mật cho nên khi gọi điện thoại, Triệu Ngọc không né tránh Đinh Lam.
"Đương nhiên rồi, ai bảo anh là nhà thám tử trứ danh vũ trụ lay động càn khôn chứ!" Triệu Ngọc liếm mép nói: "Ban đầu, anh đến Ma Đô cũng là bởi vì phá án mà!"
"Em biết, lúc đầu cũng là bởi vì anh em Chu thị của Tập đoàn Thiên Cần mà tới đây" Đinh Lam cười nói: "Từ khi xảy ra vụ việc ở tòa cao ốc Phú Hào thì chuyện Tập đoàn Thiên Cần lại chẳng đáng để vào mắt!"
"Đúng rồi, ban nãy anh đang định hỏi" Triệu Ngọc hỏi: "Không phải Chu Vận Địch còn sống à? Mọi người đã phái người hỏi cô ta chưa?"
"Cô ta và Tina là tình nhân, chắc chắn Tina đã từng nói với cô ta điều gì chứ nhỉ?"
"Bọn em đã từng hỏi rồi" Đinh Lam nói: "Chu Vận Địch còn kém xa so với Lý Phú Hào, cô ta căn bản còn chưa tiếp xúc đến mạch chính, thông tin mà cô ta biết được vô cùng có hạn!"
"Ồ..." Triệu Ngọc lại hỏi: "Vậy thì... những chuyện khác thì thế nào?"
Nghe thấy câu hỏi của Triệu Ngọc, Đinh Lam đầu tiên là nhìn kỹ xung quanh một lượt, đến khi thấy không có ai chú ý tới, mới nhỏ giọng nói với Triệu Ngọc:
"Xế chiều hôm nay, cấp trên sẽ thả Amerola ra! Dựa theo quy tắc, bọn em sẽ không tiến hành theo dõi hậu kỳ gì đó với cô ta, quan hệ của hai người tốt như vậy, anh có đi tiễn cô ta không?"
"Ừm..." Triệu Ngọc do dự một chút rồi nói: "Thôi vậy! Cô gái kia thấy anh quá ưu tú, nên đã say mê anh rồi, nhưng anh đã có chị của em, vì để tránh nghi ngờ, vẫn là em đi đi!"
"Tốt xấu gì thì quan hệ của em và cô ta cũng không tệ, chúng ta từng là chiến hữu cùng nhau tung hoành ở ngôi nhà tội ác mà? Ha ha..."
"Tự luyến quá mức làm em thấy hơi buồn nôn đấy!" Đinh Lam nôn khan một chút.
"Ủa... Em có thai à?" Triệu ngọc ra vẻ kinh ngạc: "Là của anh hả?"
"Anh thôi đi nhé!" Đinh Lam đấm vào bả vai của Triệu Ngọc một cái, lại bị Triệu Ngọc bắt được.
"Anh chỉ đùa một chút thôi mà, ha ha ha, đàn ông không xấu thì phụ nữ không yêu..." Triệu Ngọc cười xấu xa, nói, còn vuốt ve tay Đinh Lam một cái.
"Anh đang đùa giỡn em vợ đấy, cẩn thận em nói cho chị của em biết!" Đinh Lam nhanh chóng rút tay ra, giận trách: "Nhất định là kiếp trước chị của em làm chuyện 'tốt' gì mới gặp phải cái tên tự luyến như anh!"
"Tự luyến, dù sao cũng tốt hơn tự mình hại mình chứ? Ha ha ha..." Triệu Ngọc cười điên cuồng, nói: "Không phải em còn muốn mỹ phẩm sao? Không làm anh rể em vui vẻ thì coi như không còn đồ mỹ phẩm nào nữa rồi!"
"Anh..." Đinh Lam liếc mắt khinh bỉ: "Nói anh béo thì anh lại xùy, anh cho rằng em thiếu mấy đồng tiền bẩn của anh à?"
"Anh rể à" Không ngờ Đinh Lam còn ngồi nhẹ lên đùi của Triệu Ngọc, nũng nịu nói: "Anh nói xem, anh muốn em dỗ anh như thế nào?"
Nhìn thấy Đinh Lam nháy đôi mắt to sáng long lanh, Triệu Ngọc ngược lại có chút không chịu nổi, con người của hắn chính là như vậy, ngoài miệng thì cậy mạnh, nhưng khi thực sự xảy ra thì lại sợ.
Hắn nhanh chóng đẩy Đinh Lam ra, nghiêm mặt nói: "Em trở mặt nhanh thật! Xương cốt của anh sắp xốp giòn rồi, em muốn dỗ dành anh thì tuyệt đối đừng dùng mỹ nhân kế, không thì anh sẽ trúng kế mất!"
"Như vậy đi, em hãy báo cáo với anh chuyện ở bên phòng Đặc Cần trước đi đã..."
"Thôi đi, thật là!" Đinh Lam lại liếc mắt khinh bỉ một cái, quen biết nhau lâu như vậy, cô đã sớm nắm được thóp của Triệu Ngọc rồi, lập tức nói: "Có điều, mặc dù anh tự luyến, nhưng mà em không thể không thừa nhận những cô gái xinh đẹp kia đúng là có chút mập mờ với anh!"
"Ví dụ... nữ sát thủ Haiya đó" Đinh Lam nói: "Mấy ngày nữa, cô ta sẽ được giao lại cho chính phủ bọn họ, em đoán nếu cuối cùng có thể xác định được việc làm của Lý Phú Hào, hoặc là điều tra ra chuyện Lý Phú Hào lợi dụng khí độc sát hại thôn dân thì... cuối cùng hẳn là cô ta sẽ được phóng thích!"
"Phóng thích cái rắm!" Triệu Ngọc nói: "Nếu như ở lại nơi này của chúng ta, có lẽ cô ta còn có thể sống được!" Triệu Ngọc nói: "Nếu giao ra thì cô ta khó mà giữ được tính mạng!"
"Ừm... Việc này bọn em biết chứ, Dạ Xoa và người kế nhiệm của Lundy tất nhiên sẽ giết cô ta để diệt khẩu, thế nhưng mà... việc bàn giao lại là không thể tránh khỏi" Đinh Lam giải thích: "Chúng ta cũng đâu có cách nào khác!"
"Chắc là không sao nhỉ? Dù sao Lý Phú Hào cũng đã chết rồi, đối với kẻ địch thì Haiya đã không còn giá trị gì nữa!"
"Nếu như quả thật muốn diệt khẩu thì em nghĩ bọn chúng sẽ tìm đến người hiểu rõ bọn chúng, có thể uy hiếp bọn chúng giống như Lý Lệ Nhã ấy?"
"Ừm..." Triệu Ngọc suy nghĩ một chút, cảm thấy có lý. Thế nhưng hắn vẫn cảm thấy việc đưa Haiya vào trong vòng nguy hiểm có vẻ không thỏa đáng lắm.
"Vậy... Bên phía Lý Lệ Nhã hiện giờ như thế nào rồi?" Triệu Ngọc lại hỏi.
"Bên kia thì vẫn đang đàm phán..." Đinh Lam bỗng nhiên hạ giọng, nói: "Vì bày tỏ thành ý, cô ta đã giao ra một vài tình báo, bọn em đang xác minh..."
Tít tít tít...
Kết quả, ngay tại thời khắc mấu chốt, điện thoại của Triệu Ngọc đột nhiên vang lên, mở ra xem, lại là Nhiễm Đào gọi tới.
Triệu Ngọc biết Nhiễm Đào rất ít khi gọi điện thoại cho mình, trừ phi có tin tức quan trọng.
Thế là hắn vẫn nghe điện thoại trước mặt Đinh Lam.
"Sếp à, sếp à, tôi lại lập công rồi!" Quả nhiên, trong điện thoại truyền đến giọng nói hưng phấn của Nhiễm Đào: "Tôi đã tìm ra lai lịch của két sắt rồi!"
Chương 2327 (1): Amerola chạy mau!
"Anh biết không, từ khi tiếp nhận nhiệm vụ, tôi đã làm việc một ngày một đêm đấy!" Trong điện thoại, Nhiễm Đào tranh công: "Bên phía Ma Đô sắp xếp cho tôi tất cả mười người, mấy ngày qua, hầu như chúng tôi đã đi khắp mọi ngõ ngách ở Ma Đô, tìm kiếm toàn bộ những người đã từng công tác ở cao ốc Thiên Cần vào năm đó...""Đào à" Triệu Ngọc từ tốn nói: "Chúng ta có thể nói kết quả trước được không?"
"À... Được, được" Nhiễm Đào vội vàng nói: "Sau khi vượt mọi khó khăn gian khổ, chăm chỉ không ngừng tìm kiếm, cuối cùng chúng tôi cũng tìm được một người trong cuộc!"
"Người này đã từng làm bảo vệ ở cao ốc Thiên Cần, hiện giờ đã sắp 90 tuổi rồi" Nhiễm Đào nói: "Sau khi chúng tôi đưa cho ông ta xem ảnh chụp tấm két sắt kia, ông lão vẫn còn nhớ được!"
"Ông ta nói, chiếc két sắt đó hẳn là của công ty nào đó ở trên lầu hai, ông ta chỉ có thể nhớ được vị trí đại khái và công ty làm về tài vụ kế toán, nhưng mà không nhớ nổi tên công ty đó là gì, càng không nhớ được nhân viên cụ thể"
"Công ty tài vụ và kế toán?" Triệu ngọc nhíu mày: "Anh đã so sánh với hồ sơ ở cao ốc Thiên Cần chưa?"
"Chúng tôi vẫn đang tìm kiếm, niên đại thật sự xa xôi quá, còn cần một chút thời gian!" Nhiễm Đào nói: "Ông lão còn nói công ty đó rất nhỏ, hình như chỉ có một góc cánh Bắc ở tầng hai, chỉ có một cái đại sảnh làm việc cùng hai căn phòng làm việc nhỏ"
"Lúc trước, công ty kia từng xảy ra tranh chấp với chủ hộ, còn báo cảnh sát, cho nên khi ông lão bảo vệ đi qua đã nhìn thấy chiếc két sắt đấy!"
"Tôi hỏi về thời gian cụ thể thì đúng là hơn ba mươi năm trước đấy! Tương đối đồng nhất thời gian xảy ra vụ án mà chúng ta phải điều tra..."
"Đã từng báo cảnh sát à?" Mắt Triệu Ngọc sáng lên: "Vậy thì đi tới đồn cảnh sát bên cạnh điều tra xem có hồ sơ ghi chép hay không?"
"Tôi đã phái người đi điều tra rồi" Nhiễm Đào tiếp tục nói: "Sếp à, tôi cảm thấy chúng ta cách chân tướng càng ngày càng gần! Chỉ cần có thể tìm được két sắt là của ai thì không phải có thể kết án rồi sao?"
"Đào, cậu thật là lạc quan!" Triệu Ngọc nói: "Cậu có biết không? Ba mươi năm trước, trong cao ốc Thiên Cần chí ít có hơn 40 công ty tài vụ và kế toán, làm gì có công ty nào mà không có két sắt chứ?"
"Ông lão mà cậu tìm đã gần 90 tuổi rồi, cậu có chắc chắn két sắt mà ông ta nói đến giống với cái chúng ta đang tìm kiếm không?"
"Cái này... Cái này..." Nhiễm Đào nói quanh co: "Tôi... Tôi thấy ông ta có vẻ rất chắc chắn! Hẳn sẽ không nhầm chứ? Không phải Tiểu Thôi nói chiếc két sắt đó rất đặc biệt sao?"
"Ừm... Được rồi, được rồi!" Nhiễm Đào nuốt ngụm nước bọt, nói: "Sếp à, tôi đi tìm ông lão kia trò chuyện thêm xem sao!"
"Đào" Triệu Ngọc vội vàng căn dặn: "Lời khai của một người có lẽ hiệu lực hữu hạn, nhưng nếu là nhiều người thì không giống thế!"
"Cậu hỏi ông lão kia xem có còn ai khác nhận ra chiếc két sắt đó hay không? Ví dụ như giám đốc cao ốc, nhân viên quản lý, hoặc là người nào đó hiểu về tài vụ và kế toán..."
"Còn nữa, nếu như điều tra được công ty tài vụ và kế toán khả nghi thì việc đầu tiên cần làm chính là so sánh người trong công ty với vợ chồng Cao Siêu Lâm xem có mối liên quan nào hay không..."
"Được, được, tôi hiểu ý của anh rồi, anh yên tâm đi!" Nhiễm Đào nói: "Tôi nhất định sẽ làm tốt chuyện này!"
Nói xong, Nhiễm Đào cúp điện thoại.
Triệu Ngọc đầu tiên là lọc lại tin tức mà Nhiễm Đào cung cấp cho hắn, sau đó quay đầu lại nhìn về phía cô em vợ Đinh Lam.
Đinh Lam dựa vào lan can, chăm chú nhìn Lý Kết đang chơi trò xạ kích ở trong sân.
"Thằng bé này..." Đinh Lam nhìn Lý Kết, nói: "Tương lai nhất định sẽ đi theo con đường của cha nó! Ống nhắm của súng điện tử không đáng tin như thế, nhưng cậu bé vẫn có thể bắn trúng nhiều mục tiêu như vậy, chỉ mới sáu tuổi thôi đấy..."
"Đúng vậy!" Triệu Ngọc tới gần, cũng nhìn Lý Kết và nói: "Khi nào rảnh rỗi phải dạy bảo cậu bé này thật tốt mới được! Tương lai nếu như làm người tốt giống như anh thì tất nhiên sẽ có nhiều đất dựng võ, lỡ như tiến vào đường ngang ngõ tắt thì chẳng khác nào là một mối hậu hoạn vô tận cả!"
Ha ha...
Đinh Lam cười một tiếng: "Nhanh lên nhé anh rể, nếu như anh không dạy bảo cậu bé thì có lẽ cậu bé còn có thể thành tài, nhưng nếu như lại học hết tất cả những thói hư tật xấu này của anh thì cậu bé này mới bị gọi là hoang phế đấy..."
"Em nằm mơ đi, lại trêu đùa anh rể của em rồi!" Triệu Ngọc mắng: "Đại anh hùng quang minh lẫm liệt, gan dạ ngay thẳng giống như anh, mấy ngàn năm cũng không tìm ra được một người đâu, anh có thể dạy bảo cậu bé thì chính là phúc của nó đấy!"
"Thế nhưng..." Đinh Lam bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội vàng thu lại nụ cười trên khuôn mặt, nghiêm túc nói: "Anh rể à, Lý Lệ Nhã nói rằng có thể Lee Bon Seong vẫn còn sống đấy!"
"Haizz, thật sự không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì... Nếu sớm biết sẽ thành ra thế này..." Đinh Lam buồn bã thở dài: "Ở trong ngôi nhà tội ác, chúng ta đã không cứu Lundy ra rồi!"
"Như thế thì sau này đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy..."
"Cũng không hẳn đâu" Triệu Ngọc nói: "Tina không phải là đèn đã cạn dầu, nếu như Lundy không chèn ép cô ta thì chỉ sợ cô ta cũng sẽ gây ra sóng gió, khiến chúng ta không được yên bình rồi!"
"À..." Đinh Lam vui vẻ hiểu ra, gật đầu nói: "Xem ra, giữa chúng ta và người kế nhiệm Lundy còn có một trận chiến phải đánh đấy!"
"Có lẽ..." Cô nhún vai: "Không chỉ có một trận thôi đâu!"
"Tự gây nghiệt thì không thể sống" Triệu Ngọc dứt khoát nói một câu ngắn gọn: "Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu như người phạm anh thì anh sẽ giết chết con bà nhà nó!"
"Nếu như người kế nhiệm này dám đến thì anh sẽ khiến hắn ta giống như Lundy vậy, có đến mà không có về!"
"Ha ha, con người anh cuồng đến độ có thể lên trời rồi đấy, nhưng mà..." Đinh Lam nghiêm mặt lại: "Em lại thích sự cuồng ngạo này của anh, cảm thấy sẽ có thể dựa vào anh đấy!"
"Yên tâm đi!" Triệu Ngọc ngẩn ra rồi lại cười nói: "Có anh rể của em là anh ở đây, ai cũng đừng mơ đến chuyện gây sự!"
"A a a cha nuôi!" Kết quả, đúng lúc này, bên trong sân bắn truyền đến giọng nói hưng phấn kêu to của Lý Kết, thấy cậu bé giơ súng điện tử lên, hô về phía Triệu Ngọc và Đinh Lam: "Cha ơi, dì ơi, con thắng rồi! Con được 100 điểm, phá vỡ kỷ lục của bọn họ rồi!"
...
Buổi chiều ngày hôm đó, tại sân bay Hồng Kiều của Ma Đô.
Một chiếc xe ô tô màu đen dừng ở trước trạm, cánh cửa xe mở ra, Amerola mặc một bộ đồ thể thao bước ra.
Sau đó, Đinh Lam lấy hành lý của Amerola ở cốp sau xe ra.
"Thật ngại quá" Đinh Lam vừa giao hành lý cho Amerola, vừa dùng tiếng Anh nói: "Bởi vì Triệu Ngọc có nhiệm vụ khẩn cấp nên không thể tới tiễn cô được!"
"Anh ấy nhờ tôi gửi lời chúc cô thuận buồm xuôi gió, hy vọng sau này có thể tiếp tục hợp tác với tù trưởng!"
Amerola nhận lấy hành lý, sau đó giang hai tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Đinh Lam một cái và nói: "Thay tôi cảm ơn anh ấy nhé, gửi lời của tôi là anh ấy còn nợ tôi một nụ hôn đấy!"
Nói xong, Amerola mỉm cười, quay người tiêu sái rời khỏi Đinh Lam, đi vào cửa check in của sân bay.
Sau khi tiến vào sân bay, cô ta đi thẳng tới quầy phục vụ gần nhất, mua một chiếc điện thoại và sim điện thoại hoàn toàn mới, tiếp theo, cô ta quan sát hoàn cảnh một lượt, sau đó đi tới một nơi hẻo lánh vắng người, gọi một cú điện thoại!
Bởi vì gọi quốc tế đường dài, hơn nữa còn phải chuyển tiếp, cho nên cô ta phải đợi một lúc lâu, điện thoại cuối cùng cũng có người nghe máy.
"Alo" Một giọng nói già nua vang lên trong điện thoại, chính là tù trưởng Yusuf: "Amerola, cô thế nào rồi?"
"Ngài..." Amerola phát hiện, giọng nói của Yusuf hơi mệt nhóc: "Ngài không sao chứ? Tôi đã ra rồi, Triệu Ngọc đã thả tôi ra!"
"À... Vậy là được rồi, vậy là được rồi..." Giọng nói của Yusuf hơi đứt quãng.
"Tù trưởng" Amerola nói: "Triệu Ngọc đã lừa ngài vụ kho báu của Tịch Vĩ rồi, thực ra, kho báu kia căn bản là..."
"Amerola! Chạy mau!!!" Ai ngờ, Amerola còn chưa nói hết thì Yusuf ở trong điện thoại lại chợt đổi giọng mà hét lớn: "Đừng trở về nữa!"
Kết quả, Yusuf mới nói được mấy câu mà trong điện thoại đã lập tức vang lên mấy tiếng súng!
Đoàng!
Đoàng!
Amerola bị dọa giật mình một cái, vội vàng la lớn vào điện thoại: "Tù trưởng! Tù trưởng!"
Nhưng mà điện thoại bị người ta tắt rất nhanh, chỉ còn lại âm thanh tút tút báo bận...
Chương 2327 (2): Lòng tham chiếm hữu?
Mười giờ rưỡi tối, Cục Cảnh sát Ma Đô, trong văn phòng tổ điều tra đặc biệt"Chúng tôi đã điều tra được" Thôi Lệ Châu cầm một xấp tư liệu nói: "Nếu như người gần 90 tuổi kia nói đúng thì két sắt hẳn là thuộc ba công ty dưới đây:
"Công ty Tài vụ và Kế toán Hâm Hâm, Văn Án Ma Đô và một công ty tài vụ nhỏ tên là Ý Đạt, chú ý" Thôi Lệ Châu chỉ vào màn hình lớn một cái: "Là 'ý' trong 'ý nghĩa', không phải kẹo cao su!"
"Đầu tiên, công ty tài vụ và kế toán Hâm Hâm lúc ấy là một công ty mắt xích có quy mô tương đối lớn, nhưng đã đóng cửa vào năm 1999"
"Tiếp theo, Văn Án Ma Đô hiện giờ vẫn còn hoạt động, nhưng bây giờ đã biến thành công ty chuyên về quảng cáo"
"Cuối cùng, Ý Đạt này thì tôi hoàn toàn không tìm thấy thông tin gì cả" Thôi Lệ Châu lắc đầu nói: "Không có giấy phép kinh doanh, không có pháp nhân, không có hồ sơ cho thuê, gần như chẳng tìm được cái gì hết..."
"Không chừng..." Triệu Ngọc suy nghĩ rồi nói: "Là một công ty chỉ có cái xác ngoài, hoặc là vỏ bọc nào đó chăng?"
"Chúng tôi đang liên hệ với từng ngành có liên quan, còn tìm kiếm cả những người biết chuyện năm đó và thu hoạch thêm những tư liệu liên quan tới ba công ty này!" Thôi Lệ Châu nói: "Nhưng mà những việc điều tra này đều cần phải có thời gian"
"Đâu còn cách nào khác, ba mươi năm rồi, thật sự không có nhiều thứ còn lưu lại!"
"Tổ trưởng" Thôi Lệ Châu nói xong, Ngô Tú Mẫn đứng dậy nói: "Chúng tôi vẫn đang điều tra tất cả những người biết chuyện liên quan tới vợ chồng Cao Siêu Lâm, trước mắt thì chưa phát hiện ra bọn họ có liên quan gì tới cao ốc Thiên Cần!"
"Ừm..." Triệu Ngọc gật đầu nói: "Trước đó, tôi đã kiểm tra vị trí rồi, biệt thự của nhà Cao Siêu Lâm không gần cao ốc Thiên Cần cho lắm!"
"Nếu như hồi trước bọn họ từng làm việc tại cao ốc Thiên Cần thì sẽ không chạy xa như vậy để mua nhà ở đâu!"
"Còn nữa..." Ngô Tú Mẫn gật đầu nói: "Cao ốc Thiên Cần về cơ bản đều là các công ty làm về văn phòng thôi, không hợp với lĩnh vực kinh doanh chân giò hun khói như vợ chồng Cao Siêu Lâm"
"Ừm..." Triệu Ngọc nói: "Xem ra, công việc mà chúng ta cần làm vẫn còn rất nhiều! Nhất định phải xác định được chủ nhân của két sắt, thế mới có thể moi ra bí ẩn trong đó!"
"Nhưng... Nhưng mà..." Thôi Lệ Châu nhíu chặt chân mày, nói: "Hình như có một điểm mà từ đầu đến cuối đều rất vô lý!"
"Chỗ nào?" Triệu Ngọc hỏi một câu.
"Mọi người ngẫm lại xem, việc này không hợp logic đến mức nào?" Thôi Lệ Châu khoát tay nói: "Lấy một cánh tay người để vào trong két sắt, sau đó để trong đó suốt ba mươi năm sao?"
"Còn nữa, lúc đó, két sắt vẫn luôn được đặt ở trong công ty? Có người cần mở két sắt thì nên làm gì bây giờ?"
"Xã hội đen, tôi thấy chỉ có xã hội đen thôi!" Nhiễm Đào hưng phấn nói: "Tiểu Thôi, không phải trước đó các cô đã suy đoán vụ án này có liên quan tới xã hội đen trả thù sao?"
"Bây giờ nhìn lại, hình như có khả năng lớn lắm đấy!"
"Xã hội đen lấy tiền chém người, sau đó đặt cánh tay vào trong két sắt để chờ người thuê đến lấy, thế nhưng người thuê đó lại gặp chuyện ngoài ý muốn, cuối cùng mãi vẫn không tới được, cho nên két sắt vẫn cứ ở đó?"
"Xin anh đừng đoán mò nữa có được không!" Thôi Lệ Châu quăng cho anh ta một ánh mắt khinh bỉ.
"Có điều..." Nhưng mà Triệu Ngọc lại cực kỳ nghiêm túc nói: "Anh Đào nói cũng có lý, không chừng có khả năng này đấy, tại sao tôi lại cảm thấy công ty Ý Đạt có vẻ giống xã hội đen nhỉ?"
Sở dĩ Triệu Ngọc nói như vậy là bởi vì trước khi xuyên không, hắn đã từng làm tên ác ôn và giục nợ, mà những công ty cho vay nặng lãi đó về cơ bản đều giống như công ty Ý Đạt.
Diện tích nơi làm việc không rộng rãi, không có giấy phép, không có pháp nhân...
"Này, tôi đã nói cái gì chứ?" Nhiễm Đào đắc ý: "Sếp cũng rất đồng ý đấy! Nếu không thì tại sao cánh tay lại được đặt ở trong két sắt chứ?"
"Nếu thật sự là như thế" Thôi Lệ Châu nói: "Vậy thì phải điều tra xem rốt cuộc vợ chồng Cao Siêu Lâm đã đắc tội gì với bọn chúng!"
"Chuyện làm ăn lúc ấy của bọn họ rất phát đạt, còn sống ở biệt thự, dù thế nào cũng sẽ không phải bởi vì nợ tiền đúng không?"
"Chẳng lẽ... là cạnh tranh trên thương trường?"
"Không..." Triệu Ngọc lắc đầu nói: "Nếu như hai vợ chồng đắc tội với người ta thì vì sao lại chỉ chặt đứt cánh tay của Tôn Ngọc Kiều?"
"Hơn nữa, cho dù là trả thù hay là cạnh tranh trên phương diện làm ăn đi nữa" Triệu Ngọc nói: "Chém đứt cánh tay của Tôn Ngọc Kiều thì cũng đâu có tác dụng gì?"
"Cả nhà đã bị hỏa hoạn thiêu chết, tại sao còn muốn chặt tay làm gì?"
"Đúng vậy..." Thôi Lệ Châu cố gắng suy nghĩ: "Chẳng lẽ... là bởi vì tình sao? Dù sao thì... trên cánh tay kia vốn có chiếc đồng hồ nổi tiếng có giá trị không nhỏ, nếu như hung thủ không lấy nó đi thì nhất định không phải vì tiền!"
"Nếu như đã chém đứt cánh tay của Tôn Ngọc Kiều thì có khi nào hung thủ có tình cảm với Tôn Ngọc Kiều không? Vì yêu sinh hận, kích tình mà giết người, thậm chí còn không tiếc giết chết cả gia đình bọn họ?"
"Hiện giờ..." Triệu Ngọc lắc đầu nói: "Suy đoán như vậy còn hơi sớm, dù sao vẫn còn chưa có báo cáo khám nghiệm thi thể đâu!"
"Tôi thấy, chúng ta vẫn nên nghiên cứu chuyện két sắt trước đã!"
"Tôi đang muốn nói thế đấy! Về két sắt này, có lẽ còn có một loại khả năng nữa..." Ngô Tú Mẫn đột nhiên nói: "Đó chính là mặc dù két sắt ở công ty, nhưng lại không phải là của công ty, mà là của tư nhân!"
"Của tư nhân?" Nhiễm Đào vò đầu: "Nghĩa là sao?"
"Nói cách khác, chủ nhân của két sắt không cần phải lo lắng có người sẽ mở két sắt, vì chỉ một mình hắn ta có thể mở ra thôi!" Ngô Tú Mẫn nghiêm túc nói: "Người này có lẽ là ông chủ công ty, cũng có lẽ là sống ở trong công ty!"
"..."
Ngô Tú Mẫn nói xong, mọi người quay ra nhìn nhau, đều đang cố hiểu ý của cô ấy.
"Tôi đã từng làm hồ sơ tâm lý cho tên hung thủ này, tất nhiên là hắn ta có vấn đề tâm lý nghiêm trọng!" Ngô Tú Mẫn nói: "Trước đó tổ trưởng đã từng suy đoán, nghi ngờ hung thủ có ý muốn sưu tập"
"Nhưng tôi lại cảm thấy hắn ta cất cánh tay vào trong két sắt hẳn là để thể hiện lòng ham chiếm hữu khác"
Lòng ham chiếm hữu...
"Hắn ta giấu cánh tay vào két sắt, không lấy đồng hồ đi, cũng không cho cánh tay vào túi hoặc làm bất cứ cách xử lý nào khác, điều này chứng tỏ trong lòng của hắn ta tràn đầy mâu thuẫn, còn sợ hãi nữa!"
"Một mặt, hắn ta hy vọng mình có thể sở hữu cánh tay này; còn mặt kia, hắn ta lại không dám mở ra nhìn! Người này dường như có một khúc mắc lớn đối với chủ nhân của cánh tay"
"Nhìn kìa..." Lần này, đến lượt Thôi Lệ Châu đắc ý: "Tôi đã nói gì nào? Khúc mắc lớn đó còn có thể là cái gì? Chắc chắn chính là ngoại tình đúng không?"
"Cô..." Triệu Ngọc nhíu mày: "Tại sao giọng điệu của cô càng ngày càng giống tôi thế? Tôi còn tưởng rằng tôi đang nói chuyện đấy!"
"Anh..." Thôi Lệ Châu trừng to mắt: "Anh đang mắng tôi không có tố chất đấy à?"
Cốc cốc cốc...
Kết quả, đúng lúc này, sau vài tiếng gõ cửa, pháp y Trương Bồi Bồi cầm một bản báo cáo xuất hiện.
Vừa nhìn thấy Trương Bồi Bồi, tất cả mọi người đều hưng phấn đứng lên.
"Tổ trưởng" Trương Bồi Bồi cầm báo cáo nói: "Đã có báo cáo khám nghiệm rồi, hiện giờ tôi đã xác định được một ADN được lấy ra từ một bộ hài cốt ở trong mộ tổ của nhà họ Cao hoàn toàn trùng khớp với cánh tay ở trong két sắt!"
"Chứng minh bọn họ là cùng một người!"
"Hơn nữa..." Trương Bồi Bồi lại nói: "Sau khi ghép lại hài cốt, tôi phát hiện bộ hài cốt trưởng thành của nữ giới đúng là thiếu mất một tổ hợp xương cánh tay, trùng khớp với cánh tay ở trong két sắt!"
"Cho nên..." Cô ta đưa báo cáo cho Triệu Ngọc: "Hiện giờ, về cơ bản chúng ta đã có thể xác nhận Tôn Ngọc Kiều đã bị người ta chém đứt tay, sau đó mới bị hỏa hoạn thiêu chết!"

Bình Luận

0 Thảo luận