"Đúng vậy."
Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng Hoàng Tố:
"Ta cũng vừa mới biết, thì ra Hoàng chưởng quỹ không chỉ là chuyên gia giám định bảo vật, mà còn có tài nấu nướng."
"Ai?"
Sắc mặt Hoàng Tố đại biến, ông ta đột nhiên lao về phía trước, đồng thời hai tay vung ra phía sau, mấy ám khí lóe lên bắn ra, lực đạo rất mạnh.
Luyện Tạng!
Vị chưởng quầy Hằng Bảo Cư có ngoại hình bình thường, bụng phệ này vậy mà lại là võ giả Luyện Tạng.
"Bịch!"
Ám khí ghim vào cột gỗ, tường, phát ra tiếng động trầm đục, nhưng lại không bắn trúng người phía sau, ngược lại là có một tia sáng lạnh lẽo lướt qua cổ họng Hoàng Tố, khiến động tác của ông ta cứng đờ.
"Hoàng chưởng quỹ."
Ánh mắt Chu Ất lạnh lùng:
"Chúng ta lại gặp mặt rồi."
"Là ngươi?" Lần này, Chu Ất cũng đội nón lá che khuất khuôn mặt, nhưng Hoàng Tố vẫn nhận ra hắn nhờ dáng người và cách ăn mặc quen thuộc:
"Bằng... bằng hữu, chúng ta vô oán vô cừu..."
"Hả?"
Chu Ất dùng sức, lưỡi đao kề sát vào cổ họng Hoàng Tố, lưỡi đao sắc bén dễ dàng cắt rách da thịt, máu tươi chảy ra theo lưỡi đao:
"Hoàng chưởng quỹ thật là quý nhân hay quên, chúng ta thật sự vô oán vô cừu sao?"
"Không liên quan đến ta, không liên quan đến ta!" Hoàng Tố tái mặt, vội vàng nói:
"Đó đều là do thiếu đông gia sai khiến, Hoàng mỗ chỉ là nghe lệnh làm việc, chưa từng có ý đồ gì với bằng hữu."
"Hừ."
Chu Ất hừ lạnh, nói:
"Ta hỏi ngươi,"nấm thịt" kia rốt cuộc là thứ gì?"...
"Nấm thịt?"
Hoàng Tố chớp mắt liên tục:
"Ta cũng không biết thứ đó rốt cuộc là gì."
"Thật sao?"
Ánh mắt Chu Ất lạnh băng, hắn đột nhiên bước tới, một tay bịt miệng Hoàng Tố, sau đó lật ngược trường đao, đâm mạnh vào đùi đối phương.
"Phụt!"
Lưỡi đao xuyên thẳng qua bắp thịt ở đùi.
"Ưm..."
Hoàng Tố trừng to hai mắt, liều mạng giãy giụa, nhưng dưới sức mạnh của Chu Ất, ông ta chỉ có thể phát ra tiếng "ư ư" vô nghĩa.
Cơ thể ông ta cũng bị kéo vào một căn phòng vắng người trong sân sau.
"Ta hỏi lại lần nữa."
Chu Ất từ từ buông tay ra, nhìn chằm chằm vào Hoàng Tố, lạnh lùng nói:
"Nấm thịt kia rốt cuộc là thứ gì?"
Trên trán Hoàng Tố đổ đầy mồ hôi lạnh, cơ thể co giật, đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Chu Ất, trong lòng ông ta lạnh lẽo, nuốt nước miếng, sau đó mới run rẩy nói:
"Là Tử Linh Cô."
"Tử Linh Cô?" Chu Ất nhíu mày:
"Đó là thứ gì?"
"Một loại linh dược." Hoàng Tố cười khổ, đã mở miệng rồi, ông ta cũng không giấu diếm nữa, tiếp tục nói:
"Nghe nói là thứ mà tiên nhân dùng để rột rửa khí tức toàn thân, nếu luyện thành đan dược cho cao thủ chân khí viên mãn dùng, rất có thể sẽ đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên tông sư."
"Thứ này cực kỳ hiếm thấy, có thể ngộ chứ không thể cầu, mấy chục năm nay, giang hồ chưa chắc đã xuất hiện một cây, thiếu đông gia đương nhiên là rất coi trọng."
?
Chu Ất trừng to hai mắt.
Hắn từng nghĩ "nấm thịt" có thể không đơn giản, nhưng lại không ngờ tới lại lợi hại như vậy!
Cao thủ chân khí viên mãn dùng nó có thể đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên, vậy nếu như hắn luyện hóa, cho dù dược hiệu bị lãng phí thì cũng rất đáng sợ.
Nghĩ đến đây, nhịp tim của Chu Ất đột nhiên đập nhanh hơn, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập.
"Bằng hữu."
Hoàng Tố nuốt nước miếng, chậm rãi nói:
"Võ Thiên Thông của Hoàng Nghĩ Quân chính là vì biết trong thành có thứ này nên mới hạ lệnh tấn công thành Côn Sơn, Hằng Bảo Cư cũng bị người ta lật tung lên."
"Thiếu đông gia sống chết không rõ, Hoàng mỗ cũng là bỏ lại cửa hàng mới may mắn trốn thoát, coi như chúng ta đã phải nhận bài học thích đáng."
Còn có chuyện này nữa sao?
Chu Ất nhướng mày, trong lòng có chút dở khóc dở cười.
Thảo nào Hoàng Nghĩ Quân lại bỏ qua Lâm gia, xem ra nguyên nhân là ở trên người hắn, biết vậy hắn đã không vội vàng quay về thành.
"Nói."
Chu Ất siết chặt tay, trầm giọng nói:
"Luyện hóa nó như thế nào?"
"Ưm..." Cơ thể Hoàng Tố run rẩy, sắc mặt tái nhợt, vội vàng nói:
"Ta không biết, ta thật sự không biết!"
"Trên tay Tào lão của Hằng Bảo Cư có một cuốn Thiên Linh Sách, bên trong có ghi chép về Tử Linh Cô, nhưng tình hình cụ thể như thế nào thì ta thật sự không biết."
"Thật sao?"
Chu Ất lạnh lùng, chậm rãi rút trường đao ra, lưỡi đao lướt qua xương thịt, mồ hôi lạnh trên trán Hoàng Tố cũng theo đó túa ra, máu chảy không ngừng.
Hoàng Tố trợn trắng mắt, liều mạng thở hổn hển, giãy giụa:
"Khách quan, ta thật sự không biết, thật sự không biết mà, nếu ta lừa ngài, trời giáng thiên lôi!"
"Vậy thì nói những gì ngươi biết." Chu Ất nói:
"Còn nữa, Tào lão kia hiện giờ đang ở đâu?"
"Tử Linh Cô là linh vật ngưng tụ từ tử khí và linh khí, thường xuất hiện ở một số bãi tha ma, nghĩa địa đặc biệt." Hoàng Tố vội vàng nói:
"Còn về phần Tào lão, ông ta bị Hoàng Nghĩ Quân bắt, hiện giờ đang ở đâu thì ta cũng không rõ."
"Ta chỉ biết đến vậy thôi."
"Thật sự!"
Hoàng Tố thề sống thề chết, hận không thể moi gan moi ruột ra để chứng minh sự trong sạch của mình.
"Tử khí, linh khí?"
Chu Ất chớp mắt, linh khí là gì, hắn không rõ, nhưng hắn đã đọc không ít y thư, đối với tử khí cũng có chút hiểu biết.
Hắn liền hỏi:
"Nếu dùng dược liệu trung hòa tử khí có thể luyện hóa được không?"
"Cái này..." Hoàng Tố ngẩn ra, chớp mắt, sau đó nói:
"Ta không biết, nhưng ta nghĩ cho dù có thể luyện hóa để dùng thì cũng sẽ làm tổn hại dược tính, nếu bằng hữu muốn bán nó, ta có thể cung cấp con đường."
"Chuyện đó không cần Hoàng chưởng quỹ phải nhọc lòng." Chu Ất cất đao, gật đầu với Hoàng Tố:
"Lão Hoàng, chúng ta cũng coi như quen biết, ta sẽ không giết ngươi, tự lo liệu lấy đi."
"Cái gì?"
Hoàng Tố nhất thời chưa phản ứng kịp, thấy Chu Ất xoay người rời đi, ông ta mới vui mừng như điên, tuy rằng chân bị thương nặng, nhưng dù sao cũng giữ được mạng.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt ông ta liền đại biến.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận