Chu Ất nghe ra được, Bảo Bình có ý muốn tu luyện công pháp của Thất Huyền Môn.
Điều này cũng rất bình thường.
Chỉ cần là người bình thường, nếu như có lựa chọn khác, sẽ không ai tu luyện Ngũ Độc Bát Hung, trừ phi bị ép buộc.
"Chủ nhân." Bảo Bình vội vàng nói:
"Ta nguyện ý đi theo chủ nhân, cho... Cho dù tu luyện công pháp của bọn họ, ta cũng sẽ không phản bội ngài."
"Yên tâm." Chu Ất cười khẽ:
"Ta không có ý đuổi ngươi đi, chỉ là ở Thập Vạn Đại Sơn, lại tu luyện pháp môn bên ngoài, hành động khó tránh khỏi có chút bất tiện."
"Bọn họ truyền thụ pháp môn cho ngươi, coi trọng căn cơ của ngươi chỉ là một phần, thêm một quân cờ mới là mục đích chính."
"Trong mắt người ngoài, tinh thần của ta không tốt, e rằng khoảng cách đến lúc mất khống chế, dị hóa cũng không còn xa, sớm chuẩn bị cũng là chuyện đương nhiên."
Nói đến đây, Chu Ất lại lắc đầu:
"Đồng ý với bọn họ đi, nhưng nhớ sao chép lại pháp môn cho ta một bản, nói thẳng với Huyền Thường là ta muốn là được."
"..." Bảo Bình há miệng:
"Vâng!"
Sau nhiều năm tu luyện, Chu Ất dần dần cũng tìm ra được đặc điểm của kim thủ chỉ.
Nhất Chứng Vĩnh Chứng!
Phá hạn tiến hóa!
Nhất Chứng Vĩnh Chứng rất dễ hiểu, chỉ cần tu luyện sẽ có thu hoạch, hơn nữa một khi tu luyện thành công, giống như khắc sâu vào trong xương tủy, vĩnh viễn không quên.
Tiến hóa thì có chút đặc thù.
Cùng là pháp môn nhất giai hạ phẩm, sau khi phá hạn có thể trở thành nhất giai thượng phẩm, cũng có thể trở thành nhất giai trung phẩm, chênh lệch giữa hai loại rất lớn.
Nguyên nhân, Chu Ất đoán là có liên quan đến sự tích lũy và nắm giữ những công pháp khác nhau.
Ví dụ như Trường Sinh Công.
Nếu như dựa vào khổ tu để tấn thăng, cho dù phá hạn, khả năng cao cũng sẽ tấn thăng thành nhất giai trung phẩm.
Mà nếu như có thể có được mấy môn công pháp tu luyện tương tự có phẩm giai cao hơn, tăng cường nội tình cho Trường Sinh Công, cho nó nhiều lựa chọn hơn, cho dù không tu luyện, như vậy sau khi phá hạn, Trường Sinh Công sẽ chọn lựa những thứ tốt nhất, đạt đến nhất giai thượng phẩm.
Thậm chí...
Nhị giai!
Cũng không phải là không có khả năng.
"Nếu như thật sự là vậy, ta không cần phải tu luyện lại pháp môn khác, chỉ cần có được công pháp mạnh hơn, liền có thể khiến cho pháp môn ban đầu tấn thăng."
"Đưa một môn công pháp bình thường lên cảnh giới cao hơn, không cần thiết phải tu luyện lại pháp môn mới từ đầu."
Đương nhiên.
Hiện tại, pháp môn được phá hạn cũng không nhiều, thiếu chứng cứ, đúng hay sai vẫn chưa biết.
Nếu như là thật, vậy thì tốt quá!
*
*
*
Xuân đi thu đến.
Thời gian trôi qua.
Đã được mấy năm.
Hắc Phong Sơn.
Hình Viện.
Khang Vinh chậm rãi đi ngang qua nhà giam của Lưu Vân Tử, vậy mà không nghe thấy âm thanh nào, không khỏi ngẩn người, y liền lên tiếng hỏi:
"Lão già, hôm nay sao lại im lặng như vậy?"
"..."
Lưu Vân Tử khom lưng, lạnh lùng liếc nhìn Khang Vinh:
"Chờ lát nữa ngươi sẽ biết."
"Ồ!" Khang Vinh nhướng mày:
"Chẳng lẽ có chuyện lớn xảy ra?"
"Đúng vậy." Lưu Vân Tử sắc mặt nghiêm túc:
"Chuyện lớn!"
Lời vừa dứt, cả Hình Viện đột nhiên rung chuyển, tiếng nổ vang trời từ dưới lòng đất truyền đến, lan ra tám phương.
"Chuyện gì vậy?"
Sắc mặt Khang Vinh đại biến.
Ngay sau đó.
Một tiếng gầm rú giống như phượng hoàng bay lên trời vang lên, âm thanh hùng hồn, sắc bén, tràn đầy khí thế bá đạo vô hình khó mà diễn tả được.
"Ầm..."
Sóng khí cuồn cuộn từ trong thông đạo ập đến, đẩy Khang Vinh liên tục lùi về phía sau, khiến cho rất nhiều nhà giam rung chuyển.
Một lúc lâu sau.
Sự rung chuyển, tiếng gầm rú mới dần dần biến mất.
"Chuyện gì xảy ra?"
Khang Vinh khóe mắt giật giật:
"Ai đang ở trong Hình Viện?"
Tuy rằng Khang Vinh đã tiếp nhận quyền khống chế trận pháp Hình Viện, nhưng lại bị hạn chế bởi thực lực, có một số nơi y không dám đến gần, đặc biệt là sâu trong Hình Viện.
Nơi đó gần với Hắc Phong Động, có cuồng phong hủy diệt mọi thứ gào thét, cho dù là đại tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ cũng khó mà di chuyển.
Mà nay.
Âm thanh dường như là đến từ nơi đó.
"Vèo!"
Gió mạnh thổi qua, một bóng người đột nhiên xuất hiện.
Sắc mặt Khang Vinh đại biến, vội vàng quỳ một gối xuống:
"Động chủ!"
"Ừm."
Người đến mặc áo choàng đen, cả người giống như màn đêm đen kịt, áo choàng lay động, giống như mặt nước, chỉ cần nhìn một cái cũng khiến cho người ta mê muội.
"Lưu Vân Tử."
Nhìn bóng người trong nhà giam, Tử Chân chậm rãi nói:
"Giao đồ vật ra đây, ta sẽ thả ngươi đi."
"Hừ!" Lưu Vân Tử hừ lạnh:
"Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?"
"Ta cả đời chưa từng nói dối." Tử Chân sắc mặt lạnh lùng, giọng nói bình tĩnh đến mức đáng sợ, đôi mắt càng giống như người chết, không có chút thần thái nào.
Khí thế cường đại khiến cho Khang Vinh đang quỳ trên mặt đất gần như không thở nổi.
Đạo Cơ?
Tại sao cùng là Đạo Cơ, nhưng khí tức của động chủ lại khủng bố như vậy?
"Thật sao?" Lưu Vân Tử trợn trắng mắt:
"Cho dù là thật thì sao? Ta đã già rồi, ra ngoài còn có thể sống được mấy năm? Chi bằng ở đây dưỡng lão."
"Bên ngoài không có người mà ngươi muốn gặp sao?" Giọng nói Tử Chân thản nhiên:
"Cho dù chỉ còn sống được mấy năm, ngươi cũng có thể lo liệu hậu sự."
Biểu cảm của Lưu Vân Tử cứng đờ.
"Loảng xoảng..."
Tử Chân phất tay, xiềng xích trói buộc Lưu Vân Tử mấy chục năm tự động tản ra, cửa nhà giam cũng kêu "ken két", chậm rãi mở ra.
"Giao đồ vật cho ta, bây giờ ngươi có thể đi."
Không còn bị trói buộc, Lưu Vân Tử vậy mà lại đứng không vững, hai chân gầy guộc run rẩy, lão ta sờ sờ cánh tay với vẻ mặt không thể tin được.
Một lúc lâu sau.
Lưu Vân Tử mới lộ ra vẻ mặt chua xót, muốn khóc nhưng không khóc được.
"Mấy chục năm!"
"Ta bị Hắc Phong Động các ngươi giam cầm mấy chục năm, bây giờ thả ta ra, thì sao chứ? Ân oán nhiều năm như vậy sao có thể dễ dàng hóa giải được?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận