Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hiệu Hoa Đích Tu Tiên Cường Giả

Chương 101: : Giá cả kinh thiên.

Ngày cập nhật : 2025-10-03 16:45:33
Thần sắc Lỗ lão chán chường liếc nhìn Mập Mạp nói: "Ta mua, ta ra giá năm trăm vạn mua lại Ngọc Thiền này!"
Tên mập sửng sốt, sau đó mừng như điên.
Hắn vội vàng đưa ngọc thiền cho Lỗ lão nói: "Ha ha, thành thật xin lỗi Lỗ lão, ta bây giờ thật sự cần tiền."
Lỗ lão gật đầu, thở dài một hơi rồi không nói gì, trực tiếp đưa chi phiếu vừa rồi cho đối phương.
Dù sao cũng là tác phẩm của hắn, Lỗ lão không thể để người khác bán tháo.
Ngẫm lại vừa rồi xuân phong đắc ý, hiện tại không người hỏi thăm, thật sự là một trời một vực!
Giữa sân, tên mập cắn răng nhìn Tạ Hào nói: "Ngươi ra ba ngàn năm trăm vạn đúng không, vậy lão tử ra ba ngàn tám trăm vạn, ta không tin ngươi còn dám tăng thêm!"
Vừa rồi trong nháy mắt Tinh Liên nở rộ, mập mạp cảm giác vật đẹp nhất trên đời, cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi!
Cái giá này đã xem như là cực hạn mà hắn có thể bỏ hết gia tài.
Tạ Hào nhíu mày, lúc này mới qua vài phút mà giá cả đã lên đến 3 ngàn năm trăm vạn rồi ah.
Nhưng lần này hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ, khứu giác nhạy bén của thương nhân nói cho hắn biết, nếu bỏ lỡ món đồ này hắn sẽ hối hận cả đời.
Vì vậy, hắn trực tiếp báo ra giá tiền cao nhất mà hắn có thể chuẩn bị được.
"Bốn ngàn vạn!"
"Điên rồi điên rồi, toàn đậu xanh rau má!
Tất cả những ông chủ lớn trong sân đều kéo tóc, điều này quá khảo nghiệm năng lực chịu đựng của con người.
Bốn ngàn vạn đó, đây là giá gì, toàn bộ gia sản của bọn họ cũng chỉ có nhiêu đó mà thôi.
Đặng lão bản thở dài nói: "Cái giá này đã không cách nào vượt qua được nữa rồi."
Vu lão bản cũng cười khổ nói: "Tiền ta chuẩn bị không ngờ chỉ kêu giá một lần đã không thể tiếp tục được nữa rồi."
Đặng lão bản nhìn Tạ Hào và mập mạp một cái nói: "Chủ yếu là những người ở đây đều là đại nhân vật, những tiểu lão bản như chúng ta ở trước mặt bọn họ chính là chân muỗi."
Hai người cảm thán xong, đưa mắt nhìn Dương Thiên.
Vốn bọn họ cho rằng, Dương Thiên sẽ vui vẻ há miệng ra, dù sao đây chính là con số bốn ngàn vạn a, một học sinh mà thôi, cho dù có kiến thức, làm sao có thể kiến thức được nhiều tiền như vậy.
Nhưng khi bọn họ thật sự nhìn thấy biểu tình của Dương Thiên, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Thiếu niên đứng ở nơi đó, vân đạm phong khinh, không vui không buồn, tựa hồ như ngăn cách với thế gian, đối với bốn ngàn vạn báo giá, không có bất kỳ tâm động.
Đặng lão bản có chút kinh ngạc, hỏi: "Không thể nào, tiểu tử này đến cùng có lai lịch gì, bốn ngàn vạn thả ở chỗ ta, ta đã sớm vui vẻ tìm không thấy phương hướng, nhưng hắn lại không có một chút phản ứng."
Vu lão bản hồ nghi nói: "Ngươi nói xem liệu tiểu tử này có phải căn bản chính là kẻ điếc hay không, không nghe Tạ Hào báo giá nên mới bình chân như vại như vậy!"
Đặng lão bản gật đầu, hiển nhiên vô cùng tán đồng.
Lúc này, sau khi nghe Tạ Hào báo ra giá bốn ngàn vạn, trong sân đã hoàn toàn yên tĩnh.
Không ai dám nhấc tay báo giá nữa.
Tạ Hào thở dài một hơi, bản thân hắn đã dự bị năm ngàn vạn, nếu vượt qua cái giá tiền này dẫn đến cùng Tinh Liên lỡ mất cánh tay vậy thì thật là đáng tiếc.
Thấy sắc mặt của tên mập kia trở nên chán chường, Tạ Hào không khỏi mỉm cười, nhìn Dương Thiên nói: "Tiểu ca, không biết giá tiền này ngươi còn đó..."
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe một giọng nữ ôn hòa vang lên: "Năm ngàn vạn!"
Thanh âm mặc dù không lớn, nhưng lại làm cho tất cả mọi người đều kinh sợ.
Một ông chủ nhỏ há hốc mồm nói: "Ta nghe nhầm à? Sao vừa rồi ta có người ra giá năm ngàn vạn?"
Mà ông chủ nhỏ bên cạnh hắn cũng tương tự, kinh ngạc nói: "Xem ra không chỉ mình ta nghe ảo giác."
"Không, ta không tin, đây là ảo giác, đây nhất định là ảo giác ah."
"Một lần kêu giá trực tiếp tăng thêm một ngàn vạn, chết tiệt!"
"Năm ngàn vạn mua một khối ngọc thạch? Có thể không?"
Tất cả mọi người đều kinh ngạc trợn mắt, Tạ Hào nhíu mày nhìn nữ tử bất thình lình xuất hiện, không khỏi nhíu mày.
"Tam tiểu thư Tiêu gia, Tiêu Ngọc?"
Hắn vừa nói xong, ánh mắt mọi người đều tập trung vào nữ tử bất thình lình này.
Nữ tử vừa đến tóc đen như tơ lụa theo gió phất phơ, lông mày phượng dài nhỏ, đôi mắt như trăng sáng, mũi ngọc tinh xảo, má hồng hơi ửng, môi đỏ như nước, mặt trái xoan hoàn mỹ không tỳ vết.
Nàng ăn mặc đoan trang, hết sức ưu nhã, lại phối hợp với khí chất độc nhất vô nhị kia quả thực khiến cho mọi người nhìn ngây dại.
Ngay cả Dương Thiên cũng phải liếc mắt nhìn qua.
"Tam tiểu thư Tiêu gia? Trời ạh, chẳng lẽ là Tiêu gia ở Đông hồ?"
"Lão thiên ah, Đông hồ Tiêu gia chính là một quái vật khổng lồ, chi nhánh Huyết Ngọc Trai Giang Thành này chính là do Tiêu gia Đông hồ xây dựng, tất cả ngọc khí của Đông hồ tỉnh đều bị Tiêu gia lũng đoạn, đây là hàng thật giá thật phú hào a."
"Khó trách khó trách, vừa bắt đầu đã ra tay bất phàm như vậy."
"Giá năm ngàn vạn, không thể nào có ai ra giá cao hơn so với cái này chứ."
"Tiêu gia ở Đông hồ, ba tỷ muội xinh đẹp như thiên tiên thì không nói, hơn nữa mỗi người đều không hề yếu hơn nam nhân, nhất là Tam tiểu thư này, lại càng có trí lực như yêu."
So với giá năm ngàn vạn, mọi người càng khiếp sợ hơn là thân phận của Tiêu Ngọc.
Nghe mọi người nịnh nọt, Tiêu Ngọc cười một tiếng nhìn Dương Thiên nói: "Không biết tiên sinh có hài lòng với giá này không."
Dương Thiên không hề động, Tạ Hào cắn răng hừ một tiếng nói: "Ta còn chưa thua, năm ngàn vạn rất giỏi sao? Nơi này là Huy tỉnh, không phải địa bàn Đông Hồ các ngươi."
Hắn ta quát lớn: "Năm ngàn năm trăm vạn."
"Mẹ nó, ta cảm giác được rằng xem xong lần đấu giá này dù chết cũng không còn gì hôi tiếc nữa rồi."
Tất cả mọi người đều chấn kinh.
Cái giá này thật sự đã đạt đến cực hạn nhận thức của bọn họ rồi ah.
Coi như là Tạ Hào một lần móc ra nhiều tài chính như vậy cũng phải thương cân động cốt.
Nhưng mà, không đợi mọi người từ trong khiếp sợ khôi phục lại, chỉ nghe Tiêu Tiển khẽ mở môi đỏ mọng, báo ra một cái giá làm cho người ta tuyệt vọng.
"Một trăm triệu!"
Trong sân thoáng cái yên tĩnh lại, vẻ khiếp sợ của tất cả mọi người đều hiện lên trên mặt.
Sau đó, bùm một tiếng có người ngã quỵ, mọi người kinh hô: "Mau, mau cứu người, người này hôn mê bất tỉnh, mau giúp người ta một tay ah."
Vừa nói xong, ùm ùm bên tai không dứt, không ít người trợn trắng mắt trực tiếp ngất đi.
Giá một ức, lại chỉ vì mua đóa tinh liên trong tay thiếu niên kia, khó có thể tin, khó có thể tin.
Người bị bấm tỉnh lại vẫn không dám tin, hỏi lần nữa, nghe được mọi người xác nhận, lần nữa hôn mê.
Thân thể Tạ Hào đột nhiên lắc lư một cái, con ngươi phóng đại nhìn chằm chằm Tiêu Tiêu, trầm mặc hồi lâu cuối cùng thở dài một hơi nói: "Tiêu gia Đông hồ tài đại khí thô, Tạ mỗ ta tự thẹn không bằng, ngươi thắng."
Kim tiền tuyệt đối nghiền ép, một lần báo giá tăng lên bốn ngàn năm trăm vạn, đạt đến một trăm triệu giá trên trời, quả thực chưa từng nghe thấy, cũng là chưa từng thấy.
Lỗ lão đã không biết dùng biểu lộ gì để biểu đạt tâm tình của mình, có kích động, có chấn kinh, có hối hận, có ảo não.
Mà giờ phút này mỹ nữ một mí thấy ông chủ lớn của mình báo giá một ức muốn mua Tinh Liên trong tay học sinh nghèo kia, đặt mông co quắp ngã xuống đất, trong ánh mắt đều là thần sắc không dám tin.
Khi cái giá một trăm triệu được đưa ra, tất cả mọi người đều câm như hến, không ai dám báo giá nữa.
Lúc này Tiêu Ngọc mới thỏa mãn nở nụ cười, nhìn Dương Thiên nói: "Tiên sinh, giá này ngài xem thế nào?"
Trong khoảng thời gian này Dương Thiên vẫn cầm thái đao, điêu khắc Bất Tử Băng Liên cho nó càng thêm linh vận, cho nên, mọi người ra giá, hắn hoàn toàn không có một chút động tĩnh.
Đợi sau khi đem toàn bộ chi tiết điêu khắc xong, cầm lấy tinh liên lúc này mới hài lòng cười một tiếng.
Sau đó, khẽ nhướng mắt nhìn Tiêu Việt nói: "Ta từng nói là không bán ah!"
Một câu, chỉ mấy chữ, không chỉ có mọi người mà ngay cả Tiêu Ngọc cũng ngạc nhiên.
Nàng ta cũng hoài nghi mình nghe lầm.
Giá một trăm triệu, đối phương lại không bán?
Lúc này, mọi người lại có người hôn mê bất tỉnh.
"Trời ơi, ta cảm giác ta sắp điên rồi."
"Là ta điên rồi hay tiểu tử này điên rồi, giá một trăm triệu mua tinh liên của hắn, hắn lại không bán??"
"Đây là người tùy hứng nhất mà ta từng thấy."
"Ta đã từng không tin, hiện tại ta tin, trên thế giới quả nhiên có người coi tiền tài như cặn bã."
Tiêu Tiêu sửng sốt một lát, lúc này mới phản ứng lại, đôi môi đỏ mọng khẽ mở.
"Một ức năm ngàn vạn."
Bịch!
Khi giọng nói ôn nhu vang lên, đám người trực tiếp quỳ trên mặt đất.
"Đây là lấy tiền đập a, đạo lý ta hiểu, nhưng mà vừa ra tay chính là năm ngàn vạn, ta chưa từng nghe thấy."
"Sau ngày hôm nay, cuộc đời ta chỉ phục hai người, một người là Tiêu gia Tam tiểu thư Tiêu Ngọc, một người chính là thiếu niên nghe xong một ức năm ngàn vạn này mà khuôn mặt vẫn không biến sắc.
"Thiếu niên này bình tĩnh đến mức khiến người ta giận sôi, tuổi của ta gấp ba hắn, nhưng buồn cười là không bằng một phần mười sự ổn trọng của hắn!"
"Ha ha, lần này thiếu niên cũng nên đáp ứng đi, vừa rồi ta thật sự là thay hắn đổ mồ hôi một phen a, nếu vừa rồi một trăm triệu hắn đáp ứng, vậy thì vô duyên vô cớ tổn thất năm ngàn vạn a, nghĩ đến ai cũng điên rồi!"
"Ha ha, lần này thiếu niên không đồng ý, ta trực tiếp quỳ cho hắn..."
Hắn còn chưa dứt lời, chỉ nghe Dương Thiên nhíu mày nhìn Tiêu Tiêu, lạnh nhạt nói: "Ta nói không bán, ngươi lại không nghe rõ?"

Bình Luận

0 Thảo luận