Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bắc Âm Đại Thánh

Chương 1040: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 11:55:45
"Cây đổ bầy khỉ tan!"
Thiên Hà chắp tay sau lưng, đứng trên tường vân, cúi đầu nhìn trụ sở hỗn loạn phía dưới, khẽ lắc đầu:
"Nơi này là một trong hai cứ điểm luyện khí lớn của Cự Sơn Bang, có hơn một nghìn bang chúng chính thức, nuôi sống gần mười vạn người, bây giờ lại phải mỗi người một ngả."
"Cũng không cần phải phiền phức như vậy." Phương Trấn Tôn cười nói:
"Chờ chúng ta chiếm được nơi này, mọi thứ vẫn như cũ là được, chủ thượng nhân nghĩa, có lẽ cuộc sống của những người ở đây sẽ còn tốt hơn trước."
"Cũng đúng." Thiên Hà cười khẽ:
"Chủ nhân tâm tính siêu nhiên, không màng vật chất, đương nhiên sẽ không áp bức người bên dưới, về phe chúng ta là phúc khí của bọn họ."
"Không sai."
"Nói rất đúng."
Thái Vũ Chân, Hoàng Phượng Lân phụ họa gật đầu.
Cự Sơn Bang - một thế lực khổng lồ như vậy sụp đổ, hễ có cơ hội, ai mà không muốn cắn một miếng trên thi thể của nó, chia sẻ một chút.
Điểm này,
Ngay cả Chu Giáp cũng không ngoại lệ.
Dù sao hắn cũng chưa đạt đến mức độ thực sự không màng vật chất, đặc biệt là đối với kim thiết chi khí đỉnh cấp, càng nhiều càng tốt.
"Họ Quách nằm mơ cũng không ngờ tới." Hoàng Phượng Lân nheo mắt, hung dữ nói:
"Phong thủy luân chuyển, có một ngày Hoàng mỗ cũng có thể cưỡi lên đầu lão ta, lần này ta muốn xem lão ta sẽ có biểu cảm gì."
Cứ điểm luyện khí phía dưới thuộc về Quách trưởng lão của Cự Sơn Bang.
Mà Hoàng Phượng Lân năm đó chính là bị họ Quách bức bách, đường cùng mới lựa chọn đầu quân cho Chu Giáp, bây giờ đương nhiên phải trả thù.
"Hoàng gia chủ."
Thái Vũ Chân ánh mắt lấp lánh, nhỏ giọng nói:
"Oan gia nên giải không nên kết, nếu Quách trưởng lão nguyện ý nhượng bộ, không bằng nói chuyện cho rõ ràng, dù sao năm đó Hoàng gia cũng không tổn thất gì."
"..." Khóe miệng Hoàng Phượng Lân giật giật, sau đó cười gượng:
"Chỉ sợ họ Quách không biết điều."
Tuy trong lòng không vui, nhưng Hoàng Phượng Lân cũng không dám nổi giận với Thái Vũ Chân, người này đã quen biết Chu Giáp từ rất lâu rồi.
Nói là thuộc hạ, nhưng càng giống đối tác hơn.
Mà chỉ cần Quách Vân Thường không ngu ngốc, tám chín phần mười cũng sẽ khuất phục, đến lúc đó hai người còn phải chung sống dưới một mái nhà, chỉ nghĩ thôi cũng đã cảm thấy khó chịu.
"Ra tay đi."
Thiên Hà cười nhạt, vẫy tay:
"Đừng để bọn họ cho rằng chúng ta chỉ giỏi nói mà không giỏi làm."
"Vâng."
Mấy người đồng thanh đáp.
Người của Hạo Nguyệt Bạch Liên Tông, Hoàng gia, thậm chí cả môn đồ, đệ tử mà Phương Trấn Tôn thu nhận trong mấy chục năm nay đều xông về phía cứ điểm từ bốn phương tám hướng.
"Giết!"
"Xông lên!"
Tiếng gầm rú vang trời.
Cứ điểm gần như không có bất kỳ sự kháng cự nào, lớp phòng ngự bên ngoài đã bị đánh tan, tuy bên trong có một nhóm người cố thủ, nhưng căn bản không thể chống đỡ được quá lâu.
Bốn người phía trên sắc mặt bình tĩnh.
Ngoại trừ Thiên Hà, ba người còn lại đều là Bạch Ngân thất giai.
Tuy tu vi Thiên Hà thấp, nhưng thực lực lại không thua kém ba người, thực lực này e là cũng không có mấy thế lực ở khu Nam có thể sánh bằng.
Có bọn họ tọa trấn, cho dù Quách Vân Thường có thủ đoạn lợi hại đến đâu cũng khó có thể lật ngược tình thế.
"Ừm..."
Một lát sau, Phương Trấn Tôn nheo mắt, nhìn Thái Vũ Chân:
"Thái tông chủ, ngươi thực sự đã đề nghị họ Quách đầu quân sao?"
"Đương nhiên."
Thái Vũ Chân cũng nhíu mày:
"Lúc đó lão ta không trả lời, nhưng có thể thấy được đã không còn ý định phản kháng, hơn nữa đến hôm nay, lão ta còn có thể trông chờ vào ai?"
Theo lý mà nói, cục diện đã không thể cứu vãn, Quách Vân Thường cũng nên ra mặt đầu hàng.
Nhưng sự kháng cự phía dưới vẫn rất ngoan cường, hai bên đều đã có người thương vong, tiếp tục như vậy, cho dù muốn đầu hàng, e rằng cũng không thể chấp nhận được.
"Xem ra họ Quách căn bản không có ý định đó."
Hoàng Phượng Lân tràn đầy sát khí, huyền binh trên người lấp lánh, chắp tay xin chỉ thị:
"Thiên Hà cô nương, để Hoàng mỗ đi đi!"
"..." Thiên Hà sắc mặt âm trầm, thấy phía dưới không có ý định hòa hoãn, liền gật đầu:
"Đi đi."
"Vâng!"
Hoàng Phượng Lân mừng rỡ, lóe lên lao xuống phía dưới, khi đang ở trên không trung, ba thanh phi kiếm huyền binh với màu sắc khác nhau đã bắn ra.
Kiếm quang lướt qua, chém thẳng về phía đám người ở cứ điểm phía dưới.
"Ù ù..."
Thấy kiếm quang sắp rơi xuống, một đại ấn màu xám tro đột nhiên xuất hiện, hóa thành một ngọn núi nhỏ, chắn trước kiếm quang đang lao tới.
"Sơn Ấn!"
Hoàng Phượng Lân trợn tròn mắt, nhận ra huyền binh hộ thân của lão đối thủ:
"Họ Quách, ngoan cố, chịu chết đi!"
"Hoàng huynh đừng vội ra tay." Quách Vân Thường mặc áo xám không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở gần đó, vẻ mặt lúng túng, chắp tay từ xa:
"Sau này nói không chừng chúng ta còn phải cùng chung một mái nhà, ân oán ngày xưa không bằng xóa bỏ, hơn nữa Quách mỗ cũng là bất đắc dĩ."
"Nói nhảm!" Hoàng Phượng Lân gầm lên, căn bản không nghe giải thích của đối phương:
"Nhận một kiếm của ta!"
Hoàng Phượng Lân búng tay, ba thanh kiếm như cá bơi trong nước, kiếm quang lúc ẩn lúc hiện, chém về phía bóng người được đại ấn bảo vệ phía dưới.
"Bùm!"
"Xoảng..."
Quách Vân Thường né tránh khắp nơi, không dám phản kháng, trong lúc nhất thời có chút chật vật.
May mà pháp môn tu luyện của lão ta chú trọng sự dày nặng, ổn định, tuy Sơn Ấn không phải là Ngụy Thần Khí, nhưng cũng đã được tôi luyện bằng tâm huyết mấy trăm năm, hơn nữa còn rất giỏi phòng ngự.
Trong lúc nhất thời cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ.
Nhưng theo thời gian trôi qua, tình hình càng lúc càng khó khăn, đã nguy cấp.
"Dừng tay!"
Cho đến khi một giọng nói vang lên:
"Nơi này là của Nghịch Sơn Minh ta, nếu các vị biết điều thì xin hãy rời đi!"
Cùng với âm thanh truyền đến, một đám mây đỏ xuất hiện ở gần đó, trên đám mây đỏ có rất nhiều người, e rằng không dưới trăm người, hơn nữa mỗi người đều có khí tức không yếu.
Hơn nữa còn kết thành một đại trận, uy áp khắp nơi trong vòng trăm dặm.

Bình Luận

1 Thảo luận