Buổi chiều ngày kế tiếp, trong quán pizza nào đó của thành phố Thừa Châu"Không sai" Một người đàn ông mặc tạp dề trắng, chỉ vào ảnh chụp trong tay Triệu Ngọc và nói: "Không biết cô ta tên là Tang Tiểu Tiểu hay là Dương Tiểu Tiểu nữa, dù sao thì chúng tôi đều gọi là Tiểu Tiểu..."
"Cô ta là người phương Nam, làm trong hộp đêm Tây Hải chưa tới một năm thì phải? Cuối cùng tôi chưa từng gặp lại cô ta lần nào..." Người đàn ông chỉ vào ảnh chụp, nói: "Tấm ảnh này của các anh hơi bất thường, cằm của cô ta nhọn hơn một chút, trông tương đối điềm đạm nho nhã, khi cười lên còn có hai cái má lúm đồng tiền nữa..."
Nghe thấy lời này, Triệu Ngọc và Mưu Vĩnh Ân liếc nhau một cái, không hề nghi ngờ gì nữa, cảnh sát không tìm nhầm người, người đàn ông này quả nhiên quen biết cô gái thuê phòng.
Xem ra cô gái đã mất tích mười tám năm trước rất có thể chính là người bị hại thứ năm trong vụ án nhật ký giết người.
"Vậy anh có nhớ kỹ trên mặt của cô ta có nốt ruồi nào hay không?" Vì để chắc chắn hơn, Triệu Ngọc lại hỏi một câu.
"Có!" Người này chỉ vào mắt phải của mình: "Không phải bên dưới mắt phải thì chính là bên dưới mắt trái!"
"Vậy..." Triệu Ngọc mở những tấm ảnh khác ra và nói: "Anh hãy nhìn kỹ lại xem, anh còn quen biết ai trong số những người này không?"
"Không có" Người này nói: "Vừa rồi tôi thật sự đã nhìn nhiều lần lắm rồi! Nói cho các anh biết nhé, không phải tôi nói quá đâu, nhưng tôi có trí nhớ vô cùng tốt!"
"Lấy Tang Tiểu Tiểu này làm ví dụ nhé, đến bây giờ tôi vẫn còn có thể nhớ kỹ câu nói mà cô ta đã nói với tôi đấy, cô ta nói..." Người này bắt chước vẻ con gái mà nói: "Tiểu Cường à, anh đi đổi một ít tiền lẻ giúp em có được không?"
"Ôi trời, giọng nói đó khiến xương cốt của người ta cũng phải mềm nhũn ra ấy... Không phải là ỏn à ỏn ẻn, nhưng lại có mị lực đặc biệt..."
"Ồ?" Triệu Ngọc nhíu mày, lại hỏi: "Nói như vậy tức là ở trong hộp đêm Tây Hải, quan hệ của hai người rất tốt nhỉ?"
"Ừm..." Người đàn ông tên là Tiểu Cường bỗng trở nên ảm đạm, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, có vẻ như cô ấy chỉ nói với tôi một câu như vậy thôi..."
"Trước đó không phải tôi đã nói với anh rồi à? Tôi chỉ là một người giữ cửa, dẫn đường cho các ông chủ lớn mà thôi..."
"Tiểu Tiểu là cô gái tương đối cao cấp ở chỗ chúng tôi lúc ấy, trong mắt các cô gái chỉ có tiền mặt của các ông chủ thì bình thường sẽ không để mắt tới mấy nhân vật nhỏ bé như tôi đâu..."
"Hộp đêm Tây Hải, phù..." Đội trưởng Mưu thở dài một tiếng, nói: "Năm đó cũng được coi là hộp đêm lớn nhất nhì ở Thừa Châu đấy nhỉ? Khi đó, tôi thường xuyên nghe thấy các anh em nói rằng đời này nếu như có thể đến hộp đêm Tây Hải thoải mái một lần thì dù có phải sống ít đi mười năm cũng thỏa mãn!"
"Nói câu này quá đúng đấy! Người anh em" Tiểu Cường giơ ngón tay cái với đội trưởng Mưu: "Xem ra chúng ta là người đồng đạo đấy nhỉ!"
"Cùng cái đầu nhà anh..." Đội trưởng Mưu mắng một câu, sau đó hỏi: "Nhanh, nói hết tất cả những tin tức mà anh biết được liên quan tới cô gái này cho chúng tôi biết đi!"
"Pi... Pizza... À..." Gã yếu ớt chỉ vào lò nướng: "Cái pizza này sắp chín rồi! Nếu như nướng cháy thì ông chủ sẽ đuổi việc tôi mất!"
"Không sao" Triệu Ngọc chỉ vào lò nướng: "Tôi sẽ trả tiền cho chiếc trong lò nướng! Anh mau nói đi!"
"À... ừ ừ..." Tiểu Cường liên tục gật đầu, gọi là Tiểu Cường nhưng thực ra cũng đã là một người trung niên hơn 50 tuổi, gã cố gắng nhớ lại và nói: "Tiểu Tiểu hẳn là từ phương Nam tới, nhưng mà có thể nói tiếng phổ thông cực thành thạo, cử chỉ hay cách ăn nói đều giống như sinh viên có văn hóa, không giống mấy người đàn bà ầm ĩ kia... À..."
"Dù sao, mặc dù vóc dáng của cô ấy không cao, nhưng lại rất có khí chất, không chừng thật sự đúng là sinh viên sa đọa đấy nhỉ?" Tiểu Cường nói: "Tại niên đại lúc ấy, nếu không được trả từ hai chục nghìn trở lên thì cô ấy sẽ không phục vụ đâu!"
"Nói thì nghe to lắm, nhưng trên thực tế chẳng phải vẫn là người làm nghề đặc biệt sao?" Đội trưởng Mưu hỏi: "Anh có nhớ rõ cô này mất tích từ lúc nào không?"
"Ừm... À..." Tiểu Cường cố gắng nhớ lại, nói: "Hình như... là vào mùa hè, khi đó, tôi nhớ là... Ông chủ phái người đi tìm cô ta rất nhiều lần, nhưng vẫn không tìm thấy đâu, ông ấy còn tưởng rằng cô ta bỏ trốn cùng kiểu người kia rồi!"
"Kiểu người kia?" Mưu Vĩnh Ân bắt được trọng điểm, vội hỏi: "Rốt cuộc là ai cơ?"
"Không thể nào?" Tiểu Cường nhếch miệng: "Tôi ám chỉ kiểu người đặc thù ấy mà! Loại chuyện này đối với chúng tôi mà nói thì chỉ là chuyện thường ngày thôi, à... nhìn nhiều thành quen rồi!"
"Hẳn phải dùng từ này sẽ chuẩn xác hơn một chút nhỉ?" Tiểu Cường nghiêm túc nói: "Ví dụ như một người giàu có nào đó nhìn trúng Tiểu Tiểu, muốn cô ta làm tiểu tam?"
"Ông chủ vô cùng tức giận, nhưng mà Tiểu Tiểu không giống những cô gái khác, cô ta là một người tự do, không ký hợp đồng với ông chủ, thích đi thì đi, ông chủ cũng không có cách nào khác!"
"Nhưng mà từ sau khi Tiểu Tiểu đi rồi, ông chủ lập tức sửa lại quy tắc, sau này làm ăn càng ngày càng chính quy, chỉ sợ những cô gái này gây phiền toái cho ông ta thôi!"
"Anh cảnh sát à, chỉ e... tôi chỉ biết được bằng đó thôi" Tiểu Cường xoa tay nói: "Về cô gái Tiểu Tiểu này, có lẽ ông chủ của chúng tôi sẽ biết nhiều hơn đấy nhỉ?"
"Vậy..." Triệu Ngọc vội hỏi: "Ông chủ của các anh thì sao? Bây giờ còn sống không?"
"Nghe nói ông ấy đã chết ở châu Phi rồi" Tiểu Cường nói: "Mang theo một khoản tiền lớn trốn đi, kết quả lại gặp phải bọn cướp ở châu Phi, tiền cũng mất, mạng cũng mất theo, đúng là thảm..."
"Đúng vậy" Mưu Vĩnh Ân nói: "Đây không phải là tin đồn đâu, mà là tin xác thực đấy!"
"Ông chủ hộp đêm Tây Hải tên là Hồ Vạn Xuân, ban đầu cũng là nhân vật nổi tiếng ở Thừa Châu, liên lụy tới rất nhiều vụ án, trong đó có cả kiện cáo liên quan tới mạng người, sau khi bị cảnh sát truy nã thì lưu vong ở nước ngoài"
"Sau này, Cục Cảnh sát Thừa Châu chúng tôi còn phái cảnh sát chuyên nghiệp đi châu Phi điều tra chuyện này, đã chính thức được xác nhận!"
"Vậy thì..." Triệu Ngọc lại hỏi: "Anh hãy cẩn thận suy nghĩ xem, còn có ai hiểu rõ Tiểu Tiểu hơn anh không? Ví dụ như... Cô gái khác? Hoặc là mẹ mìn nào đó?"
"Ừm... Tôi có thể cung cấp cho các anh mấy cái tên, nhưng mà..." Tiểu Cưỡng duỗi ngón tay ra và nói: "Cũng đã mười tám năm rồi, tôi chỉ nhớ rõ tên của những người này thôi, nhưng lại không rõ tung tích của bọn họ từ lâu rồi!"
...
"Xem ra, về thân phận của thi thể nữ số năm, vẫn rất khó để điều tra" Trên đường trở về, Mưu Vĩnh Ân vừa ăn pizza vừa nói với Triệu Ngọc: "Năm đó sau khi Tiểu Tiểu mất tích, hầu như chủ nhà, cảnh sát, còn có cả bên phía hộp đêm đều đi tìm cô ấy, thế nhưng vẫn không thể tìm được"
"Mà điều càng không thể tin nổi chính là hiện giờ chúng ta đã biết được tên của thi thể nữ số năm, nhưng vẫn không biết được rốt cuộc cô ta là ai!"
"Theo tôi thấy, tên này cũng chưa chắc là thật" Triệu Ngọc nói: "Tên được viết trên hợp đồng cho thuê phòng là Tân Lệ Lệ, ở hộp đêm lại gọi là Tang Tiểu Tiểu hoặc là Dương Tiểu Tiểu..."
"Anh biết không? Một người khi giả mạo tên gọi thì rất ít khi sửa họ!" Triệu Ngọc nói: "Cho nên, tôi nghi ngờ cô gái Tang Tiểu Tiểu này có khả năng thật sự là trẻ mồ côi lớn lên ở cô nhi viện!"
"Trước đó, chúng tôi đã điều tra rồi" Đội trưởng Mưu nói: "Anh cứ giao công việc này cho tôi đi, tôi sẽ phái người đi thăm dò! Hiện tại chí ít đã có tên của cô gái đó, cũng biết được tuổi đại khái rồi, có thể thử tìm xem sao..."
Đội trưởng Mưu vừa dứt lời thì điện thoại lập tức ting ting vang lên, mở ra xem, anh ta lập tức trở nên hưng phấn.
"Tổ trưởng Triệu" Đội trưởng Mưu nhanh chóng báo cáo với Triệu Ngọc: "Chúng tôi đã tìm được tế bào da hoàn chỉnh ở trong túi mà nữ bác sĩ cung cấp, trải qua xét nghiệm, hiện tại đã xác nhận được nó thuộc về thi thể nữ số năm rồi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận