Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hiệu Hoa Đích Tu Tiên Cường Giả

Chương 65: : Khuê phòng của nữ hài.

Ngày cập nhật : 2025-10-03 16:45:33
Thấy mọi người có chút không tin, Dương Thiên ra hiệu Liễu Anh Kiệt cởi bỏ vết đạn trên ngực cùng băng vải trên cánh tay.
Khiến cho tất cả mọi người khó có thể tin chính là, chỉ thấy vết đạn nơi ngực đã hoàn hảo không chút tổn hại, không có để lại một tia dấu vết từng bị thương.
Chỗ cụt tay, ngay cả khâu cũng không cần, giờ phút này đã bằng phẳng bóng loáng, căn bản đã nhìn từ chỗ nào đứt gãy, đồng dạng không có vết tích.
"Đây... này lại là một kỳ tích y học a."
Quý viện trưởng kinh hô, Đường Thái cũng khiếp sợ.
Vì tránh cho phiền toái, Dương Thiên không cho hai người tiết lộ tên của hắn ra ngoài, về phần những chuyện khác, vì tạo danh tiếng cho bệnh viện quân khu Giang Thành cũng tốt, làm danh khí cho một trong tứ đại thế gia Trung y cũng được, đều không liên quan đến Dương Thiên hắn.
Hai người tự nhiên chỉ có thể gật đầu đồng ý!
Cuối cùng, Liễu Vân Lộ kéo tay nhỏ của Dương Thiên ra khỏi phòng bệnh, Liễu Anh Kiệt ở lại tạm biệt Tần Lương Chính.
"Lão đại, lần này thật sự không thể trách ta." Nhìn sắc mặt Tần Lương Chính đang không đúng, Liễu Anh Kiệt vội vàng giải thích.
Ở chung thời gian dài như vậy, đây là lần đầu tiên hắn thấy Tần Lương Chính phải kinh ngạc.
Tần Lương Chính thấp giọng nói: "Tiểu tử ngươi được, ta khẳng định sẽ bị lão phụ thân của ta mắng, ngươi chờ đó, trở lại quân đội, ta phải hảo hảo thao luyện ngươi."
Liễu Anh Kiệt thần sắc phát khổ, chân mềm nhũn ra.
Hắn vẻ mặt đau khổ đang cầu tình, chỉ nghe Tần Lương Chính lại mở miệng nói: "Nhiệm vụ lần trước ngươi suýt nữa mất mạng, trong khoảng thời gian này ngươi nghỉ ngơi trước một tháng, ta cho ngươi nghỉ, tiền lương phụ cấp bình thường, nhớ phải nghỉ ngơi thật tốt."
Liễu Anh Kiệt vẫn cau mày, hỏi: "Lão đại, ngày mai ta hoàn toàn có thể đi báo cáo, ngày nghỉ ta không cần, chuyện thao luyện này ta có thể bỏ qua như vậy được không?"
Tần Lương Chính ở trong quân đội là bạo hổ nổi danh, phương pháp thao luyện thiên kỳ bách quái, không chết cũng phải lột da, trong quân đội chỉ cần nói đến tên của hắn rất nhiều người mặt đều trắng bệch.
Nếu như bị hắn thao luyện một thời gian ngắn, khẳng định sẽ mất đi nửa mạng.
Tần Lương Chính hừ một tiếng nói: "Không được, kỳ nghỉ vẫn phải có, thao luyện cũng phải có, kết hợp lao động và nghỉ ngơi ah."
Đây đâu phải là kết hợp lao động, đây là hưởng thụ một trận, sau đó sẵn sàng chịu chết a.
Không thể cự tuyệt, Liễu Anh Kiệt chỉ có thể chỉnh lại thân thể nói: "Vâng!"
Khi hắn đi tới cửa, Tần Lương Chính lại mở miệng nói: "Vụ án của Bành Vĩ ngươi không cần lo lắng, ta sẽ trả lại cho ngươi một câu trả lời có thể coi được, có kết quả ta sẽ thông báo cho ngươi."
Liễu Anh Kiệt cả người chấn động, cố nén nước mắt rơi xuống, gật đầu: "Lão đại, một ngày Liễu Anh Kiệt ta là binh lính của ngài, cả đời cũng là binh lính của ngài."
Gặp được cấp trên tốt như vậy, thật sự không còn gì để nói!
-------
Rời khỏi bệnh viện, vốn dĩ Liễu Anh Kiệt định đi đến nơi đắt tiền nhất Giang Thành để mời Dương Thiên ăn cơm, nhưng lại bị hắn từ chối.
Hắn chỉ thích an tĩnh.
Cũng bởi vì nguyên nhân này mà hắn cự tuyệt lời mời của Tần Lương Chính.
Liễu Vân Lộ đỏ mặt, cắn cắn khóe môi chờ mong nhìn Dương Thiên mở miệng nói: "Ca ca, nếu không đi nhà muội đi, Tiểu Lộ sẽ nấu cơm cho huynh ăn, Tiểu Lộ nấu ăn rất ngon."
Liễu phụ vốn muốn cự tuyệt, nói rằng mặc dù không đi khách sạn tốt nhất cũng phải lựa chọn một nhà hàng đặc sắc.
Thế là Dương Thiên còn chưa nói gì, hai người đã tranh chấp không ngớt.
Dương Thiên bất đắc dĩ đỡ trán nói: "Vậy thì đến nhà các ngươi đi, đơn giản một chút là được."
Liễu phụ nhất thời không dám phản bác.
Dương tiên sinh đã mở miệng, Tần Nghị và Tần Lương Chính hai vị đại tướng cũng không dám phản bác, đừng đề cập đến một tên binh lính nho nhỏ như hắn.
Liễu Vân Lộ " hoạ" một tiếng lộ ra tư thái thắng lợi, đôi mắt đẹp của nàng cong lên mở miệng nói: "Ca ca, huynh sẽ không phải thất vọng đâu."
Đến nhà Liễu Vân Lộ, là một cái ổ nhỏ ấm áp, bởi vì bình thường phụ thân nàng luôn ở trong quân đội, rất ít về nhà, cho nên trong nhà đều là nàng thu dọn.
Rất sạch sẽ, rất có khí tức nữ hài tử. Nhất là trên sô pha còn có hai con gấu lớn.
Liễu Anh Kiệt là một hán tử, ngày thường ở nhà tuy rằng nhìn không vừa mắt phong cách nữ nhi thu thập gia đình, nhưng hắn không thường xuyên ở nhà, hơn nữa không có người đến nhà, cũng không quản nữ nhi này của hắn.
Nhưng hiện tại Dương tiên sinh tới cửa, trong phòng lại có phong cách nữ sinh như vậy, hắn đỏ mặt nói: "Khụ khụ, Dương tiên sinh chê cười rồi, đây đều là tiểu lộ sắp xếp."
Nói xong, còn hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Vân Lộ.
Liễu Vân Lộ lơ đễnh, thè lưỡi thơm tho nhìn Dương Thiên trừng mắt nói: "Ca ca, huynh thấy ta bố trí phòng nhỏ thế nào? Có đáng yêu không?"
Lần đầu tiên Dương Thiên nhìn thấy gian phòng còn có thể bố trí như vậy.
Kiếp trước, cũng từng thấy tỷ tỷ Dương Tuyết bài trí gian phòng của nàng, nhưng kiếp trước hắn nhu nhược vô năng, Dương Tuyết vẫn luôn dùng cách châm chọc, dùng phép khích tướng khích lệ hắn, thế cho nên bị hắn hiểu lầm nửa đời người.
Cũng tạo thành hai người bất hòa, gặp mặt liền đánh giá, trong ký ức gian phòng của Dương Tuyết, số lần hắn đi vào một bàn tay cũng có thể đếm được.
Hôm nay lại nhìn thấy căn phòng ấm áp tươi đẹp như vậy, Dương Thiên không khỏi lâm vào hoài niệm!
"Chẳng lẽ bố trí không đẹp sao?" Thấy Dương Thiên không trả lời, thần sắc Liễu Vân Lộ nhất thời hạ thấp xuống.
Nữ hài đều tương đối mẫn cảm!
Dương Thiên từ trong hồi ức tỉnh táo lại, hắn cười cười nói: "Sao lại như vậy, phong cách bố trí rất tốt, ta rất thích, vừa rồi chỉ là nhìn ngây người mà thôi."
"Thật sao? Ca ca ngươi thật sự thích?"
Liễu Vân Lộ khuôn mặt xinh đẹp ngẩng lên, chờ mong nhìn Dương Thiên, đôi mắt đẹp lấp lánh phát sáng.
Ặc!
Dương Thiên ngẩn người, bất quá vẫn cười gật đầu.
Liễu Vân Lộ không nói lời nào, bàn tay nhỏ bé ấm áp trực tiếp giữ chặt cánh tay Dương Thiên nói: "Vậy Dương Thiên ca ca đi theo ta, trong phòng ta bố trí càng đẹp hơn, vậy huynh nhất định sẽ càng thích."
Nữ hài giống như là một hài tử hiến bảo, thập phần hưng phấn, nhảy nhót tưng bừng rất vui sướng.
Liễu Anh Kiệt có chút ngây ngẩn cả người, con gái của hắn mới chỉ quen biết Dương tiên sinh vẻn vẹn nửa ngày, làm sao đã quen thuộc đến mức này.
Hắn há hốc mồm, muốn ngăn cản, nhưng lại không dám mở miệng.
Thê tử của hắn đã sớm qua đời, con gái chính là thịt trong lòng hắn, ngày thường hết sức cưng chiều, không để nàng chịu một chút tổn thương nào.
Vốn ý của Liễu Anh Kiệt là không muốn để nữ nhi của mình gần gũi với Dương Thiên như vậy. Nhà bọn họ thiếu nợ Dương Thiên một mạng, nhưng lại không thể dùng cách này để trả. Ông ta nhìn ra được nữ nhi có ý với Dương Thiên, nhưng ông ta không thể đồng ý.
Nhà bọn họ cùng Dương Thiên là người của hai thế giới, Dương Thiên có thể khinh thường Giang Thành Tần gia, phần năng lượng này há lại là một binh lính như hắn có thể trèo cao.
Liễu Anh Kiệt muốn ngăn cản, một nữ hài tử thì lôi nam sinh vào phòng hắn, nếu truyền ra ngoài, có thể truyền ra lời đồn, nhưng nghĩ đến con gái hắn da mặt mỏng, nếu ngăn cản, hai người bọn họ có khả năng tạo thành ngăn cách!
Cuối cùng, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Liễu Anh Kiệt nắm lấy tóc tai, mặt đầy xoắn xuýt, hắn thề, chính là đối phương gặp phải hung tàn đáng sợ nhất, hắn cũng không có như vậy qua!
---------
Đây là lần đầu tiên Dương Thiên đến gần khuê phòng của nữ hài tử, phấn màng vén lên, một tấm nệm lớn mềm mại được gấp chỉnh tề, bên cạnh những bông hoa hồng nhạt, chỉ ngắn ngủi vài centimet.
Giường ngủ tơ tằm, phấn sa nhàn nhạt che lấp đến kỳ huyễn như mộng cảnh.
Tịch Vụ Hoa Nhung lẳng lặng dán vải mành, được buộc bởi chiếc giường gỗ lim, trước giường đặt mấy cái khung tinh xảo.
Các cô gái trong tấm ảnh đều có tuổi tác, khi còn bé vô cùng đáng yêu, mũm mĩm, gần như khiến trái tim người ta sinh ra manh hóa.
Nữ hài trong khung càng lớn càng lớn, duyên dáng yêu kiều, đôi mắt như trăng sáng, mũi ngọc tinh xảo, má phấn hơi choáng, môi son như nước chảy, mặt trái xoan xinh đẹp, thẹn thùng hàm tình, thoát tục, thanh nhã.
Dương Thiên lẳng lặng nhìn.
Lúc này, Liễu Vân Lộ a một tiếng hét lên, không chỉ khiến Dương Thiên hoảng sợ, Liễu phụ vẫn luôn trốn ở ngoài cửa cũng sợ tới mức thiếu chút nữa phá cửa mà vào.
"Làm sao vậy?"
Dương Thiên quay người nhìn Liễu Vân Lộ, chỉ thấy cô bé nhanh chóng thu áo ngực màu xanh da trời và quần gấu vào.
"Không, không có gì!" Gương mặt xinh đẹp của Liễu Vân Lộ đỏ bừng, nhìn nàng chằm chằm, trong mắt trốn tránh, vô cùng đáng yêu.
Dương Thiên nhìn thấy quần áo của cô gái, trong nháy mắt thật sự ngây ngẩn cả người.
Cũng may hắn vì tránh xấu hổ, vội vàng quay đầu sang nơi khác.
Thấy Dương Thiên không chú ý đến cử động của nàng, mà cẩn thận quan sát phong cách cả gian phòng, lúc này Liễu Vân Lộ mới thở phào nhẹ nhõm!
Nàng vỗ vỗ bộ ngực sữa, thầm hô may mắn, vội vàng giấu mình vào trong bộ y phục mới đổi buổi sáng kia.
Sau đó, bắt đầu giới thiệu cho Dương Thiên, mỗi một vật trong phòng này đều có nguồn gốc, câu chuyện riêng của nó.
Cô gái nói rất nghiêm túc, Dương Thiên cũng lẳng lặng nghe.
Hai người cứ cười như vậy nửa giờ, mà lúc này Liễu Anh Kiệt thấy hai người ở bên trong ngây người lâu như vậy, sắc mặt đều có chút phát xanh, nhịn không được nữa, ho khan một tiếng đối với con gái của mình hô: "Tiểu Lộ à, Dương tiên sinh đến nhà chúng ta ăn cơm, đến bây giờ đồ ăn còn chưa có mua đâu, ngươi cũng không thể để khách nhân đói bụng đi."
Liễu Vân Lộ a một tiếng, vỗ vỗ cái trán trơn bóng nhăn lại, nói: "Ái chà, ta quên mất."
"Ca ca, xin lỗi, ca đói bụng rồi, muội đi mua thức ăn ngay bây giờ, ca đợi muội trước, muội sẽ quay về nhanh thôi."
Nói xong, cấp tốc xuống lầu!
**Dịch đến khúc này là ta bắt đầu thấy sai sai rồi, thật không ngờ chỉ chọn đại một bộ luyện tay thôi mà chọn trúng thể loại mình ngại nhất.
Mọi người không chê thì đọc chill chill nha, ta thấy truyện này dây dưa khá nhiều nữ nhân, lại còn trang bức các thứ nữa huhu.... Hồ Thiên**

Bình Luận

0 Thảo luận