Bành Vĩ ngạc nhiên, hắn sững sờ tại chỗ đùa cợt nhìn Dương Thiên, có chút khó có thể tin nói: "Ngươi dám cản ta? Tiểu tử, ngươi có biết thúc thúc của ta là ai không? Ở Giang Thành, thúc thúc ta muốn bóp chết các ngươi còn nhẹ hơn so với bóp chết một con kiến..."
Hắn còn chưa nói xong, chỉ thấy trước cửa phòng 40 có một bóng người mặc quân phục cao lớn xuất hiện!
Nam tử quân trang không nói một lời, trực tiếp duỗi một chân đá vào người Bành Vĩ.
Bành Vĩ bất ngờ không kịp chuẩn bị, kêu thảm một tiếng ngã lăn bốn năm mét.
Tần Nghị hừ lạnh một tiếng nói: "Tiểu tử, ngươi có biết đang nói chuyện với ai hay không? Dương tiên sinh là đại ân nhân của Tần gia Giang Thành ta, thúc thúc của ngươi là ai? Dám uy hiếp Dương tiên sinh?"
Bành Vĩ khóe miệng chảy máu, đang muốn nổi giận, nhưng thấy ba ngôi sao trên vai Tần Nghị cùng khuôn mặt hắn, nhất thời con ngươi kịch liệt co rút lại, khó có thể tin được hoảng sợ: "Thiếu tướng? Ngươi là thiếu tướng Tần Nghị lão Nhị trong ba hổ tướng của Giang thành Tần gia?"
Tần Nghị hừ lạnh một tiếng nói: "Có chút nhãn lực."
Cấp bậc quân nhân chia làm mười bậc, theo thứ tự là...
Tướng quân: Thượng tướng, trung tướng, thiếu tướng.
Giáo quan: Đại tá, thượng tá, trung tá, thiếu tá.
Úy quan: Thượng úy, Trung úy, hạ úy!
Tần Nghị là thiếu tướng, là người có cấp bậc cao nhất trong toàn bộ khu quân đội Giang Thành, mà thúc thúc của Bành Vĩ, chỉ là thiếu tá mà thôi!
Lúc này Liễu Anh Kiệt nghiêm mặt, cúi chào Tần Nghị: "Xin chào thủ trưởng, đại đội đặc chủng Chiến Hổ Liễu Anh Kiệt trình diện!"
Tần Nghị kinh ngạc nhìn Liễu Anh Kiệt hỏi: "Đội Chiến Hổ? Ngươi là binh lính của lão tam? Liễu Anh Kiệt? Hình như ta đã từng nghe qua cái tên này."
Liễu Anh Kiệt cung kính nói: "Báo cáo, tại hạ là binh sĩ của thượng tá Tần."
Tần Nghị gật đầu, sau đó nhìn Dương Thiên đôi mắt lạnh lùng, hỏi Liễu Anh Kiệt rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này, Quý viện trưởng và Đường Thái đem hết thảy chuyện vừa rồi phát sinh nói một lần.
Tần Nghị nghe vậy, nắm chặt nắm đấm, hướng về phía Bành Vĩ gầm lên: "Chỉ là có một vị thúc thúc hàm thiếu tá nho nhỏ, lại dám hoành hành đến mức này, Liễu Anh Kiệt là binh lính của lão Tam nên ta sẽ không nhúng tay. Tuy vậy hắn bao che khuyết điểm nhất, nếu để cho hắn biết ngươi phạm sai lầm, không biết có thể xé xác ngươi hay không."
Sắc mặt Bành Vĩ thoáng cái trắng bệch, hiển nhiên hắn biết tính cách của Tần Lương Chính.
Hắn trực tiếp quỳ xuống, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi: "Tần thiếu tướng, ta sai rồi, ngài tuyệt đối không nên nói cho Tần thượng tá biết, ta nhận sai, ta nguyện bị phạt, ngài không thể làm như vậy."
Bành Vĩ thật sự sợ hãi, hắn không nghĩ tới chuyện này lại liên lụy đến lão nhị Tần gia ở Giang Thành, càng không nghĩ tới Tần gia lão nhị lại xưng hô Dương Thiên là ân nhân.
Quan trọng nhất là, lão tam Tần gia tựa hồ cũng cùng quan điểm như vậy, đến lúc đó nếu để người ta biết được, hắn còn có thể có đường sống sao?
Bành Vĩ khóc rống, lòng như tro nguội, thấy Tần Nghị không hề cử động, nước mắt hắn chảy ngang quỳ gối trước mặt Liễu Anh Kiệt.
Hắn không ngừng tát chính mình khóc lóc: "Liễu huynh đệ, chúng ta là chiến hữu đó, lần này ngươi phải cứu ta a, cánh tay của ngươi nổ tung là ta đem ngươi từ doanh trại kẻ địch cõng về a, ngươi không cứu ta thì ta có thể liền như vậy mà xong rồi."
Tần Lương Chính người cũng như tên, ghét ác như cừu, nếu như hắn ta rơi vào trong tay đối phương, không chết cũng phải tàn phế.
Liễu Anh Kiệt không hề cử động, đôi mắt hắn lạnh lẽo, nắm chặt nắm đấm cười lạnh: "Bây giờ đã biết ta là chiến hữu của ngươi rồi? Hiện tại ngươi còn có mặt mũi nói rằng ngươi đem ta từ doanh địa địch nhân cõng về."
Hắn cơ hồ lần nữa khống chế không nổi muốn giết Bành Vĩ: "Ngươi sao không nói một thân thương thế của ta là vì cứu ai tạo thành? Đến cuối cùng ngươi lại nói cho ta biết, ta bị đứt cánh tay là do ngươi hãm hại mà ra, loại cặn bã như ngươi còn xứng sống trên đời sao?"
Dứt lời, hung hăng đạp Bành Vĩ một cước.
Khóe miệng Bành Vĩ không ngừng chảy máu, hắn lại bò đến trước mặt Dương Thiên khóc lóc kể lể: "Tiểu ca, ta có mắt không thấy Thái Sơn, ngài liền đại phát từ bi buông tha cho ta lần này đi."
Dương Thiên đạm mạc cười: "Vừa rồi không phải rất ngông cuồng sao? Bây giờ thì sao? Kiểu vẫy đuôi mừng chủ? Quốc gia có quân nhân như ngươi là bi ai, ngươi không phải có thúc thúc quân hàm thiếu tá sao? Để cho hắn tới cứu ngươi a."
Sắc mặt Bành Vĩ xám xịt, nghe thấy câu nói sau cùng của Dương Thiên, dường như bắt được một cọng rơm cứu mạng, vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho thúc thúc của hắn.
Điện thoại vừa thông, Bành Vĩ liền khóc nói: "Thúc thúc, mau tới cứu cháu với, cháu ở bệnh viện quân khu Giang Thành."
Đối phương hỏi như vậy, lúc này một vị nam tử quân trang khác sải bước đi vào.
"Ai là Bành Vĩ?"
Tần Lương Chính đang đi đến phòng bệnh, trực tiếp quát to một tiếng, không khí cũng chấn động một chút.
Trước khi đến, Tần Nghị đã nói qua điện thoại với hắn một lần, hắn tức sùi bọt mép, Liễu Anh Kiệt là thủ hạ tốt, đối phương chấp hành nhiệm vụ bị thương nặng khiến hắn đau lòng như dao cắt, hối hận không thôi, cho rằng tất cả đều do hắn tạo thành.
Nhưng mãi đến vừa rồi hắn mới biết, tất cả những điều này hóa ra có mờ ám, có người hãm hại binh lính của hắn, hơn nữa còn muốn chiếm lấy tiền trợ cấp và con gái của Liễu Anh Kiệt.
Ngày thường tính khí của hắn rất nóng nảy, bây giờ lại càng không khống chế được.
Tần Lương Chính nhìn theo ánh mắt Tần Nghị, phát hiện Bành Vĩ núp ở trong góc gọi điện thoại, lập tức giận không kềm được, tiến lên đem Bành Vĩ đá lên, rút súng bên hông ra hung hăng đặt ở trên trán Bành Vĩ, lạnh lẽo nói: "Chính là ngươi làm trọng thương binh lính của lão tử, còn muốn chiếm lấy tiền trợ cấp của hắn, rồi lại âm mưu muốn đem con gái hắn lôi ra ngoài bán sao? Hả?"
Sắc mặt Bành Vĩ trở nên trắng bệch, họng súng lạnh lẽo, xúc cảm lạnh lẽo khiến hắn cảm thấy gần cái chết trước nay chưa từng có.
Hắn liều mạng lắc đầu nói: "Thượng tá Tần, ngài nghe ta giải thích, ngài nghe ta giải thích."
Lúc này Tần Nghị cau mày nói: "Lão tam ngươi đừng xúc động, ngươi đừng để hắn bị một súng bắn chết, như vậy quá đơn giản đối với hắn."
Lửa giận của Tần Lương không thể dập tắt: "Nếu ta không giết chết hắn tại đây, ta sẽ không cách nào ăn nói với binh lính của ta, ta không xứng làm lão đại của hắn."
Liễu Anh Kiệt nghe vậy, thần sắc chấn động, đôi mắt rưng rưng.
Có thể có một quan quân làm cấp trên như vậy, là phúc phận của hắn.
Tần Lương Chính vốn là một người nóng tính, nói làm gì tuyệt đối không hàm hồ, đang muốn bóp cò súng thì Bành Vĩ trong lúc vô tình nhấn nút mở loa ngoài, chỉ nghe từ phía bên kia truyền đến một giọng nam nổi giận: "Vô liêm sỉ, là ai, ngươi là ai, dám đụng cháu trai của ta, ngươi đây là đối nghịch với quân đội."
Tần Lương Chính cầm lên điện thoại di động của đối phương, cười lạnh nói: "Ngươi là ai? Có biết cháu ngươi phạm tội như thế nào không?"
Bên kia hừ lạnh đáp lại: "Ta chính là thiếu tá ở quân khu Giang Thành, ta mặc kệ cháu trai của ta phạm vào chuyện gì, chỉ cần ngươi dám động đến hắn một chút, ta diệt cả nhà ngươi."
Xong rồi!
Bành Vĩ cảm giác tâm như tro tàn.
Vừa rồi hắn còn chưa kịp nói cho thúc thúc hắn biết, người hắn đắc tội là Tần gia Giang Thành, không nói người đó là Bạo Hổ Tần Lương Chính!
Thúc thúc của hắn một thiếu tá, vậy mà uy hiếp một thượng tá, đúng là điên rồi.
Bộ hạ của mình chịu ủy khuất như vậy, đến bây giờ hắn mới biết được, trong lòng hắn băn khoăn.
Tần Lương Chính vỗ nhẹ nhẹ bả vai Liễu Anh Kiệt một cái, ngưng trọng nói: "Chờ ở đây, lão tử sẽ cho ngươi một lời giải thích thoả đáng."
Nói xong, dẫn theo Bành Vĩ ra cửa.
Ngay sau đó, trong hành lang truyền đến thanh âm xương cốt vỡ vụn, còn có tiếng kêu thảm thiết không giống tiếng người của Bành Vĩ.
Dương Thiên khẽ nâng mí mắt, cười khẽ một tiếng.
Lão tam Tần gia này, quả nhiên có chút thú vị.
---------
Không tới một phút đồng hồ, Tần Lương Chính đi đến, trên tay giống như là kéo chó chết kéo Bành Vĩ vào trong phòng.
Hắn cười cười nói với Liễu Anh Kiệt: "Bởi vì cánh tay của ngươi vì hắn mà gãy, ta đã cắt đứt cánh tay của hắn, chặt đứt hai chân của hắn, hiện giờ hắn chính là một tên phế nhân!"
Mọi người nhao nhao hít một hơi khí lạnh, con Bạo Hổ Tần gia này quá độc ác.
Bọn họ nhìn thoáng qua cánh tay Bành Vĩ, hắn hiện đã mềm nhũn như sợi mì, hai cái đùi càng là nghiêm trọng biến hình, máu tươi thấm ướt toàn thân hắn, xương trắng cùng với máu thịt hỗn tạp, thịt tươi lộ ra ở trong không khí cực ghê người.
Bành Vĩ khàn giọng, nằm trên mặt đất không ngừng vặn vẹo giãy dụa.
"Có ác báo!" Đường Thái cảm thấy giết loại người này cũng không ngừng thương tiếc.
"Đúng vậy, ác có ác báo, vừa rồi nếu không phải Liễu tiên sinh khôi phục thương thế, tên súc sinh này nói không chừng vì diệt khẩu mà giết tất cả chúng ta."
Liễu Vân Lộ mặc dù cảm giác rất sợ, nhưng loại tràng diện này thật sự quá huyết tinh bạo lực, nàng dùng tay nhỏ nắm chặt lấy Dương Thiên, toàn bộ thân thể mềm mại kề sát bên thiếu niên, không ngừng run rẩy.
Xem ra, là bị dọa đến không nhẹ.
Dương Thiên là một trong những người bình tĩnh nhất.
Trên tay hắn mang theo linh hồn lực, khẽ vuốt cái đầu nhỏ của Liễu Vân Lộ nói khẽ: "Không có việc gì, đó là ác nhân, ngươi không cần sợ hãi."
Liễu Vân Lộ lúc này mới bình tĩnh lại, cảm thụ được thân thể mềm mại của mình ôm chặt Dương Thiên, khuôn mặt xinh đẹp của nàng lập tức đỏ bừng lên, bất quá cũng không buông tay, ngược lại càng dùng lực đạo mạnh hơn.
Trên người thiếu niên có một loại khí tức có thể làm cho người ta yên tĩnh, giống như đặt mình trong Linh Khê sơn, làm cho người ta quên đi hết thảy phiền não!
Nàng ôm chặt Dương Thiên, tham lam hít thở khí tức tinh khiết đặc biệt trên người thiếu niên.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận