"Lâm Nghiệp hành động nhanh nhẹn, tốc độ vận chuyển cầu không ai có thể ngăn cản, cho dù là hai chúng ta hợp lực cũng không ngăn được, nhưng mà biểu hiên của hắn lúc ném bóng vào giỏ lại hết sức bình thường."
"Mà kỹ thuật ném của Lưu Bằng là không thể chê, cơ hồ có thể xem như thần tiên nhập thủ, chúng ta đều không sánh bằng hắn, nhưng năng lực tổng hợp khác của hắn lại có chút không thể nào nói nổi, bằng không hạng nhất bóng rổ năm thứ ba chính là hắn. "
Nghiêm Thành phân tích xong thầm than: "Lâm Nghiệp căn bản không nên ném rổ cùng Lưu Bằng, vận cầu của hắn mới là điểm mạnh của hắn."
Tả Tu khinh thường cười lạnh một tiếng nói: "Vậy thì tính là gì, năng lực của ngươi không phải ai có thể ngăn cản, tuy hai người này ở địa phương khác có chút ưu thế, nhưng mà trận đấu bóng rổ vẫn chú ý năng lực tổng hợp. Năng lực tổng hợp của ngươi mạnh mẽ, bọn họ là ai mà có thể đánh đồng với ngươi được chứ."
Nghiêm Thành cười khổ nói: "Tả Tu ngươi đừng tâng bốc ta, kỹ thuật dẫn bóng của ngươi trong lòng ta đã khắc quá sâu rồi, nói thật, chúng ta mặc dù là hai lớp, nhưng lại là huynh đệ tốt, đến sân bóng cho ta chút mặt mũi."
Tả Tu nghiêm túc gật đầu nói: "Cũng tốt, dù sao có ngươi làm đối thủ, lớp số bốn của bọn ta cũng không đảm đương được quán quân."
Nghiêm Thành cười ha ha nói: "Vậy là tốt rồi, mau nhìn, Lưu Bằng đã ra tay."
-------
Giờ phút này, Lưu Bằng đứng ở ngoài vòng ba điểm, cũng chính là đường ranh giới xa nhất trên sân, khoảng cách như vậy tỷ lệ ném trúng rất nhỏ, nhưng nếu trúng mục tiêu có thể trực tiếp phân chia khoảng cách giữa các đội.
Hắn đập bóng rổ mấy cái, tìm cảm giác, sau đó ánh mắt ngưng trọng nhìn giỏ.
Cuối cùng, nhảy lên một cái, ngửa mặt lên, bóng từ trong lòng bàn tay bay ra ngoài.
Oành, bóng rổ đánh trúng tấm lam, sau khi xoay quanh cái giỏ vài vòng liền đi vào!
"A, Đại Bằng ca tuyệt nhất."
"Bóng ba điểm, ha ha, đối với Đại Bằng ca không hề có áp lực."
"Các ngươi muốn chút mặt mũi, vẫn là chết cái ý nghĩ này đi."
Bốn vị đồng bạn phía sau Lưu Bằng hưng phấn rống to, sắc mặt Lâm Nghiệp càng thêm đen kịt.
Ngửa người ra sau ném bóng, một chiêu này là động tác kinh điển của môn bóng rổ đã được Lưu Bằng thuyết minh hoàn mỹ!
Nhìn Lâm Nghiệp rung động, Lưu Bằng cười lạnh một tiếng nói: "Lúc này mới ở đâu, chờ ta cho các ngươi hoàn toàn tuyệt vọng."
Ngoài miệng nói như vậy, cuối cùng hắn cũng làm được.
Sau khi liên tục ném trúng mấy chục quả cầu ba phân, Lưu Bằng tự nhận là đã có thể hoàn toàn thắng.
Cho nên, hắn không khỏi bắt đầu đắc ý.
Tất cả động tác có độ khó cao trên thế gian của môn bóng rổ, tiếp sức trong không trung, đứng thẳng ném vào rổ, nhảy nhót, lấy đà rồi ném, toàn bộ đều bị hắn biểu diễn một phen.
Đương nhiên, tuy rằng không thể ném trúng toàn bộ, nhưng xác suất trúng mục tiêu này cũng đáng sợ kinh người.
Đặc biệt là lấy đà rồi ném, Lâm Nghiệp chỉ nghe qua, chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy có người có thể làm được.
Thao tác cụ thể là một cầu thủ xoay người lại, sau đó dường như muốn truyền bóng ra ngoài, kéo về động tác giả trước người, sau đó nặng nề di động chân kia, chạy hai bước rồi ném bóng đi.
Một trăm quả cầu rất nhanh đã được ném xong, Lưu Bằng vẫn ý vị chưa hết.
Hắn ta ngẩng mặt nhìn Lâm Nghiệp nói: "Thế nào rồi? Đã đếm giúp ta chưa?"
Sắc mặt Lâm Nghiệp nặng nề, nắm chặt hai tay.
Sắc mặt Từ Thạc cũng khó coi tương tự nói: "Một trăm cầu, ném trúng bảy mươi ba cái, tỷ lệ bắn trúng bảy mươi ba phần trăm."
Còn chưa có tranh tài, thân thể Trương Phong lắc lư một cái, thiếu chút nữa té xỉu.
Tỉ lệ trúng mục tiêu này còn là học sinh sao? Đã cao hơn cả minh tinh NBA.
Tỉ lệ trúng mục tiêu của các cầu thủ NBA người ta mới hơn 60%.
Tác chém ghê quá... Hồ Thiên
Bất quá cả hai không thể so sánh, Lưu Bằng ném bóng vào giỏ không có người ngăn cản, tùy ý phát huy. Mà đội bóng NBA người ta lần nào cũng sẽ có người lao tới ngăn cản, bỏ lỡ cơ hội tốt là rất có khả năng.
Tuy là như thế, nhưng cũng đủ để chứng minh Lưu Bằng lợi hại.
Còn có chính là ở cuối cùng, vì biểu diễn một phen trước mặt bọn họ, Lưu Bằng biểu thị động tác độ khó cao nhất một lần.
Đây là có tự tin tuyệt đối, mới dám khoe khoang mà không sợ giảm tỷ lệ trúng mục tiêu xuống.
Bằng không, lấy trình độ bình thường Lưu Bằng phát huy, hoàn toàn có thể đề cao tỷ lệ trúng mục đến tám mươi phần trăm.
Dưới kệ bóng rổ cách đó không xa, Nghiêm Thành cười híp mắt nhìn Lưu Bằng nói: "Tiểu tử này kỹ thuật chơi bóng không tồi đâu, chờ trận đấu ngày mai có thể là một đại kình địch."
Tả Tu lạnh lùng nói: "Không có gì sợ, tiểu tử này rất kiêu ngạo, không hiểu phối hợp, năng lực của một người cuối cùng là có hạn."
Nghiêm Thành cũng tán thành gật đầu nói: "Tỷ lệ trúng mục tiêu cao như vậy, cho dù toàn thể đội kia đi lên cũng không thể vãn hồi."
Tả Tu nói: "Đám người Lâm Nghiệp này nhất định phải thua, không biết tự lượng sức mình, tỷ thí với Lưu Bằng quả thực là tự tìm đường chết.
-------
Trong sân, Trương Phong lo lắng hỏi: "Làm sao bây giờ?"
Lâm Nghiệp cắn răng nói: "Bất kể thế nào, cũng không thể dễ dàng nhận thua."
Hắn đi lên trước, lấy ra bóng rổ đứng ở ngoài ba phân tuyến.
Lưu Bằng cười nhạo: "Lâm Nghiệp, không phải ta khi dễ các ngươi, ngươi cho phép ngươi đi về phía trước hai bước."
"Ngươi khinh người quá đáng!" Lâm Nghiệp tức giận hừ một tiếng nói: "Đợi ngươi thua, để ta xem ngươi còn hò hét trước mặt ta thế nào."
"Ta thua, ngươi cảm thấy có thể sao?"
Lưu Bằng khinh thường cười.
Lâm Nghiệp điều chỉnh hô hấp một chút, sau đó hung hăng ném bóng rổ ra.
Kỳ tích không có phát sinh, bóng đụng vào giỏ rồi lại bắn ra.
"Ha ha ha, đây chính là thực lực của lớp số một sao? Thật sự là cười muốn chết, ta cảm giác ta đều mạnh hơn hắn."
"Ha ha, đừng cười nhạo người ta như vậy, dù sao người ta cũng là lớp trưởng thể dục, là người có thực lực mạnh nhất của bọn họ ah."
"Phụt, cười chết ta rồi, thành tích này còn tốt nhất? Không lầm chứ, cầu mở đầu đã thất bại rồi."
"Mất mặt đấy, nếu là ta thì đã sớm chui vào kẽ đất rồi."
Lâm Nghiệp không hề bị lay động, hắn cắn răng không nói gì, lại tiếp tục ném vào.
Liên tục năm lần có quả cầu đều không có điểm, tâm cảnh của hắn bị một đám người bên cạnh nhiễu loạn, căn bản ngưng thần không được.
Lưu Bằng khinh thường cười lạnh nói: "Các ngươi chỉ có chút thực lực này, nếu là như vậy, về sau liền vĩnh viễn không nên bước vào thao trường một bước, địa bàn này là của ta."
Hắn dứt lời, Nghiêm Thành ở phương xa đứng lên, cười ha ha nói: "Đi thôi Tả Tu, không có gì để xem, những người của lớp kia đều là rác rưởi."
Tả Tu nói: "Ngươi đi trước đi, ta lại nhìn một lát, Boss còn chưa ra sân đâu."
Hắn luôn cảm thấy sự tình kết thúc nhanh như vậy, đối với Dương Thiên áp trục cuối cùng mà Lâm Nghiệp nói ra, hắn sinh ra hiếu kỳ.
Rốt cuộc người này có năng lực gì mà có thể khiến Lâm Nghiệp ẩn giấu sâu như vậy.
Kỳ thật hắn đã hiểu lầm Lâm Nghiệp, Dương Thiên căn bản không có bất kỳ kỹ xảo bóng rổ nào, cho nên Lâm Nghiệp loại bỏ hắn ra ngoài, cũng không có ý định để hắn tham gia.
Năm quả cầu, Lâm Nghiệp một quả cũng không vào, ngay cả Lưu Bằng cũng nhìn không được nữa.
Hắn cười ha ha nói: "Đổi người đi, mau mau đổi người."
Lâm Nghiệp sắc mặt khổ sở, đưa bóng rổ tới trên tay Khương Thần.
Khương Thần hít sâu một hơi, dùng vận kình tính toán xem trọng lực, tốc độ, cần sử dụng bao nhiêu khí lực mới có thể ném bóng vào trong!
Hắn diễn toán trên mặt đất rất lâu, cuối cùng tràn đầy tự tin đứng ở bên ngoài giới tuyến ba điểm kia.
Tất cả mọi người đều chờ mong nhìn hắn, Từ Thạc hưng phấn nói: "Khương Thần xem ra sắp phát uy rồi."
Ngay cả Lưu Bằng cũng có chút ngưng trọng.
Tiểu tử này ở trước mặt hắn viết viết vẽ vẽ, còn nói rõ ràng, có lẽ thật có thể đem thành tích ném giỏ của bọn họ lấy lại một ván.
Phương xa, Tả Tu nhìn không chớp mắt vào thời khắc kích động lòng người này.
Hắn rất tò mò, vận dụng vật lý và toán học vào bóng rổ, rốt cuộc có được hay không.
Chỉ thấy Khương Thần hét lớn một tiếng, bóng rổ rời khỏi bàn tay bay ra ngoài.
Tất cả mọi người đều không dám chớp mắt, chỉ vì nhìn thấy một màn kỳ tích.
Nhưng mà, khiến mọi người trợn tròn mắt chính là mợt màn xảy ra sau đó, quả bóng đến cái mốc cũng không đụng được, trực tiếp ném lệch.
Mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười như điên,
"Ha ha ha, lớp số một của năm ba này là hầu tử mời tới đậu bỉ sao?"
"Không được, cười chết mất, công thức tính tính toán toán mất cả nửa ngày, nói rõ ràng mạch lạc, đến thời điểm mấu chốt thậm chí ngay cả khung thủy tinh bên ngoài rổ cũng không đụng tới."
"Cho dù là tiểu học đệ cao năm nhất cũng không thể mất mặt như vậy."
Bốn năm người phía sau Lưu Bằng ôm bụng không ngừng cười lạnh.
Lưu Bằng cũng sẽ không bỏ qua cơ hội cười nhạo này, giơ ngón giữa lên với đám người Lâm Nghiệp.
Tả Tu thất vọng thở dài một hơi, lớp số một toàn bộ đều là học bá, học sinh khá giỏi, nhưng không nghĩ tới thể dục lại kém cỏi như vậy.
Đến bây giờ, sáu quả cầu, không có một lần vào rổ.
Tỷ lệ trúng mục tiêu là 0.
Khương Thần lại ném thêm bốn cái, kết quả rất rõ ràng là đều không vào.
Sau đó là lớp trưởng lớp ngữ văn Từ Thạc, nếu đi nơi khác khẳng định sẽ dẫn phát thét chói tai, nhưng đến sân thể dục, thì chỉ có bị người khinh bỉ.
Ném năm lần, không có gì ngoài ý muốn, toàn bộ không trúng.
Cuối cùng là Trương Phong, lớp trưởng hóa học mang theo mắt kính, hắn còn bị Lưu Bằng cười nhạo rằng rổ bóng ở nơi nào cũng không thấy thì ném làm sao.
Hắn tuy không phục, nhưng cũng không xuất hiện kỳ tích, ba phân cầu quá khó, ngày thường hắn chưa từng chơi bao giờ, đương nhiên cũng không trúng một quả nào.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận