Hai ngày sau, trong phòng làm việc tạm thời của tổ điều tra đặc biệt tại Cục Cảnh sát Ma Đô"Sao lại có kết quả xét nghiệm chậm thế?" Thôi Lệ Châu đứng trước bảng trắng ghi tình tiết vụ án, có vẻ hơi sốt ruột: "Tôi nhớ là pháp y Trương làm việc rất nhanh chóng mà?"
"Cô đừng có gấp!" Tăng Khả nhíu mày nói: "Đêm qua mới đưa hàng mẫu tới, Trương Bồi Bồi đã không ngủ cả đêm hôm qua đấy!"
"Cô cũng đừng quên, chúng ta chỉ áp dụng cách phân biệt những người có thể là thân thích của người bị hại thôi, cái này còn phức tạp hơn gen phổ thông nhiều..."
"Đừng có gấp" Nhiễm Đào khuyên nhủ: "Tôi vừa đi qua đó xem sao rồi, pháp y Trương nói rằng tầm mười phút nữa là có kết quả rồi, nào, chúng ta nói tiếp về tình tiết vụ án đi!"
"Nếu không có kết quả so sánh thì làm sao mà bàn về tình tiết vụ án được chứ?" Thôi Lệ Châu trừng mắt với Nhiễm Đào một cái: "Nếu như nửa cánh tay ở trong két sắt đó không phải là của Tôn Ngọc Kiều thì chúng ta nói chuyện tình tiết vụ án cả trăm lần cũng đâu có ích lợi gì chứ?"
"Tôi cảm thấy..." Tăng Khả cầm lấy một tập tư liệu, nói: "Có khả năng lắm đấy! Chúng ta đã hỏi thân thích của Tôn Ngọc Kiều và Cao Siêu Lâm rồi, không phải bọn họ đã xác nhận Tôn Ngọc Kiều thật sự có một chiếc đồng hồ Sint Norway 1918 sao?"
"Không được!" Thôi Lệ Châu khoát tay: "Mặc dù Sint Norway hiếm thấy, nhưng cũng đâu phải chỉ có duy nhất một chiếc? Ở Ma Đô này, loại người gì cũng có, đeo chiếc đồng hồ giống nhau như đúc thì đâu có gì là lạ?"
"Tôi đã nói rồi" Nhiễm Đào chống nạnh: "Đáng ra tôi phải cầm theo cái đồng hồ đó để ông chủ cửa hàng đồng hồ phân biệt rõ xem đó có phải là chiếc đồng hồ mà ông ta đã từng sửa hay không!"
"Không cần đâu" Thôi Lệ Châu lắc đầu: "Chỉ cần có kết quả so sánh thì mọi thứ đều sẽ rõ ràng thôi!"
"Mấu chốt là..." Ngô Tú Mẫn vẫn luôn không lên tiếng, cuối cùng cũng cũng cầm một tập tư liệu và nói: "Trên hồ sơ ghi chép liên quan tới vụ hỏa hoạn tại biệt thự số mười chín năm đó liệu có nhắc tới việc có người thiếu mất một cánh tay hay không?"
"Chị Ngô" Tăng Khả phản bác: "Dù sao thì đó cũng là hồ sơ vụ án xảy ra từ ba mươi năm trước, kỹ thuật khám nghiệm vào lúc đó không phát triển giống như hiện giờ, nếu như ngay từ đầu bọn họ đã cho rằng đó là một vụ án ngoài ý muốn thì cũng sẽ không tiến hành kiểm tra thi thể một cách kỹ càng đâu!"
"Có sơ hở cũng là bình thường thôi!"
"Đúng vậy" Nhiễm Đào nói: "Cuối cùng, không phải là đến cả cảnh sát thăm dò cũng không phát hiện ra điểm đáng ngờ rõ ràng sao? Kết quả kiểm tra nhận định là mạch điện bị chập nổi lửa, đâu có dấu vết có người phóng hỏa?"
"Anh nói vậy lại khiến tôi nhớ đến điều này đấy" Thôi Lệ Châu nói: "Bản thân việc mạch điện bị chập nổi lửa dường như đã có vấn đề rồi! Phải biết nơi đó là khu nhà giàu của Ma Đô, liệu mạch điện có dễ dàng bốc cháy như vậy không?"
"Việc này cũng khó nói..." Tăng Khả nói: "Lý do đồ điện bốc cháy còn chia thành nhiều loại, phải xem nguyên nhân bốc cháy là cái gì đã..."
Ai ngờ, Tăng Khả vừa mới nói tới đây thì cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra, tổ trưởng Triệu Ngọc lập tức xuất hiện.
"Chào mọi người, tôi trở về rồi đây!" Triệu Ngọc cầm một bản báo cáo, nói: "Đến sớm không bằng đến đúng lúc! Đúng lúc thật đấy!"
"..." Thôi Lệ Châu bụm mặt, dường như không biết Triệu Ngọc sẽ đến đây.
"Sếp về rồi à? Khá nhanh nhỉ!" Nhiễm Đào thì hưng phấn, nhanh chóng nhìn phía sau lưng Triệu Ngọc: "Lần này thì anh mang về quà gì cho bọn tôi đấy?"
"Cái này không phải à?" Triệu Ngọc mở báo cáo ra, cao giọng nói: "Thông qua so sánh, hiện tại đã xác nhận được chủ nhân của cánh tay là họ hàng gần với mẫu xét nghiệm"
"Nhìn từ trên bản đồ gen của họ hàng gần, có 85% khả năng chủ nhân cánh tay chính là Tôn Ngọc Kiều!"
"Anh..." Thôi Lệ Châu trừng to mắt, vừa định hỏi lại xem Triệu Ngọc lấy được báo cáo từ đâu thì một giây sau, pháp y Trương Bồi Bồi xuất hiện ở trong văn phòng.
Không còn gì nghi ngờ, Triệu Ngọc lấy được báo cáo từ chỗ Trương Bồi Bồi.
"Quá tốt!" Tăng Khả hưng phấn nói: "Thế là tương đương với việc điều tra vụ án có tiến triển lớn, chúng ta cuối cùng cũng biết được chủ nhân của nửa cánh tay là ai rồi!"
"Có điều... Việc này cũng thật kỳ quái!" Nhiễm Đào nói: "Nếu như người đã bị hỏa hoạn thiêu chết thì cánh tay này là sao?"
"Chẳng lẽ... Vụ hỏa hoạn này vốn không phải là chuyện ngoài ý muốn sao?" Nhiễm Đào suy đoán: "Có kẻ giết người, sau đó phóng hỏa? Bởi vì không lấy được đồng hồ của Tôn Ngọc Kiều cho nên đã chặt đứt cánh tay của bà ta sao?"
"Tuyệt đối không phải là vì tài sản!" Ngô Tú Mẫn nói: "Nếu như thật sự là cướp của giết người, phóng hỏa hành hung thì đồng hồ đã bị bán từ lâu rồi!"
"Không thể bán đồng hồ được!" Nhiễm Đào vẫn còn đang kiên trì: "Đồng hồ quý giá như vậy, vừa ra tay sẽ bị lộ tẩy ngay!"
"Đầu anh thiếu sợi dây thần kinh nào à?" Ngô Tú Mẫn mắng: "Cho dù không có ý định ra tay, chỉ đặt đồng hồ ở trong két sắt thì có thể hiểu được, nhưng vì sao lại bỏ cả nửa cánh tay vào trong két sắt nữa làm gì?"
"À..." Nhiễm Đào vò đầu theo thói quen: "Đúng nhỉ, đúng nhỉ..."
"Xem ra..." Tăng Khả thì thào: "Vụ án này không dễ xử lý nhỉ? Ba mươi năm trước không có kỹ thuật ADN, vụ hỏa hoạn đó lại bị phán là một sự cố, không hề để lại ghi chép gì!"
"Nói cách khác, người bị chết trong vụ hỏa hoạn năm đó thậm chí còn chưa chắc đã là bản thân Tôn Ngọc Kiều! Không chừng cánh tay đã bị chặt xuống sau vụ đó..."
Tăng Khả khiến đoàn người cảm thấy lưng bỗng lạnh toát. Không dám tưởng tượng, nếu như người bị hỏa hoạn thiêu chết lúc đó không phải là Tôn Ngọc Kiều thì kế hoạch này đã được tính toán tỉ mỉ đáng sợ như thế nào?
"Cũng đúng..." Triệu Ngọc cũng vò đầu như Nhiễm Đào, nhưng ánh mắt lại khó giấu vẻ hưng phấn: "Bởi vậy nên đẳng cấp của vụ án cánh tay trong két sắt cũng phải tăng lên rồi!"
"Có thể trong vụ hỏa hoạn ba mươi năm trước đang ẩn giấu chuyện gì đó quan trọng!"
"Sếp à..." Nhiễm Đào nuốt một ngụm nước bọt: "Chúng ta sẽ không giống như những vụ án trước kia, phải mở quan tài nghiệm thi đấy chứ? Pháp y Trương" Anh ta lại nói với Trương Bồi Bồi: "Thi cốt bị hỏa hoạn đốt cháy khét còn có thể xét nghiệm được ADN không?"
"Việc này..." Trương Bồi Bồi nói: "Phải xem tình hình rồi mới biết được! Nhưng bình thường chỉ cần không bị thiêu cháy quá nghiêm trọng thì vẫn có thể xét nghiệm được!"
"Vậy thì..." Triệu Ngọc hỏi: "Gia đình Tôn Ngọc Kiều này có họ hàng trực hệ không? Mọi người đã tìm ai để so sánh ADN vậy?"
"Là bác của Tôn Ngọc Kiều!" Ngô Tú Mẫn trả lời: "Đây là người mà trước mắt chúng tôi có thể tìm được, cũng là người duy nhất có quan hệ máu mủ gần gũi nhất!"
"Còn nam chủ nhân Cao Siêu Lâm đó thì chúng tôi vẫn đang trong quá trình tìm kiếm" Ngô Tú Mẫn nói: "Bởi vì Cao Siêu Lâm là người Đồng Giang, muốn tìm họ hàng gần của ông ta thì còn phải cần thời gian!"
"Vậy thì..." Triệu Ngọc nhìn quanh mọi người một lượt rồi hỏi: "Vậy thì tiếp theo đây, ai có thể nói cho tôi biết hai người này rốt cuộc là ai không?"
"Này, sếp ơi sếp..." Thôi Lệ Châu nhanh chóng bắt lấy cánh tay Triệu Ngọc hỏi: "Hình như anh đã trở về hoàn toàn rồi à? Anh có phải đi nữa không?"
"Ừm..." Triệu Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói: "Tạm thời tôi sẽ không đi nữa! Thế nào?"
"Thật đáng tiếc!" Thôi Lệ Châu bĩu môi: "Tôi còn tưởng chúng tôi có thể xử lý vụ án một cách xinh đẹp cho anh xem nhân lúc anh không có ở đây đấy!"
"Không ngờ anh lại về rồi, thể nào công lao cũng đều là của anh cho mà xem!"
"Nói nhảm!" Triệu Ngọc cười ha ha: "Cho dù tôi không trở lại thì công lao phá án của mọi người cũng là của tôi hết thôi, ai bảo Triệu đại thần thám tôi rất nổi tiếng ở bên ngoài chứ?"
"..." Thôi Lệ Châu quăng cho hắn một ánh mắt khinh bỉ.
"Nào!" Triệu Ngọc vỗ vai của Thôi Lệ Châu một cái, cười nói: "Chúng ta vẫn nên giữ vững tinh thần đi!"
"Không nhìn ra được à? Vụ án cánh tay trong két sắt có thể có liên quan hoặc dẫn tới một vụ án giết người nghiêm trọng, nếu như tội phạm đã ung dung ở ngoài pháp luật hơn ba mươi năm thì chúng ta không thể tùy tiện buông tha hắn ta được!!"
Chương 2323
"Cao Siêu Lâm, người Đồng Giang, kinh doanh chế biến thịt, sinh năm 1953, chết bởi hỏa hoạn vào ngày 15 tháng 10 năm 1989..."Nhìn các tư liệu tương quan, Triệu Ngọc chăm chú lại thuần thục ghi chép lên bảng trắng.
Thực ra, bên phía phòng Đặc Cần hiện giờ cũng chính là thời điểm trọng yếu, Amerola đang chờ được phóng thích, nữ sát thủ Haiya thì đang chờ để được chuyển giao cho chính quyền địa phương, Tịch Mộng Na thì chờ đơn thanh minh vô tội của cô ta được phê duyệt.
Đương nhiên, còn cả cuộc đàm phán trao đổi với Lý Lệ Nhã, công việc thẩm vấn nữ quản gia cùng tên kỹ thuật viên và người quản lý ở quán bar nữa, đều đang được rầm rộ tiến hành.
Thế nhưng, những chuyện này đều có chuyên gia kinh nghiệm phong phú hơn đang làm, Triệu Ngọc ở phòng Đặc Cần cũng không có ý nghĩa gì nhiều.
Cho nên hắn đã xin với mẹ vợ và cha vợ, để hắn trở lại Cục Cảnh sát này.
Nói là nghỉ ngơi nhưng thật ra, vẫn là Triệu Ngọc nhớ tới vụ án này.
Cánh tay trong két sắt, Sint Norway 1918 hiếm có, cả vụ án hỏa hoạn bí ẩn vào ba mươi năm trước, tất cả đều khiến Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng hứng thú.
Với kinh nghiệm tham dự phá án nhiều năm, hắn đã ý thức được phía sau vụ án này tất nhiên đang che giấu một bí mật không thể cho ai biết, cho nên mong muốn tìm ra chân tướng của hắn càng trở nên bức thiết hơn.
Ban đầu, Triệu Ngọc cũng từng muốn sử dụng vụ án này để rèn luyện đoàn người Thôi Lệ Châu thật tốt, xem phải chăng bọn họ đã có thể một mình đảm đương được chưa!
Thế nhưng vào thời khắc mấu chốt, hắn vẫn không thể nhịn được lòng hiếu kỳ của mình, cuối cùng vẫn tham dự vào.
"Tôi mặc kệ" Thôi Lệ Châu bày những tư liệu liên quan tới vụ án này lên bàn công tác của Triệu Ngọc, tức giận lải nhải: "Khi nào giải quyết xong vụ án này, ít nhất anh cũng phải phát cho mỗi người chúng tôi một phong bao lì xì thật dày mới được!"
"Anh đã nói là để cho chúng tôi xử lý rồi, nhưng giờ lại chạy về đoạt đất diễn, làm gì có ai như anh chứ..."
"Được được được..." Triệu Ngọc cười nói: "Chuyện phong bao lì xì thật dày thì đương nhiên là không có vấn đề rồi! Không phải là tôi không tin tưởng năng lực của mọi người đâu, chỉ là tôi mà nhàn nhã thì sẽ khó chịu, khó khăn lắm mới gặp được vụ án thú vị thế này mà!"
"Tổ trưởng" Tăng Khả đi tới trước mặt Triệu Ngọc, nói: "Em đã điều tra được sau vụ hỏa hoạn, thi cốt của gia đình Cao Siêu Lâm đều được chở về quê ở Đồng Giang để an táng, hẳn là lúc ấy đã không được kiểm tra thi thể rõ ràng"
"Chở về quê?" Thôi Lệ Châu quyệt miệng: "Vậy thì nhất định là được chôn trong mộ tổ của nhà họ Cao rồi, nếu muốn mở quan tài nghiệm thi... Độ khó không nhỏ đâu nha!"
"Tổ trưởng" Tăng Khả lại nói: "Trước mắt, bọn em đã tìm được thân thích của Cao Siêu Lâm rồi, Cao Siêu Lâm còn có một người em trai nữa, có lẽ ông ta sẽ biết một vài tư liệu rõ ràng hơn nhỉ?"
"Ừm" Triệu Ngọc gật đầu: "Nếu đã như vậy thì lập tức cắt cử cảnh sát hình sự nơi đó đi hỏi thăm xem sao! Tạm thời... đừng đề cập tới chuyện mở quan tài nghiệm thi, cứ giải thích tình hình đã rồi tính sau!"
"Hiểu rồi!" Tăng Khả gật đầu, quay người rời đi.
"Tiểu Thôi" Triệu Ngọc hỏi Thôi Lệ Châu: "Cô đã điều tra ông lão ở nhà đối diện chưa? Có vấn đề gì không?"
"Tôi nghĩ hẳn là không có vấn đề đâu nhỉ?" Thôi Lệ Châu nói: "Anh nghĩ thử xem, nếu như ông ta thật sự có vấn đề thì tại sao lại âm thầm đuổi theo, nói cho tôi biết sự thật chứ?"
"Có điều, khó mà nói chắc chắn được việc này!" Triệu Ngọc nói: "Ông ta có thể nói chính xác tên của nam chủ nhân và nữ chủ nhân thì không chừng còn biết điều gì đó khác nữa, cô hãy sắp xếp thời gian gặp mặt tâm sự với ông lão kia một lần nữa đi!"
"Được!" Thôi Lệ Châu nói.
"Ừm..." Triệu Ngọc lại hỏi: "Vì sao đến bây giờ mà ngay cả một tấm ảnh cũng không tìm thấy chứ? Ông lão kia đã nói gì nhỉ? Không phải nữ chủ nhân kia có dáng dấp rất xinh đẹp sao?"
"Đúng vậy" Thôi Lệ Châu gật đầu: "Ông lão nói rằng dáng dấp của nữ chủ nhân Tôn Ngọc Kiều đúng là rất xinh đẹp, thế nhưng bà lão nhà ông ta lại cảm thấy dáng dấp của Tôn Ngọc Kiều như yêu tinh, cho nên đã cảnh cáo ông lão, không cho ông lão giao lưu với bọn họ..."
"Vậy thì..." Triệu Ngọc lại hỏi: "Nhà bọn họ ở Ma Đô, nhưng chúng ta điều tra lâu như vậy rồi mà vẫn không tìm được bạn bè hay đồng nghiệp làm ăn nào đó của họ à?"
"Không có" Thôi Lệ Châu nói: "Dù sao cũng đã hơn ba mươi năm, lúc trước, Cao Siêu Lâm kinh doanh chân giò hun khói và bán buôn, không có một cái tên cửa hiệu chính thức nào, cho nên hiện giờ không dễ điều tra ra đâu!"
"Nhưng mà anh yên tâm" Thôi Lệ Châu nói: "Chị Ngô đã thương lượng với phía cảnh sát Ma Đô rồi, cảnh sát Ma Đô vô cùng coi trọng vụ án này, đang điều tra rồi!"
"Bọn họ đang tích cực tìm kiếm tất cả những người đã từng qua lại với gia đình Cao Siêu Lâm..."
"Không thể nào?" Triệu Ngọc nói: "Không phải đã xét nghiệm ra ADN rồi sao? Không phải đã tìm được một người bác của Tôn Ngọc Kiều rồi à? Ông ta biết những gì?"
"Ông ta không biết nhiều lắm đâu" Thôi Lệ Châu rút ra một tập trong đống tư liệu: "Đây chính là lời khai của ông ta"
"Ông ta nói rằng lúc trước, sau khi Tôn Ngọc Kiều phát đạt đã trở nên vô cùng kiêu ngạo, rất ít qua lại với họ hàng, cho nên dù cùng ở Ma Đô nhưng người bác này thậm chí còn không biết địa chỉ nhà của Tôn Ngọc Kiều,
"Khi về quê hằng năm, bọn họ mới gặp nhau..."
"Nếu đã phát đạt thì phải có cô đơn" Triệu Ngọc nói: "Xem ra, trong việc kinh doanh chân giò hun khói của Cao Siêu Lâm rất có khả năng đang ẩn giấu bí mật khó nói nào đó!"
"Đúng vậy!" Thôi Lệ Châu nhanh chóng gật đầu: "Tôi đã suy nghĩ rất nhiều lần rồi, vụ việc lần này hẳn là có liên quan tới thế giới ngầm, không chừng, vụ hỏa hoạn đó cũng là do thế giới ngầm sắp xếp để trả thù!"
"Nhưng vì sao cánh tay của Tôn Ngọc Kiều lại xuất hiện ở trong két sắt thì lại hoàn toàn không hiểu nổi..."
"Thật sao?" Triệu Ngọc nhếch miệng nói: "Nhưng suy nghĩ của tôi lại không giống cô lắm! Bởi vì trước đó, tôi đã gặp phải sự trả thù của thế giới ngầm rồi, chặt tay chặt chân có rất nhiều, nhưng mà chém xong lại mang tay chân đi thì rất ít xảy ra!"
"Cho dù mang đi thì cũng không có lý do gì để cho vào trong két sắt!"
"Vậy..." Thôi Lệ Châu nhíu mày, nói: "Sếp thấy thế nào?"
"Một nửa cánh tay được bỏ vào két sắt..." Triệu Ngọc suy nghĩ nói: "Tôi cảm thấy... dường như là vì sưu tập và bảo tồn!"
"Sưu tập?" Thôi Lệ Châu quyệt miệng: "Sưu tập cánh tay của người sao? Vậy thì... phải thực hiện công đoạn chống phân hủy mới đúng?"
"Có khi..." Triệu Ngọc nhíu chặt mày: "Tôi cảm thấy hung thủ chặt tay vì hắn ta là đồ biến thái! Hoặc là... là... vì tình!!!"
"Được rồi" Thôi Lệ Châu lau mồ hôi: "Đầu tiên là vụ án chặt tay, sau đó là vụ án phóng hỏa, hiện giờ lại đổi thành vụ án giết người vì tình..."
"Còn có một vấn đề quan trọng nữa..." Triệu Ngọc nói: "Hung thủ biết rõ trong két sắt có cánh tay của người thì vì sao... cuối cùng lại vứt két sắt ở trong nhà kho ở tầng hầm chứ?"
"Chẳng lẽ... hắn ta không sợ bị người khác phát hiện ra à?"
"Đúng đấy!" Thôi Lệ Châu thừa nhận: "Đây cũng là một trong những điểm đáng ngờ của vụ án, trước đó tôi còn đang suy tính đến khả năng liệu có phải hung thủ sau khi bỏ cánh tay vào két sắt đã bất ngờ gặp chuyện ngoài ý muốn nào đó, nên cuối cùng mới thành ra thế này không?"
"Hắn ta... đã chết rồi? Hoặc là..." Thôi Lệ Châu nhớ lại, nói: "Giống như Khang Tử Thanh ở trong vụ án video giết người ấy, xảy ra tai nạn giao thông mà biến thành người thực vật!?"
"Ừm..." Triệu Ngọc yên lặng gật đầu, nếu đúng là như thế thì chỉ sợ cuộc điều tra vụ án này sẽ càng khó khăn hơn. Hắn suy tư một lát rồi nói: "Tôi thấy... mặc dù chúng ta đã tìm được chủ nhân của cánh tay rồi, nhưng mà két sắt đó vẫn là thứ quan trọng nhất, chúng ta phải tìm ra chủ nhân của két sắt thì mới có thể tiếp cận chân tướng gần hơn nữa..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận