Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hiệu Hoa Đích Tu Tiên Cường Giả

Chương 106: : So đấu về lễ vật.

Ngày cập nhật : 2025-10-03 16:45:33
Nghe được Vương Tĩnh Thần đặt câu hỏi, Dương Thiên mới từ trong khiếp sợ tỉnh lại.
Hắn cười cười nói: "Đương nhiên, hôm nay ngươi là nhân vật chính!"
Vương Tĩnh Thần nghe vậy, đôi mắt đẹp nhất thời cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Có thể được Dương Thiên tán thành, nàng cảm thấy ở phòng thay quần áo loay hoay tận ba giờ cũng là đáng giá.
Nàng vốn còn muốn tiếp tục nói chuyện với Dương Thiên một lát, lúc này Trần Hiểu và La Huy còn có Phương Lôi Lôi đi tới.
Trần Hiểu nhìn trang điểm công chúa của Vương Tĩnh Thần, ánh mắt trở nên nóng rực.
La Huy cũng giống như thế, nước miếng thiếu chút nữa chảy ra ngoài.
Ngay cả Phương Lôi Lôi cũng không thể không sợ hãi thán phục, hôm nay Vương Tĩnh Thần đẹp ra tận chân trời.
Vương Tĩnh Thần bị hai người nhìn đến không thoải mái, bước chân thoáng cái không tự chủ mà nhích tới gần Dương Thiên một chút.
Ngửi mùi thơm đặc biệt của thiếu nữ, Dương Thiên không khỏi nghĩ đến cảnh tượng hai người gặp nhau lúc trước.
Lúc trước, Dương Thiên nghịch chuyển thiên địa pháp tắc trở về, bản thân hắn lúc chán nản nhất gặp được nàng lúc bất lực nhất.
Hơn nữa, sau khi cứu nàng, còn tự mình ngủ chung một gian phòng với nàng.
Khi đó, mùi hương trên người thiếu nữ chính là mùi hương này, vô cùng đặc biệt, ngửi mà say lòng.
Trần Hiểu thấy Vương Tĩnh Thần cách cái miệng này gần như vậy, trong lòng không khỏi đố kị nồng đậm.
Tuy nhiên hiện tại Vương Tĩnh Thần ở chỗ này, bọn họ là bạn học, Trần Hiểu chỉ có thể trước tiên nhịn xuống sự không vui trong lòng, suy nghĩ lát nữa lại để Dương Thiên xấu mặt, để cho mọi người chế giễu hắn mới thỏa.
La Huy thu hồi ánh mắt như sói đói đói khát, mang theo giọng điệu ông cụ non hỏi: "Tĩnh Thần, ngươi vừa rồi ở đâu, chúng ta tìm ngươi một vòng cũng không tìm được."
Phương Lôi Lôi cũng gật đầu nói: "Ngươi là nhân vật chính của tiệc sinh nhật này, không thể chạy loạn khắp nơi được."
Nói xong, còn có ý liếc nhìn Dương Thiên một cái nói: "Phụ thân ngươi mời toàn bộ nhân vật trong giới trẻ của Giang Thành tới, ngay cả Tần Huyên của Tần gia Giang Thành cũng tới, ngươi hẳn là đi cùng với những người kia mới đúng."
Vương Tĩnh Thần cười cười nói: "Lôi Lôi, Dương Thiên chính là đệ nhất của lớp chúng ta, ta còn muốn cùng hắn nghiên cứu thảo luận kỹ xảo học tập đâu."
Phương Lôi Lôi bĩu môi, nàng hiện tại đã nhìn ra, ở trường học cho dù là nhân vật phong vân lợi hại thì như thế nào, không có bất kỳ bối cảnh nào, đến lúc ra xã hội lại cùng nô tài không có gì khác nhau.
Cho dù hắn dốc hết toàn lực thi đại học, cũng không có thành tích học tập không tốt, nhưng người có bối cảnh gia đình tìm đại học có quan hệ tốt.
Trần Hiểu cười cười nói: "Tĩnh Thần, ta chuẩn bị cho ngươi một món lễ vật, ngươi mở ra xem có thích hay không."
Lúc này, hắn ta như sợ người khác không biết, giọng đề cao hai tầng nói: "Tĩnh Thần, ta là vì món quà sinh nhật này của cô mà nhọc lòng lắm, đây là một chiếc chìa khóa xe của chiếc Maserati, có giá trị không nhỏ đâu."
Gã vừa nói xong, đám người vốn đang phối hợp nói chuyện với nhau nghe vậy, nhao nhao đưa mắt nhìn sang.
"Vừa rồi ta nghe thấy cái gì vậy? Con gái của Vương Liệt chỉ là một lần sinh nhật, vậy mà có người tặng chiếc Maserati hơn ba trăm vạn cho nàng rồi?"
"Trời ạh, có cần thổ hào như vậy không, đây chỉ là sinh nhật đơn giản thôi."
"Đúng vậy, đúng vậy, chiếc Maserati này ta nằm mơ cũng muốn có được một chiếc mà."
Còn có người không tin, khinh thường châm chọc nói: "Thật hay giả vậy, tuy rằng là xe thể thao, nhưng thật sự là xe thể thao đồ chơi, ha ha ha, nếu như vậy thì sẽ có trò hay để nhìn ah."
Người này vừa dứt lời, lập tức bị tất cả mọi người trào phúng.
"Tên dế nhũi này là ai vậy, ông trời ơi, hắn rốt cuộc có biết thân phận của Trần công tử hay không."
"Trần công tử là con trai của thư ký, cộng thêm Trần Thư Ký già mới có con, nâng hắn trong tay sợ rơi mất, ngậm trong miệng sợ tan, bình thường rất cưng chiều."
"Đúng vậy đúng vậy, nếu người khác lấy ra lễ vật quý giá như vậy ta cũng không tin, nhưng Trần công tử lấy ra thì ta tuyệt đối sẽ tin!"
Mà Trần Hiểu nghe mọi người nịnh hót, không khỏi đắc ý nở nụ cười.
Nhìn Vương Tĩnh Thần đã có chút sững sờ, thập phần đắc ý, tựa như thấy được không mất bao lâu hắn sẽ ôm được mỹ nhân về.
La Huy thấy danh tiếng đều bị Trần Hiểu cướp đi, tự nhiên trong lòng không vui, hắn đem viên kim cương ba mươi Cara đưa cho Vương Tĩnh Thần nói: "Tĩnh Thần, ta cũng đã chuẩn bị sinh nhật này của ngươi rất lâu, cái nhẫn nhỏ này là lễ vật ta chuẩn bị cho ngươi."
Nói xong, mở chiếc hộp tinh xảo ra, bên trong nằm lẳng lặng một sợi dây chuyền kim cương.
Lần này, tất cả mọi người lại kinh hô ra tiếng.
"Trời ơi, lại là kim cương, làm sao có thể?"
"Thôi đi, ta không tin, viên kim cương ba mươi Cara này có giá trị một ngàn sáu trăm vạn nhân dân tệ, ta không tin hắn vì sinh nhật một cô gái mà lại ra tay xa xỉ như vậy."
"Điều đó không có khả năng, kim cương lớn như vậy, không có vấn đề gì, là không có khả năng mua được."
Mà một số người quen biết La Huy, không khỏi trào phúng nói: "Đây là cái thá gì, ngươi có biết người kia là ai không?"
Có người nghi hoặc nhìn La Huy, có chút khó hiểu nói: "Là ai? Khó nói hắn lại là con trai của Trần Thư Ký sao?"
Người nọ nói: "Hắn là La Huy, là con trai của La Xử trưởng, lấy ra thứ này đối với hắn chả có gì ghê gớm, các ngươi đừng quên, năm ngoái La Xử trưởng đã điều tra được một vụ án buôn lậu châu báu."
Y vừa nói xong, mọi người lập tức kinh hô một tiếng: "Hóa ra là công tử nhà La Xử trưởng ah, ta đã nói sao có thể có thủ bút lớn như vậy."
Tại Giang Thành, La Xử Trường nổi danh tham ô, trong lòng mọi người đều biết rõ.
Nhưng lấy ra một viên kim cương lớn như vậy, rất nhiều người cảm thấy rất rung động.
La Huy hưởng thụ ánh mắt sùng bái của người trong đám người kia, so với Trần Hiểu càng thêm đắc ý.
Dù sao chiếc Maserati kia của hắn ta mới trị giá ba triệu mà thôi, mà La Huy hắn vừa ra tay, giá trị hơn một ngàn vạn tệ rồi.
Lễ vật này, tuyệt đối là lễ vật đắt giá nhất Vương Tĩnh Thần thu được hôm nay.
La Huy dương dương đắc ý, khi nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Vương Tĩnh Thần nhìn Dương Thiên, không khỏi có chút ngây ngẩn cả người, hắn nắm chặt nắm đấm, có chút phẫn hận.
Hắn là vì sinh nhật của Vương Tĩnh Thần, vụng trộm lấy ra một món đồ quý trọng nhất trong nhà, vì chính là biểu hiện mình một chút trước mặt nữ thần, sau đó có thể càng thân cận với nàng hơn.
Nhưng lúc này Vương Tĩnh Thần thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn một cái, ánh mắt toàn bộ đều nhìn lên trên người của Dương Thiên.
La Huy đương nhiên không thể nào cam tâm, phải biết Dương Thiên vào tham gia yến hội sinh nhật của Vương Tĩnh Thần mà không mang theo bất kỳ lễ vật gì ah.
Thứ duy nhất trong tay hắn là túi nhựa đen tuyền với giá rẻ, nhưng lại có rất nhiều nếp nhăn kia.
La Huy cười lạnh trong lòng, đây thoạt nhìn chỉ là hàng vỉa hè mà thôi, chẳng lẽ đây chính là lễ vật hắn chuẩn bị cho Vương Tĩnh Thần?
Cũng tốt, hắn đã sớm nhìn Dương Thiên không vừa mắt, lần này, liền để hắn mất hết thể diện.
Làm cho hắn hoàn toàn biến mất ở bên người Vương Tĩnh Thần.
Vì vậy, La Huy lộ ra nụ cười trào phúng nhìn Dương Thiên nói: "Ta nói Dương Thiên đồng học, ngươi đã là bạn học của Tĩnh Thần, vậy ngươi hẳn là có chuẩn bị lễ vật cho Tĩnh Thần đi."
Vương Tĩnh Thần cũng có chút mong đợi.
Vì chuẩn bị lễ vật cho nàng, Dương Thiên đã bỏ học một ngày rồi.
Đối phương rốt cuộc vì nàng chuẩn bị lễ vật gì? Khuôn mặt Vương Tĩnh Thần hơi hồng nhuận, chỉ cần Dương Thiên chuẩn bị, nàng đều thích, vô luận cái gì.
Trong sân, La Huy tiếp tục mở miệng nói: "Ta thấy thứ trong túi nilon kia của ngươi hản là vật chuẩn bị cho Tĩnh Thần ah, đã đến nước này thì lấy ra để chúng ta mở mang tầm mắt nha, xem so sánh với món quà quý giá kia của ta, rốt cuộc cái nào tốt hơn."
Y vừa nói xong, tất cả mọi người lần nữa kinh hô lên.
"Trời ơi, chẳng lẽ thiếu niên này cũng chuẩn bị đại lễ gì sao."
"Nghe La công tử nói có thể sánh ngang với viên kim cương ba mươi Cara của hắn, trời ơi, ta có chút không tin."
"Chẳng lẽ tiểu ca này cũng có bối cảnh rất lớn."
La Huy cố ý châm chọc như vậy, Vương Tĩnh Thần thông minh làm sao có thể không nghe ra mờ ám trong đó, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, phẫn nộ, vừa nhìn chằm chằm La Huy vừa cắn chặt hàm răng.
Đối phương hiển nhiên là cố ý làm cho Dương Thiên khó có thể xuống đài.
Dù sao, gia thế của Dương Thiên nàng biết, cho dù chuẩn bị thế nào cũng không thể vượt qua La Huy, mà La Huy đây là muốn nâng đỡ Dương Thiên.
Vương Tĩnh Thần trả hai món lễ vật lại cho Trần Hiểu và La Huy nói: "Ý tốt của hai vị ta xin nhận, nhưng cha ta cố ý dặn dò, không cho phép ta nhận lễ vật quý trọng như vậy, thật sự không tốt chút nào, lễ vật của các ngươi ta không thể tiếp nhận."
Nói xong, hắn muốn lôi kéo Dương Thiên rời khỏi nơi mọi người chú ý.
Trần Hiểu và La Huy liếc nhìn nhau, sắc mặt nhất thời âm trầm xuống.
Bọn họ cho rằng lý do mà Vương Tĩnh Thần từ chối lễ vật của bọn họ, nhất định là vì Dương Thiên.
Vì vậy, hai người trực tiếp ngăn cản đường đi của Vương Tĩnh Thần, nhìn Dương Thiên nói: "Ha ha, Dương Thiên, ngươi lấy lễ vật của ngươi ra đi, chúng ta biết no rất quý giá, nhưng ngươi cũng không thể ngay cả cơ hội mở mang tầm mắt cho chúng ta cũng không cho sao."

Bình Luận

0 Thảo luận