Tôn Hi trừng lớn đôi mắt đẹp kinh hô: "Trời ơi, Hàn lão sư, Dương Thiên, các ngươi đang làm gì vậy?"
"A?"
Hàn Hương Ngưng sau khi nghe vậy, nhanh chóng đứng lên từ trong ngực Dương Thiên, nhìn ánh mắt hồ nghi của lão sư hóa học Tôn Hi, sắc mặt nàng đỏ bừng, ấp úng nói không rõ ràng.
Chỉ cảm thấy, xong rồi, chuyện này nếu truyền khắp trường học, nàng khả năng không còn mặt mũi gặp người.
Cuối cùng, vẫn là Dương Thiên linh cơ khẽ động nói: "Tôn lão sư ngươi không nên hiểu lầm, ta vừa rồi nói cho Hàn lão sư nghe về gia đình đáng thương của ta, lại không nghĩ rằng Hàn lão sư cảm tính như vậy, trực tiếp cảm động khóc lên."
Ánh mắt Hàn Hương Ngưng nhìn Dương Thiên mang theo ánh sáng kỳ lạ, tiểu tử này thật đúng là rất giởi biến báo. Lý do này ngay cả nàng cũng suýt chút nữa tin, Tôn Hi cũng nhất định sẽ tin tưởng.
Quả nhiên, Tôn Hi ồ một tiếng, còn không ngừng an ủi Hàn Hương Ngưng và Dương Thiên phải nhìn thoáng một chút.
Chờ sau khi Tôn Hi đi rồi, Dương Thiên rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thoáng qua tiểu tỷ tỷ vừa khóc ở bên cạnh, phát hiện đôi mắt nàng vẫn còn sưng đỏ, chăm chú nhìn mình chằm chằm.
Sau đó, phụt một tiếng cười ra tiếng, Hàn Hương Ngưng nụ cười rất đẹp, hàm răng như sò hến, làn da như mỡ đông.
Hơn nữa, đôi môi đỏ mọng mềm mại kia mặc dù không có bôi một chút hồng lên miệng, nhưng vẫn lộ ra thập phần xinh đẹp.
Hàn Hương Ngưng thấy ánh mắt Dương Thiên nhìn nàng dần dần nóng lên, vội vàng xụ mặt nói: "Nhìn cái gì, chưa thấy qua mỹ nữ a."
Dương Thiên giả vờ ngu ngốc cười ha hả hai tiếng, đối với những lời này, vô luận trả lời như thế nào cũng không tìm được lý lẽ.
Hàn Hương Ngưng lại trợn mắt liếc nhìn Dương Thiên, mở miệng nói: "Khóa học lần này, à không, lão sư ta tạm thời tha thứ cho ngươi, nếu như lần sau có..."
Dương Thiên thở dài một hơi nói: "Nếu như có lần sau, ta sẽ biết tay với ngươi. Hàn lão sư, những lời này của ngươi đã nói hơn trăm lần rồi, ta đều sẽ thuộc lòng."
Hàn Hương Ngưng lại cho Dương Thiên một cái liếc mắt, bất quá lần này lại không nhéo lỗ tai hắn, mà là không ngừng nhìn chằm chằm hắn.
Thấy Hàn Hương ngưng toàn thân không ngừng đánh giá mình, Dương Thiên có chút da đầu tê dại, hỏi: "Hàn lão sư, chúng ta có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi, ngươi nhìn ta như vậy, ta thật không quen."
Hàn Hương khuôn mặt xinh đẹp tiến đến bên người Dương Thiên, hưng phấn hỏi: "Dương Thiên, vết thương trên đầu ta hôm qua còn thập phần nghiêm trọng cơ hồ muốn hủy dung rồi, sao buổi sáng hôm nay ngay cả vết sẹo cũng không thấy, ngươi làm sao làm được."
Ngửi thấy mùi thơm quen thuộc phát ra từ trên người Hàn Hương Ngưng, Dương Thiên có chút say mê trong đó.
Một lát sau thấy Hàn Hương Ngưng có chút không kiên nhẫn, lúc này hắn mới vội vàng mở miệng nói: "À, đây đều là lấy thuốc ở hiệu thuốc, ông chủ hiệu thuốc nói thuốc của bọn họ rất tốt, chỉ cần bôi lên thì ngày hôm sau nhất định sẽ tốt."
"Nói bậy!"
Hàn Hương nhíu đôi mi thanh tú nói: "Ta đi hỏi ông chủ hiệu thuốc, bọn họ nói ngươi chỉ mua băng gạc."
"Ặc!" Dương Thiên nhất thời ngây ngẩn cả người, không ngờ tiểu tỷ tỷ ngày thường vẫn còn ngây ngốc có đôi khi rất có đầu óc.
Thấy Dương Thiên không nói lời nào, Hàn Hương Ngưng ôn nhu cười nói: "Không sao, mỗi người đều có chút bí mật, ngươi không nói ra, ta cũng sẽ không trách ngươi."
Dương Thiên nghe xong có chút cảm động, nói: "Hàn lão sư, ngươi đã nói như vậy, ta vẫn là nói cho ngươi biết đi."
"Không cần, thật sự không cần!"
Đôi mắt đẹp của Hàn Hương có ý cười như có gian kế thành công, ngoài miệng nói không cần, kỳ thật trong lòng đã sớm muốn đào ra bí mật của Dương Thiên.
Vĩnh viễn đừng có xem thường tâm lý bát quái của một nữ nhân.
"Há, Hàn lão sư đã không muốn nghe, vậy ta không nói nữa."
Dương Thiên có ba trăm năm sống, chuyện gì mà chưa từng trải qua, chuyện này vừa nhìn đã thấu hết mánh khóe trong đó, thấy Hàn Hương Ngưng nói không muốn nghe, vậy thì cũng thật sự không nói luôn.
Trên trán Hàn Hương Ngưng hiện lên một tia hắc tuyến, trong lòng buồn bực thiếu chút nữa thổ huyết.
Khóe miệng nàng giật giật nói: "Dương Thiên! Ngươi vẫn nên nói một chút đi, kỳ thật lão sư vẫn rất tò mò."
Dương Thiên gật đầu, trong lòng vô cùng kích động, dù sao đây là lần đầu tiên hắn lộ ra tiếng lòng với người ngoài.
Hàn Hương Ngưng tiểu tỷ tỷ này đối với hắn quan tâm tỉ mỉ, nàng thật sự có tư cách biết bí mật của mình.
Dương Thiên ấp ủ thời gian rất lâu, lúc này mới nghiêm túc nhìn Hàn Hương Ngưng.
Hàn Hương Ngưng chưa bao giờ thấy ánh mắt của Dương Thiên nghiêm túc như vậy, bị thiếu niên có tính xâm lược như vậy nhìn, gương mặt không khỏi đỏ lên.
Sau đó chỉ nghe giọng nói mang theo từ tính trong trẻo của Dương Thiên nói: "Kỳ thật, kiếp này ta là tiên!"
Một câu nói, Hàn Hương Ngưng triệt để ngây ngẩn cả người.
Dương Thiên suy nghĩ vô số phản ứng sau khi Hàn Hương Ngưng nghe được, hoảng sợ, sợ hãi, hưng phấn, hiếu kỳ...
Nhưng mà chưa từng nghĩ đến, thời điểm hắn nói ra những lời này, Hàn Hương Ngưng trực tiếp thuần thục nhéo lỗ tai của hắn mở miệng nói: "Tốt tốt tốt! Dương Thiên, ngươi nói láo nói luôn đến chỗ lão sư rồi đúng không, nói, dùng loại biện pháp này lừa qua mấy tiểu cô nương."
Dương Thiên vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Hàn lão sư, ngươi mau buông tay đi, ngươi như vậy ta thật sự rất mất mặt, hơn nữa, ta cũng không có lừa gạt ai a."
Hàn Hương khuôn mặt xinh đẹp phiếm hồng nói: "Nói như vậy, ta là lần đầu tiên ngươi lừa gạt người?"
Dương Thiên gật đầu, sau đó cảm thấy không đúng lại lắc đầu cười khổ nói: "Đây là lần đầu tiên ta nói với người khác, nhưng đây không phải ta lừa ngươi."
"Còn đang giảo biện?" Hàn Hương Ngưng mắt hạnh ngưng lại, nhéo lỗ tai Dương Thiên một vòng ba trăm sáu mươi lăm độ.
Tiểu tỷ tỷ này chính là khắc tinh của hắn, Dương Thiên xem như đã nhìn ra.
Sớm biết hắn đã nói ra bí mật lớn nhất, đối phương không tin thì thôi, lỗ tai cũng theo đó không công chịu tội.
Cuối cùng đến lúc Dương Thiên không còn chút tính tình nào, Hàn Hương Ngưng lúc này mới buông tay, nhìn Dương Thiên còn thành thật hơn cả học sinh tiểu học, Hàn Hương Ngưng lúc này mới hài lòng cười, cười híp mắt kêu một tiếng: "Dương Thiên!"
"A?"
Dương Thiên còn tưởng rằng tiểu tỷ tỷ này muốn giở trò gì mới, lại không nghĩ tới đôi môi đỏ mọng của đối phương trực tiếp in lên mặt của hắn.
Trước sau như một, mùi thơm dịu dàng mềm mại như nước, mùi thơm nức mũi không ngừng.
Hàn Hương Ngưng hôn như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm liền ly, Dương Thiên có chút thất vọng, cảm giác mỹ diệu ngắn ngủi như vậy.
Hàn Hương Ngưng đỏ mặt, chăm chú nhìn Dương Thiên cười xán lạn nói: "Dương Thiên, cảm ơn ngươi đã làm những chuyện đó cho ta, ta vĩnh viễn sẽ nhớ kỹ."
Dương Thiên cười nói: "Ha ha, ngài khách khí rồi, đây là việc ta nên làm."
Hàn Hương Ngưng đánh một cái tát cho một táo ngọt đã luyện đến mức lô hỏa thuần thanh, Dương Thiên cảm giác ba trăm năm khổ tu của mình xem như đã rơi vào tay nàng.
Vừa rồi bị hành hạ còn đau đến không muốn sống, nhưng mà sau khi bị nàng hôn môi đỏ một cái, cái gì oán niệm, ủy khuất gì cũng đều tan thành mây khói.
Dù sao thời điểm đi ra văn phòng, là cao hứng phấn chấn.
Điểm này Dương Thiên cũng cảm giác có chút khó tin.
Đến phòng học, Vương Tĩnh Thần nhìn thấy hắn, đôi mắt đẹp sáng ngời.
Dương Thiên mỉm cười đáp lại.
Cuối cùng, Vương Tĩnh Thần viết viết vẽ vẽ trên một tờ giấy, sau đó đỏ mặt xếp tờ giấy lại, đưa cho Dương Thiên.
Dương Thiên còn không có hành động gì, chỉ thấy Ngô Ba nhanh chóng đưa tay cướp lấy tờ giấy.
Dương Thiên đối với việc này trợn mắt há hốc mồm, ba trăm năm tu tiên trở thành Phá Thiên Tiên Đế, tốc độ lại không có một tên mập linh hoạt.
Ngô Ba cười hắc hắc nói: "Dương Thiên à Dương Thiên, ngươi và hoa khôi trường nhất định là có gian tình, đừng nói đây không phải thư tình, hai người các ngươi lúc nào tốt lên, không nói lời nào ta sẽ đem thư tình này công khai cho mọi người."
Dương Thiên bất đắc dĩ giang tay ra nói: "Ngươi thật sự là suy nghĩ nhiều rồi. Hôm nay ta đáp ứng tham gia tiệc sinh nhật của nàng, đây hẳn là địa chỉ nàng cho ta."
Ngô Ba cười hắc hắc nói: "Ta không tin đâu, nếu ngươi có gan thì để cho ta nhìn trước một chút."
Dương Thiên gật đầu, ra hiệu hắn tùy ý.
Ngô Ba mở tờ giấy ra, chỉ thấy nữ nhân phía trên xinh đẹp, viết một địa chỉ, còn vẽ một biểu tình đáng yêu, để Dương Thiên nhất định không được quên.
Hắn thất vọng thở dài một hơi nhìn Dương Thiên nói: "Quả nhiên bị ngươi đoán trúng, bất quá nói Dương Thiên, Vương Tĩnh Thần xinh đẹp như vậy, gia thế tốt, thành tích cũng tốt, hơn nữa có ý với ngươi, ngươi sao không rèn sắt khi còn nóng chứ."
Dương Thiên cười nhạt một tiếng nói: "Chuyện này phải chú ý duyên phận, hiện tại tinh lực chủ yếu của ta phải dùng vào thi đại học, không có quá nhiều thời gian."
Ngô Ba trợn trắng mắt nói: "Dương Thiên, ngài chính là Dương Thần đại danh đỉnh đỉnh, toàn bộ nhất trung này ai mà không biết ngài lúc thì thử đạt thành tích cao, lục môn khoa khảo thí full điểm, chuyện này đã sớm làm cho toàn bộ trường học chấn động, loại học thần như ngươi so với Tô Thi Nhu đều yêu nghiệt hơn, một kỳ thi lên đại học mà thôi còn để cho ngươi xuất ra toàn bộ tinh lực như vậy sao?"
Dương Thiên cười cười nói: "Nếu như nói ta muốn thi đại học cũng mãn điểm, ngươi cảm thấy ta có cần phải xuất ra toàn bộ tinh lực chuẩn bị cho kỳ thi cuối năm hay không?"
Ngô Ba hít sâu một hơi, vẻ mặt khiếp sợ nói: "Dương Thiên, ngươi ngàn vạn lần đừng dọa ta, nhân vật thi đại học toàn bộ điểm cao cho dù cộng lại học sinh cả nước mười năm có lẽ mới chỉ có một cái a."
Dương Thiên ngạo nghễ cười nói: "Ngô Ba ngươi có nghĩ tới hay không, ta có lẽ chính là người mà ngươi nói mười năm mới xuất hiện kia?"
Một câu nói tràn ngập cuồng ngạo bá đạo, Ngô Ba trừng lớn hai mắt, từ trong đôi mắt Dương Thiên, hắn cảm giác đối phương cũng không phải đang nói đùa!!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận