Mọi người cảm giác sau khi nghe Dương Thiên nói xong, cả người đều không tốt.
"Trời ơi, ta vừa rồi nghe được cái gì?"
"Không, chuyện này có thể không phải là thật."
"Sinh nhật của đệ nhất giáo hoa Nhất Trung Vương Tĩnh Thần ah, ba năm này, nàng chưa từng ra mặt mời bất kỳ nam đồng học nào."
"Các ngươi nói cũng không phải trọng điểm, quan trọng nhất là cái gì, Dương Thiên xem ra còn không vui mừng khi được mời ah."
"Ta thật sự phục rồi, Vương Tĩnh Thần nàng có gia thế tốt, dung mạo tốt, học tập tốt, Dương Thiên hắn dựa vào cái gì, dựa vào cái gì không vui đi."
Cả đám lòng đầy căm phẫn, cứ như Dương Thiên không đi là tội ác tày trời vậy.
Đôi mắt đẹp của Vương Tĩnh Thần có chút ảm đạm, nàng có chút mất mát, rũ cụp cái đầu nhỏ hỏi: "Dương Thiên, buổi tối chẳng lẽ ngươi có việc gì sao?"
Dương Thiên thành thật trả lời: "Không có việc gì."
Phập!
Tất cả mọi người đều muốn thổ huyết.
"Ta muốn chém người."
"Tính thêm cả ta!"
"Không phải người, quả thực không phải người, hoa hậu giảng đường đáng yêu như vậy, vậy mà hắn nỡ lòng nào nhẫn tâm cự tuyệt."
Tất cả mọi người đều bất bình thay Vương Tĩnh Thần, ngươi đi hỏi một chút, trong suy nghĩ của nam sinh toàn trường, Vương Tĩnh Thần là nữ thần được hoan nghênh nhất, nếu như nàng chịu nói một câu hẹn người ăn cơm.
Số người kia tuyệt đối trong vòng một giờ từ lớp số một của bọn họ xếp lên đường lớn.
Đây chính là mị lực của hoa hậu giảng đường.
Mà Dương Thiên không muốn đi thì thôi, lúc từ chối ngươi cũng phải tìm lý do giữ lại chút mặt mũi cho Giáo Hoa chứ, đến cuối cùng chỉ nói một câu không có việc gì vậy mà được àh.
Đây rõ ràng là không muốn đi mà.
Đôi mắt đẹp của Vương Tĩnh Thần có một tia hơi nước, bàn tay nhỏ bé của nàng túm chặt lấy góc áo của mình, thấp giọng nói: "Dương Thiên, chẳng lẽ ngươi chán ghét ta?"
Dương Thiên ngẩn người cười nói: "Ha ha, ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ là không thích đi vào trường hợp này mà thôi."
Vương Tĩnh Thần vẫn có chút sa sút hỏi: "Không thể vì ta thay đổi một lần sao,"
Dương Thiên đang muốn nói chuyện, Vương Tĩnh Thần nâng đôi mắt đẹp trong suốt lên nói: "Dương Thiên, đây là sinh nhật mười tám tuổi của ta, là một sinh nhật rất có ý nghĩa, trước đó ngươi từng đáp ứng ta, nếu là ta có việc ngươi có thể đáp ứng vô điều kiện làm một việc cho ta."
Dương Thiên nhìn đôi mắt kiên định của cô bé, chỉ nghe nàng chậm rãi mở miệng nói: "Hiện tại, ta sẽ dùng cơ hội này đổi lấy việc ngươi dự tiệc sinh nhật hôm nay với ta, được không?"
Dương Thiên nhớ sau khi trùng sinh, ở trước cửa lớp số sáu ngày đó, là cô gái này ra mặt giải vây cho hắn, khiến hắn lần đầu tiên hãnh diện, lúc ấy còn khiến Trịnh Lệ Lệ tức giận rời đi.
Lúc đó hắn đích xác đã nói qua một câu, về sau hắn có thể giúp đối phương một lần, vô luận là chuyện gì cũng được.
Lời hứa hẹn của Phá Thiên Tiên Đế hắn có giá trị vạn kim, Dương Thiên thế nào cũng không nghĩ tới, đối phương lại chỉ cần yêu cầu nho nhỏ như vậy!
Dương Thiên chăm chú nhìn Vương Tĩnh Thần, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng nói: "Vương đồng học, ngươi xác định lấy lời hứa trân quý của ta đổi lấy ta chỉ xuất hiện ở yến hội sinh nhật của ngươi? Ngươi có biết một câu hứa hẹn của ta có ý nghĩa gì không?"
Vương Tĩnh Thần lắc đầu, nói: "Ta không quan tâm, chỉ cần ngươi xuất hiện ở bữa tiệc sinh nhật có ý nghĩa đặc biệt này của ta, ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi."
Dương Thiên nhìn đối phương thật lâu sau cười nói: "Được, ta đáp ứng ngươi, đêm nay ta nhất định sẽ trình diện."
Dứt lời, nhìn dung nhan hưng phấn của nữ hài, Dương Thiên chậm rãi mở miệng lần nữa: "Lần này không tính là một chuyện lúc trước ta đáp ứng ngươi, về sau ngươi hoàn toàn có thể đưa ra cho ta một yêu cầu khác!"
"Vẫn là câu nói kia, ngoại trừ một số chuyện trái với lương tâm, trên đời này không có chuyện gì mà ta không làm được!"
Thiếu niên cùng với khí phách ngời ngời nói ra lời hứa nặng ngàn cân, Vương Tĩnh Thần cảm giác nàng đã lâm vào thật sâu!
Dương Thiên xoay người nói với Ngô Ba lúc này vẻ mặt đã dại ra: "Mập mạp, giúp ta xin phép nghỉ!"
Sau đó, đứng dậy rời khỏi phòng học.
Vương Tĩnh Thần có chút nghi hoặc hỏi: "Dương Thiên, ngươi đi đâu vậy?"
Dương Thiên dừng bước, thanh âm trong trẻo truyền vào tai nữ hài.
"Chuẩn bị quà sinh nhật cho ngươi!"
Một câu nói, khiến tất cả mọi người hoàn toàn ngây ngẩn.
Chờ Dương Thiên đi ra khỏi phòng học, bọn họ lúc này mới phản ứng lại.
"Hu hu, ta đây là bị cho ăn cơm chó sao?"
"Một người là trung học đệ nhất giáo thảo Dương Thần, một người là đệ nhất giáo Hoa Vương Tĩnh Thần, cùng nhau cho cúng ta ăn cơm chó, ta nhất định phải rưng rưng mà ăn thật tốt ah."
"Ta cảm giác người ta đút cho không phải cẩu lương, mà là độc dược."
"Tâm tắc, tâm tắc, tâm tắc quá!"
"Quý trọng sinh mệnh, rời xa Dương Thiên cùng Vương Tĩnh Thần."
Sau khi mọi người tổng kết xong, Vương Tĩnh Thần mới từ trong ngây người khôi phục lại.
Khi Dương Thiên nói ra câu nói kia, Vương Tĩnh Thần cảm giác trái tim tựa hồ nhảy lỡ nửa nhịp, sau đó, cả trái tim tựa như con nai nhỏ đâm loạn!
Hai má nàng đỏ ửng, cả trái tim tựa hồ muốn nhảy ra ngoài.
Đây là tình huống mà nàng chưa từng cảm giác được trước đây.
Ra khỏi trường học, Dương Thiên chăm chú suy nghĩ trong chốc lát, cảm giác thật sự là đau đầu.
Thay vì muốn mua quà cho nữ hài tử, còn không bằng để hắn cùng một ít Thánh Nhân đại chiến đến thiên hôn địa ám.
Dương Thiên suy tư một hồi, vẫn không nghĩ ra bất kỳ đầu mối nào.
Hắn dạo qua một vòng, vẫn không phát hiện thứ gì có thể thích hợp đưa cho Vương Tĩnh Thần.
Vừa lúc phía trước là một cửa hàng ngọc khí, ngọc có khả năng nuôi người, Dương Thiên nghĩ vậy rồi cũng trực tiếp đi vào.
Cửa hàng ngọc khí tên là Huyết Ngọc Trai, bên trong trang trí cổ kính, bàn ghế đều làm bằng gỗ quý.
Một mỹ nữ mí mắt đang đánh nhau, thật vất vả mới có thể đợi được một vị khách nhân đi vào, đầu tiên là vui vẻ, đang muốn tiến lên thân mật chào hỏi, nhưng sau khi thấy được Dương Thiên mặc quần áo học sinh, vẻ mặt lập tức mất đi hứng thú.
Nàng chỉ nói một câu hoan nghênh đã đến, liền ở nơi đó chơi điện thoại.
Dương Thiên cũng không để ý, quan sát bốn phía một phen, chỉ cảm thấy toàn bộ ngọc thạch ở đây đều vô cùng thô ráp.
Hơn nữa chạm trổ cứng nhắc không có một tia sinh khí.
Dạo qua một vòng, mỹ nữ mí mắt thấy Dương Thiên không động đậy gì, không khỏi nhếch miệng cười cợt, trong mắt lộ vẻ khinh bỉ.
Với lịch duyệt của cô, học sinh nghèo chỉ mặc đồng phục này ngay cả đồ vật rẻ nhất trong cửa hàng đồ ngọc khí cũng không mua nổi.
Xem ra học sinh nghèo này chỉ là tới nơi này xem cho đã nghiện, sau đó cũng nhân cơ hội ở trước mặt bạn học của hắn khoe khoang.
Nàng đã gặp nhiều loại người này, chỉ cảm thấy cực kỳ chán ghét.
Ngươi nói ngươi không có tiền gì còn ở đây giả bộ chó sói vẫy cái đuôi to làm gì, chỉ nhìn không thì có ích lợi gì? Mua thì lại mua không nổi.
Ngay khi mỹ nữ mắt một mí cho rằng Dương Thiên chỉ đi một vòng rồi ỉu xìu ra ngoài, chỉ thấy Dương Thiên chỉ vào một khối ngọc nói: "Lấy nó ra cho ta xem một chút."
Mỹ nữ mắt một mí trong lòng vô cùng tức giận, tiểu tử này thật đúng là có sức lực.
Bất đắc dĩ, thân là nhân viên cửa hàng ngọc khí này, nàng chỉ có thể tiến lên, suy nghĩ báo một cái giá thật cao hòng dọa lui hắn.
Nhưng đi tới quầy hàng nhìn ngọc khí mà Dương Thiên chỉ vào, trực tiếp có chút kinh ngạc.
Bởi vì khối ngọc thạch mà Dương Thiên chỉ là bảo vật trấn điếm của Huyết Ngọc Trai... Dương Chi Bạch Ngọc.
Dương Chi Bạch Ngọc, thượng phẩm trong bạch ngọc, tính chất tinh khiết tinh tế hàm chứa đến 99% đá lấp lánh, màu trắng đọng lại ánh sáng lộng lẫy.
Ngọc tài cùng trọng lượng, kinh tế đều có giá trị gấp mấy lần bạch ngọc.
Ở thời Hán quốc, thời Tống và thời Thanh Càn Long cực kỳ tôn sùng Dương Chi Bạch Ngọc, còn quý hơn cả hoàng kim có cân nặng ngang nhau.
Mỹ nữ một mí mắt hỏi: "Vị tiên sinh này, ngài xác định phải xem khối dương chi bạch ngọc này.
Dương Thiên gật đầu nói: "Có vấn đề gì sao?"
Có vấn đề hay không? Vấn đề lớn rồi.
Mỹ nữ một mí mắt có chút tức giận, khối dương chi bạch ngọc này không nói giá trị trên trời, chỉ riêng việc nó xuất từ tay Lỗ đại sư, cũng đã là có tiền cũng không mua được.
Mà Lỗ đại sư là ai, ở trong vòng tròn của Huy tỉnh về mảng ngọc khí, đó đều là nhân vật nổi tiếng, ông chủ phải bỏ số tiền lớn mời đến đây tọa trấn một tháng, tiêu phí giá tiền chính là người bình thường kiếm cả đời cũng không cách nào kiếm được.
Hơn nữa Huyết Ngọc Trai bọn họ vừa mở được ba tháng, chỉ cần là người hiểu biết, không ai không đứng xa xa quan sát, dương chi bạch ngọc đặt ở đây, không ai dám nói là bảo nàng lấy ra, bởi vì bọn họ biết nếu va chạm một chút làm khối ngọc này hư hao, vậy thì dù có táng gia bại sản cũng không đền nổi.
Nhưng khiến mỹ nữ mí mắt hơi kinh ngạc là tiểu tử không biết trời cao đất rộng này lại dám yêu cầu như vậy.
Nhưng dù sao nàng vẫn thật rất chuyên nghiệp, mỹ nữ một mí tuy tức giận nhưng vẫn đề nghị: "Vị tiên sinh này, khối ngọc thạch này giá cả có thể hơi cao một chút, ngươi có muốn xem cái khác không?"
Ý tứ trong lời nói của nàng rất đơn giản, mua không nổi thì nhìn cái gì.
Dương Thiên nhíu mày, hắn đương nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của mỹ nữ một mí này, không khỏi có chút đạm mạc nói: "Đem ngọc lấy ra, mở cửa làm ăn sao còn từ chối người ngoài cửa chứ."
Mỹ nữ một mí mắt nghe vậy có chút tức giận, nàng nhìn chằm chằm Dương Thiên Hừ nói: "Miếng ngọc này giá cả rất cao, không phải loại học sinh nghèo như ngươi có thể tiêu phí được, ta khuyên ngươi vẫn là mau đi đi, đỡ mất mặt xấu hổ."
Dương Thiên khẽ nhướng mắt, trong giọng nói có chút lạnh lùng: "Ý của ngươi là ta mua không nổi?"
Mỹ nữ một mắt đánh giá Dương Thiên từ trên xuống dưới một chút, khinh thường nói: "Toàn bộ tiền trên dưới của ngươi gom lại chưa đến ba trăm đồng, mà món ngọc khí rẻ nhất trong tiệm chúng ta cũng phải ba nghìn đồng ah, ta nói cho ngươi biết, cút nhanh lên, đừng có mà tự rước lấy nhục."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận