Còn có một số quy tắc rất quan trọng, bốn người cũng đều nói rất nhiều, vô cùng kỹ càng.
Ví dụ như:
Ăn ba điểm: Cầu thủ dùng một tay hoặc hai tay cầm quả bóng, nhảy lên từ xa, ở trên không trung ném bóng rơi thẳng vào rổ.
Loại phương thức ném rổ này là đẹp trai nhất, đáng tiếc cần vóc dáng cao, hơn nữa lực bật nhảy không tệ, Lâm Nghiệp nói một chút, toàn bộ năm ba của bọn họ, cũng chỉ có một người có thể làm được như vậy.
Người nọ là học sinh lớp số năm, hắn cao tới một mét chín, nhìn qua có lực chấn nhiếpvô cùng.
Ba năm trung học, hắn ở lớp nào, lớp bóng rổ của lớp đó đứng đầu cả khối.
Chuyện này không có gì mà nói!
Thứ hai là nhảy lên luồn bóng vào rổ: Lúc ném bóng không trúng rổ, cầu thủ nhảy lên không trung đón lấy quả bóng rồi bồi thêm một cú cho nó vào rổ ở cự ly gần.
Cái này cần nhãn lực cùng lực đạo phối hợp thập phần ăn ý, thiếu một chút cũng không được, cho tới trước mắt, đội bọn họ không có hai người nào có thể phối hợp ăn ý, thật khiến cho người nghe phải thở dài!
Thứ ba, phòng thủ: phòng thủ đứng ở bên cạnh người tiến công của mình, cản trở hắn bị đối phương cướp bóng.
Điểm này bốn người đã nghiêm túc nói cho Dương Thiên nghe một lần.
Bởi vì bọn họ không cần quá để ý đến việc phải đạt được điểm, chỉ cần để đối phương được phân ít điểm là được.
Dù sao người đứng đầu đếm ngược đã không phải là lớp bọn họ thì không còn ai nữa, ai muốn cướp cũng không cướp được.
Thứ tư, yếu vị: Người tấn công dùng thân thể chắn ở sau lưng người phòng thủ, chiếm vị trí nối tiếp có lợi.
Giảng cũng vô dụng, đừng nói Dương Thiên, bốn tiểu đồng bọn cũng không làm được điều này.
Thứ năm là Đột phá: Vận cầu vượt qua tất cả người phòng thủ.
Nói thì cũng vô ích, cũng chỉ có Lâm Nghiệp có một chút năng lực như vậy, bốn vị lớp trưởng khác đánh bóng cũng có thể ném trượt, căn bản không cần người khác ngăn cản.
Thứ sáu, Không Thiết: Người tấn công ném bóng lên rồi tay không chạy về phía giỏ, đón bóng rồi cho vào rổ.
Quá thâm ảo, Lâm Nghiệp cũng không nói ra được nguyên nhân, sau đó dưới thần sắc ngạc nhiên của Dương Thiên trực tiếp nhảy vọt qua vấn đề này.
Cái vấn đề thứ bảy: Khi người tiến công ra tay, người phòng thủ nghĩ cách đánh rơi bóng trên không trung.
Lớp số bốn có một người hung ác, tuy chỉ có một mét tám, nhưng kỹ thuật này của hắn là ác mộng của tất cả cầu thủ.
Lâm Nghiệp nhấn mạnh một cách đặc biệt, người này gọi là Tả Tu, bảo bốn người Dương Thiên tuyệt đối không nên ném bóng khi có hắn ở bên cạnh, nếu không thì không chỉ tuyệt vọng, mà còn mất hết mặt mũi.
Dù sao bị cướp bóng thì cũng quá đả thương tự tôn của người khác.
Vị trí thứ tám: Khi một người phòng thủ bị mất vị trí phòng thủ chính xác, người phòng thủ còn lại kịp thời bổ sung chiếm vị trí đó.
Điểm này bốn người nghiêm túc nhấn mạnh với Dương Thiên một phen, bởi vì hiểu được Dương Thiên cũng không biết, chỉ có thể bổ vị trí, tận lực không nên để mất mặt.
Thứ chín, hiệp phòng: hiệp trợ đồng bạn phòng thủ.
Lâm Nghiệp nghĩ ngợi một chút, cảm thấy nói với đối thủ của mình thì thích hợp hơn so với bốn con mọt sách này.
Thứ mười, ép sát phòng thủ: Cận Cận Tiến Nhân, không ngừng vận dụng động tác phòng thủ mang tính công kích, uy hiếp sự an toàn của đối phương hoặc không cho đối phương tiếp bóng.
Nhìn thân thể nhỏ yếu của năm người, Lâm Nghiệp nói chỉ cần đối phương không dùng phương pháp này, hắn nhất định sẽ trở về thắp hương.
Mười một, cài chéo: Từ biên tuyến hướng giỏ cầu hoặc là hướng giữa sân bóng chạy nhanh.
Điểm này là điểm mạnh của Lâm Nghiệp, không cần nói, toàn bộ năm ba cũng chỉ có hai ba người có thể ngăn cản bước chân của hắn.
Vì vậy hắn tự kiêu một hồi.
Điểm cuối cùng, cũng là quan trọng nhất.
Cho bóng vào rổ: Sau khi ném từ xa không trúng, cầu thủ hai bên tranh nhau quả bóng.
Chỉ có nắm giữ lam cầu mới nắm giữ được mấu chốt của liệu địch chế thắng.
Những thứ khác Dương Thiênc đều không nghe lọt, chỉ có điểm này là Dương Thiên có chút suy nghĩ mà gật đầu.
Sau đó, chỉ dựa vào điểm này, hắn đã khiến toàn bộ các vận động viên bóng rổ năm 3 đều phải cảm thấy tuyệt vọng.
Tuyệt vọng còn hơn cả chết.
----------
Năm người đang thương lượng làm sao mới có thể thua có chút mặt mũi, chỉ thấy một đội người đi tới.
Dẫn đầu là một học sinh có vẻ hơi cường tráng, ánh mắt kiêu căng nhìn năm người nói: "Ui, đây không phải học bá lớp số một sao? Sao không học tập lại chạy đến thao trường làm gì? Đây không phải là nơi để đám bảo bảo ngoan ngoãn các ngươi nên tới."
Lâm Nghiệp là lớp trưởng thể dục, tự nhiên nhận thức nhân vật này.
Lưu Bằng.
Bản thân hắn có kỹ xảo bóng rổ vô cùng cao minh, nhưng dưới mắt không người, cho rằng mình có thể chống được toàn bộ đội bóng rổ cao ba hai lớp, làm người cuồng ngạo không biết khéo đưa đẩy, không biết phối hợp với cầu thủ khác.
Vì vậy, thi đấu bóng rổ học kỳ trước bọn họ là lớp thứ hai đếm ngược từ dưới lên.
Nhưng bản thân hắn lại có vốn liếng cuồng ngạo một chọi một với Nghiêm Thành.
Nhìn mấy người này lai giả bất thiện, dù sao đã từng thua đối phương, Lâm Nghiệp cảm thấy mất mặt mũi, hắn cố gắng trấn định nói: "Lưu Bằng, chúng ta đến nơi đây làm gì cung không liên quan đến ngươi đi."
Lưu Phất cười một tiếng nói: "Đương nhiên liên quan đến ta, các ngươi đứng ở nơi này, đây vốn là nơi huấn luyện chuyên dụng của ta ah."
Khương Thần phẫn nộ nói: "Ngươi nói láo, giá bóng rổ này là vật dùng chung, hơn nữa, bên cạnh không phải còn có giá bóng rổ khác sao? Ta thấy các ngươi chính là cố ý đến gây sự."
Hắn vừa dứt lời, mấy người trong đội ngũ Lưu Bằng đều cười ha ha.
Không vì cái gì khác, bởi vì bọn họ chính là đến gây sự.
Thời gian một năm học tập bị đám học bá lớp số một ép tới không ngẩng đầu lên được, vừa bị đả kích, lại còn bị bọn họ đùa cợt không chịu được.
Hiện tại phong thủy luân chuyển, lần này không phải thi đấu học tập mà là đấu bóng rổ.
Đó là thiên hạ của đám học tra bọn họ.
Lưu Bằng nghiêng đầu, cầm bóng rổ vỗ mấy cái, khinh thường mà cười nói: "Nghe nói lớp học bá nhất ban các ngươi chỉ cần không phục thì sẽ làm bài thi, thẳng đến khi một người nhận thua mới thôi."
Hắn nhìn mọi người phía sau một cái nói: "Thật trùng hợp, lớp chúng ta cũng có một quy định bất thành văn, chỉ cần không phục, vậy thì so một trận bóng rổ, ai được nhiều điểm hơn, người đó thắng."
"Ngươi......" Từ Thạc nhíu con mắt lại, vô cùng phẫn nộ.
Mà Lưu Bằng khẽ sờ lỗ tai nói: "Đừng có giảng đạo lý với ta, hoặc là đám bại tướng dưới tay các ngươi thua ta rồi cút đi, hoặc là các ngươi hiện tại liền cút cho ta. "
"Sân bóng rổ không phải là nơi mà đám người các ngươi có thể tới."
Lâm Nghiệp phẫn nộ nắm chặt nắm đấm, một lớp trưởng thể dục bị nhục nhã như thế, hắn mất hết mặt mũi.
Lúc này Trương Phong mở miệng nói: "Quên đi, chúng ta vẫn là đi thôi."
Hắn hiểu rõ thực lực của Lưu Bằng, lần trước có một đội người xung đột với bọn họ, dùng biện pháp này Lưu Bằng đã đả kích đám người kia không nhẹ, cuối cùng chật vật rời đi, mất hết mặt mũi.
Lâm Nghiệp còn chưa lên tiếng, Khương Thần nhất thời không thể nhìn nổi nữa, cả giận nói: "Không thể đi, cho dù chết ở sân bóng rổ, cũng phải đoạt lại tôn nghiêm của lớp số một của chúng ta."
"Đúng, đoạt lại tôn nghiêm của lớp chúng ta."
Từ Thạc cũng kiên định gật đầu.
Thấy Dương Thiên không hề bị lay động, Lâm Nghiệp mới hỏi: "Dương Thiên, ngươi thấy thế nào?"
Dương Thiên cười cười nói: "Ta không có ý kiến, các ngươi quyết định là được."
Hắn đại khái hiểu rõ quy tắc của bóng rổ, lúc này cũng không phải là thằng ngốc.
Lâm Nghiệp gật gật đầu nói: "Vậy được rồi, lần này chúng ta vì tôn nghiêm của lớp chúng ta, khẳng định không thể luống cuống, nếu không về sau không thể nào nhấc đầu lên được nữa."
Hắn oán hận liếc mắt nhìn Lưu Bằng một cái, sau đó an ủi Dương Thiên: "Ngươi vừa biết bóng rổ, lát nữa ngươi không cần lên sân khấu, chỉ cần nhìn học tập kinh nghiệm là được."
Dương Thiên nhún nhún vai, biểu thị đồng ý.
Cuối cùng, bốn người Lâm Nghiệp đối với năm người Lưu Bằng.
Lưu Bằng cười nói: "Như thế nào chỉ có bốn người các ngươi, ngươi sẽ không muốn dùng bốn người liền đánh bại chúng ta đi."
Lâm Nghiệp hừ nói: "Chúng ta đối phó các ngươi dư xài, người kia là đòn sát thủ, đến thời điểm cuối cùng, cho các ngươi một kích tất sát."
Kỳ thật hắn cũng chỉ vì mặt mũi mới nói như vậy.
Dương Thiên có thể chơi bóng rổ hay không, hắn hiểu rõ hơn bất cứ ai khác.
Lưu Bằng khinh thường nói: "Chỉ mấy người các ngươi còn muốn thắng? Hừ, đối phó các ngươi một mình ta là đủ rồi. "
Nói xong liền tách bốn người ra.
Hắn là người lợi hại nhất trong cả đội ngũ, lấy một địch năm không thành vấn đề.
Thấy Lưu Bằng khinh địch, Lâm Nghiệp lập tức mừng rỡ.
Có lẽ hôm nay sẽ thắng lợi.
Hắn hưng phấn hỏi: "Không biết chúng ta muốn tranh tài cái gì?"
Lưu Bằng nói: "Thi ném vòng ba điểm ah, đơn giản thô bạo, một trăm quả bóng, ai được nhiều điểm hơn thì người đó thắng. "
Xong rồi!
Nghe được nội dung của cuộc tỷ thí này, trong lòng bốn người Lâm Nghiệp lập tức trầm xuống đáy cốc.
Bất quá, hắn vẫn cắn răng nói: "Được, chúng ta tỷ thí ném ba điểm, lấy 100 lần mà tính."
----------------
"Ha ha, có ý tứ!"
Phương xa, một học sinh khôi ngô sau khi huấn luyện bóng rổ toàn thân đều bị mồ hôi thấm ướt, hắn cầm một lọ nước khoáng uống hai ngụm, sau đó toàn bộ tưới lên đầu mình, lớn tiếng rên rỉ một chút.
"Thoải mái!"
Hắn nhìn Lâm Nghiệp và Lưu Bằng ở phương xa đang ma sát, không khỏi nói với một thiếu niên cao gầy bên cạnh: "Ta nói này Tả Tu, ngươi nhìn xem hai đội ngũ này ai có thể thắng?"
Tả Tu không chú ý chút nào trận đấu giữa Lưu Bằng và Lâm Nghiệp, một tay hắn nắm quả bóng, không cho rơi xuống, đáp lại: "Ngươi là đệ nhất nhân trong năm ba, đừng nói với ta là ngươi không nhìn ra. "
Nghiêm Thành cười ha hả nói: "Đương nhiên không phải, khi hai đội lựa chọn phương thức thi đấu này, thắng bại đã rõ ràng, đội ngũ Lâm Nghiệp kia chắc chắn sẽ thua."
Tuy rằng hắn cường tráng, nhưng đôi mắt cũng vô cùng cơ trí phân tích...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận