Kim Thất đang đắc ý cười, chỉ nghe Lưu lão đại âm dương quái khí mở miệng nói: "Kim gia, ngươi cao hứng như vậy có phải là quá sớm rồi hay không?"
Kim Thất hơi sững sờ, sau đó nghe tiếng kêu thảm thiết bên tai hết sức quen thuộc, mí mắt gã đột nhiên nhảy một cái, vội vàng nhìn phía lôi đài.
Đã thấy, cánh tay A Hổ vặn vẹo gần như biến hình, từng sợi máu tươi từ cánh tay tràn ra, rơi xuống trên lôi đài khí tức lạnh lẽo.
Kim Thất trừng lớn con mắt, giống như cá chết, ngồi liệt ở trên ghế, hắn lẩm bẩm nói: "Điều này sao có thể? Điều này không có khả năng."
Lưu lão đại cười lạnh nói: "Chỉ là cảnh giới Minh Kính sơ kỳ mà cũng dám ở trước mặt ta nói khoác không biết ngượng? Vừa rồi ngươi nói cái gì? Muốn xé nát người của ta hả?"
Sắc mặt Kim Thất xám ngoét, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Lưu lão đại, có loại dự cảm không tốt.
Không đợi hắn kịp phản ứng, chỉ nghe Lưu lão đại hướng về phía lôi đài mở miệng nói: "Trương Vân, đem cái cổ tên kia bẻ gãy đi."
Trương Vân gật đầu, Kim Thất lúc này mới kinh hoảng, khóe miệng hắn run rẩy, cầu xin nói: "Lưu lão đại, ngươi không thể làm như vậy, ta nhận thua, chúng ta nhận thua còn không được sao?"
A Hổ này là cánh tay trái đắc lực của hắn, nếu như hắn chết, đối với Kim Thất cơ hồ là đả kích trí mạng.
Nhưng Lưu lão đại lại không để ý tới hắn, Trương Vân trong sân chậm rãi đi về phía A Hổ.
Kim Thất rốt cục không chịu nổi, vội vàng cầu xin Ôn Nhã tha thứ.
"Ôn tỷ, Ôn nữ vương, ngươi cũng không thể để đại cao thủ Giang Thành chúng ta chết như vậy được, ngươi mau nói một câu đi, cứu hắn, từ nay về sau ta nghe theo ngươi cũng được."
Ôn Nhã cười ha hả nói: "Tên đầu trọc vừa rồi không phải lợi hại lắm à? Ngươi bảo hắn tự cứu đi."
Sắc mặt Kim Thất trắng bệch, ánh mắt nhìn về phía Vương Liệt nói: "Ông chủ Vương, chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, ngươi cũng không thể thấy chết mà không cứu được, van cầu ngươi giúp ta cầu tình nhé."
Vương Liệt cười lạnh một tiếng nói: "Kim Thất, vừa rồi miệng lưỡi của ngươi ta cả đời cũng không quên được, ta không tìm ngươi báo thù đã là tốt lắm rồi, ngươi còn có mặt mũi bảo ta thay ngươi cầu tình?"
Hắn một cước đá Kim Thất sang một bên cả giận nói: "Ngươi cứ ở đó Xuân Thu đại mộng đi."
Mà lúc này Trương Vân cũng đi tới bên cạnh A Hổ, trong con ngươi A Hổ tràn ngập sợ hãi nói: "Ngươi là Minh Kình hậu kỳ cảnh giới tu vi, đúng hay không?"
Trương Vân nói: "Ngươi muốn biết, vậy ta sẽ để ngươi làm quỷ minh bạch, ta đích thật là minh kình hậu kỳ."
Dứt lời, bàn tay hắn đang vịn đầu A Hổ bỗng nhiên xoay chuyển một chút.
Tiếng răng rắc trong trẻo lại vang lên, thân thể cường tráng của A Hổ thoáng cái mềm nhũn.
Hiệp thứ nhất, Giang Thành bại, A Hổ đã chết.
Lưu lão đại hiền lành cười cười, nhìn Ôn Nhã nói: "Sao Giang Thành toàn là mấy kẻ giá áo túi cơm thế này, ai da, thật ngại quá, chúng ta đến để lại cho ngươi chút thể diện."
Sắc mặt Ôn Nhã trầm xuống, không nói gì.
Nhưng Mộc lão phía sau lại đứng dậy cả giận nói: "Làm càn, có ta ở đây, không cho phép thằng nhóc miệng còn hôi sữa nhà ngươi giương oai lần nữa."
Hắn cung kính nói với Ôn Nhã: "Tiểu thư, để ta xuất chiến đi, trận chiến này ta tất thắng."
Ôn nhã gật đầu nói: "Cũng tốt, đã đến lúc cho bọn họ kiến thức một chút thực lực chân chính của chúng ta. Mấy năm trước tiểu đả tiểu nháo, thật sự cho rằng chúng ta sợ bọn họ hay sao?"
Trên lôi đài, Trương Vân đồng tử co rụt lại, Mộc lão khoanh tay mà quát: "Tiểu tử, ngươi hiện tại đi xuống, ta không thương tổn ngươi."
Trương Vân tuy nhìn không thấu Mộc lão, nhưng vẫn cười lạnh nói: "Ngươi đã một đống tuổi rồi mà vẫn còn ở đây chém chém giết giết, hãy để ta cho ngươi trực tiếp về nhà hưởng phúc đi."
Dứt lời, một cái chân quét về phía Mộc lão.
Mộc lão phẫn nộ quát một tiếng, chân khí trong cơ thể phồng lên, áo bào rộng thùng thình không gió mà bay.
Hắn chỉ đánh ra một quyền nhẹ nhàng, ngay cả đứa bé cũng có thể tránh được một quyền.
Nhưng đến nơi này Trương Vân lại hoảng sợ phát hiện, hắn lại bị một quyền này của đối phương khóa chặt.
Lui không thể lui, đã như vậy chỉ có thể tiến!
Trương Vân hét lớn một tiếng, chân roi lại một lần nữa đánh tới, nhưng lúc này nắm đấm của Mộc lão đã đánh trúng ngực hắn.
Sau một kích, xem ra không có lực, nhưng Trương Vân trực tiếp bay sát mặt đất, bị chém một vết máu thật dài, trong miệng gã điên cuồng phun máu tươi không ngừng, trước ngực sụp đổ.
Hiển nhiên, đã mất đi chiến lực, nội thương rất nặng!
Mọi người ở đây đều kinh hô: "Tu vi ám kình!"
"Lão giả bình thường này dĩ nhiên là ám kình cường giả."
Bởi vì Mộc lão cùng Ôn Nhã bình thường khiêm tốn, Vương Liệt cơ hồ không thấy Mộc lão ra tay, chỉ nghe năm năm trước hắn dùng thủ đoạn huyết tinh huyết tẩy Giang Thành, vốn cho rằng hắn nhiều nhất là minh kình đỉnh phong, nhưng mà làm sao cũng không nghĩ tới, lão giả này dĩ nhiên là ám kình tu vi.
Tu vi ám kình, gần như có thể quét ngang Giang Thành!
Sự tình càng ngày càng khó giải quyết, Vương Liệt liếc nhìn Dương Thiên một cái, nếu bên bọn họ có tu vi ám kình, vậy đối phương khẳng định cũng có cường giả tu vi ám kình.
Hắn đang thầm lo lắng cho Dương Thiên, nghĩ có nên hay không để hắn lên sân khấu, nhưng lại phát hiện thiếu niên thấy một màn như vậy, trên mặt ngay cả một tia cảm xúc kinh ngạc cũng không có!
Đây là không biết không sợ, hay là to gan lớn mật?
Ôn nhã mị hoặc nhìn Lưu lão đại cười nói: "Thực lực thủ hạ của Lưu lão đại cũng chỉ có vậy mà thôi."
Vì để tránh cho Mộc lão bại lộ, nàng gần như không để cho Mộc lão triển lộ thực lực trước mặt mọi người.
Hôm nay là một ngoại lệ.
Lưu lão đại thấy thủ hạ của mình thua, không có bất kỳ bất ngờ nào, hắn hiền lành cười cười nói: "Không sao, nếu đã thua vậy thì để ta tới lĩnh giáo cao chiêu của lão nhân gia một chút.
Nói xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đứng lên, đi về phía Mộc lão,
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
"Từ lúc nào Lưu lão đại cũng biết võ công?"
"Không đơn giản, không đơn giản, quả nhiên làm lão đại không có một ai không đơn giản."
Nhìn thực lực Mộc lão mạnh như vậy, Lưu lão đại còn dám tiến lên, tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc.
Ôn nhã cười nói: "Lưu lão đại, quyền cước không có mắt, vạn nhất ngươi đập trúng, làm sao bây giờ?"
Lưu lão đại nghe vậy, cười cười hét lớn một tiếng, vỗ một chưởng vào hư không trên bàn gỗ, bàn gỗ cứng rắn xuất hiện một dấu chưởng thật sâu.
"Tê!"
Tất cả mọi người thấy vậy, thanh âm hít khí lạnh phập phồng lên xuống.
"Chân khí phóng ra ngoài, tu vi ám kình."
Tuy Lưu lão đại mập lùn, nhưng khinh công dưới chân cũng không phải là dùng để che, dưới chân hắn điểm nhẹ ghế dựa, mượn lực bay thẳng lên lôi đài, một màn này, càng làm cho người ta kinh ngạc đến mức cằm cũng rớt xuống.
Khinh công trong truyền thuyết là thật sao?
Tất cả mọi người đều khó có thể tin được nhìn một màn này, Lưu lão đại quả thực là thần nhân.
Trên lôi đài, Lưu lão đại nhìn Mộc lão hiền lành cười một tiếng nói: "Lão nhân gia, ta không muốn ra tay đả thương người, người tự mình xuống đi."
Mộc lão đôi mắt lạnh lùng nói: "Mới bước chân vào cảnh giới ám kình cũng dám ở trước mặt ta càn rỡ như thế. Lúc ta nhập ám kình, ngươi cũng không biết bú sữa mẹ ở nơi nào đâu."
Lưu lão đại vẫn không giận, hắn cười nói: "Nhưng hiện tại ta còn đang tuổi tráng niên, ngươi cũng đã già rồi, ngươi cảm thấy ngươi còn có tư cách giáo huấn vãn bối là ta sao?"
Lời còn chưa dứt, gã đột nhiên ra tay, nắm đấm xảo trá hung hăng đập tới đầu lâu Mộc lão.
Tiếng xé gió vang lên, trên nắm đấm xen lẫn khí lãng vô cùng cương mãnh, cường giả ám kình tu vi xuất thủ, không thể khinh thường.
Mộc lão thấy Lưu lão đại vậy mà khinh thường đánh lén, không chỗ nào có thể tránh, chỉ có thể cắn răng chân khí bám vào hai tay, giao nhau đón đỡ!
"Bành!"
Âm thanh cực lớn như thể kim loại va chạm vào nhau. Mộc lão liên tục lùi về sau ba bước, mặt đất trên lôi đài đá cẩm thạch đều bị giẫm đạp ra vết chân rạn nứt.
Lưu lão đại một kích chiếm thượng phong, đắc thế không buông tha, lần nữa lấn người tiến lên, tuy dáng người hắn hơi mập nhưng huyệt Thái Dương lại nâng lên, lực đạo trên tay thập phần cương mãnh.
Giữa sân, đám người Lan Ninh thị đều trầm trồ khen ngợi, mà Giang Thành nơi này lại hoàn toàn tĩnh mịch.
Tiểu đệ của Lan Ninh Lưu lão đại không ngừng hò hét trợ uy cho hắn.
"Lão đại giỏi lắm, lão nhân kia sắp không kiên trì nổi nữa rồi, lão đại mau đánh hắn xuống lôi đài."
"Lão đại uy vũ, lão đại cuồng dã!"
"Lan Ninh tất thắng, đám nhãi con Giang Thành mau cút ra ngoài đi."
Tiếng chói tai không ngừng vang lên, Ôn Nhã lại không có chú ý đến số bốn, vẻ mặt nàng lo lắng nhìn bóng dáng Mộc lão.
Như một chiếc thuyền con trên Cuồng Bạo hải, bất cứ lúc nào cũng có thể chìm nghỉm!
Ôn Nhã lần đầu tiên thấy Mộc lão gặp được đối thủ mạnh như vậy, hơn nữa đối phương đang tráng niên, mà Mộc lão tuổi tác đã cao, hắn có thể ngăn cản được công kích dày đặc của đối phương sao?
Vương Liệt cũng lo lắng nhìn lên lôi đài, khi Mộc lão lại hộc máu lần nữa, tim của hắn cũng lập tức co lại.
Nhìn sang một bên, chỉ thấy Dương Thiên lười biếng híp mắt tựa hồ đang nghỉ ngơi, Vương Liệt không khỏi có chút nóng vội hỏi: "Dương tiên sinh, chúng ta đều sắp thua, sao ngươi còn có tâm tư ngủ vậy."
Dương Thiên mở mắt ra nói: "Bọn họ đánh nhau như trẻ con chơi đùa, đối với ta mà nói, không có bất kỳ hứng thú gì."
Vương Liệt trợn mắt há hốc mồm. Hiện tại hắn cũng không phân biệt được rốt cuộc Dương Thiên đang nói mạnh miệng, hay là thật xem thường hai vị cao thủ giao chiến trên lôi đài.
Hai vị kia chính là ám kình cường giả a, Giang Thành cùng Lan Ninh gom không đủ số lượng một tay, so với gấu mèo lớn còn trân quý hơn!
Mà ở trước mặt Dương Thiên, lại bị hắn so sánh như tiểu hài tử?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận