"Được rồi." Tề Phi lắc đầu:
"Đợi khi nào chúng ta rời khỏi Vấn Thủy thành, với bản lĩnh của hai cha con ta, muốn bao nhiêu phụ nữ mà chẳng được, con hãy kiềm chế một chút."
"Cha nói đúng."
Hai cha con nhỏ giọng nói chuyện, đi trong bóng tối, vừa mới rẽ vào một con hẻm nhỏ, bọn họ đã bị một bóng đen chặn đường.
"Chu... Chu đại hiệp?"
Tề Vân sững sờ, há hốc mồm.
Sao người này lại xuất hiện ở đây?
"Không ổn!"
Tề Phi biến sắc, kéo con trai, quay người bỏ chạy.
"Hừ!"
Một tiếng hừ lạnh vang lên phía sau.
Sau đó, không khí chấn động, một luồng sức mạnh khủng bố từ phía sau ập đến, Tề Phi run rẩy, không thể không dừng lại, quay người chống đỡ.
"Rầm!"
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Nắm đấm của Chu Giáp đập vào cánh tay Tề Phi.
"Rắc!"
"Phụt!"
Tề Phi chỉ là bát phẩm, hơn nữa còn bị thương, chỉ với một đòn, hai tay ông ta đã bị gãy, cơ thể bay ngang ra ngoài, nặng nề rơi xuống đất.
Sau khi ngã xuống đất, Tề Phi không kêu lên tiếng nào, rõ ràng đã bị một quyền đánh chết.
"Cha!"
Tề Vân gào thét, vừa kinh hãi, vừa tức giận.
Còn chưa kịp phản ứng, Chu Giáp đã bước đến gần, vỗ một cái, trực tiếp đánh đầu Tề Vân vào lồng ngực.
Chu Giáp vung tay, ném thi thể Tề Vân vào bên cạnh cha gã.
Hai chiêu đánh chết hai người, Chu Giáp mặt không đổi sắc, nghiêng đầu nhìn về phía một góc trong hẻm nhỏ:
"Nghe thấy rồi chứ?"
La Tú Anh đứng trong bóng tối, sắc mặt trắng bệch, cô bé há miệng, cúi đầu.
"Dọn dẹp thi thể, đừng để chuyện này xảy ra lần nữa."
Chu Giáp lạnh lùng nhìn La Tú Anh:
"Đợi khi nào ta có được thân phận ở đây, sẽ cho cháu một câu trả lời, đến lúc đó, chúng ta sẽ không còn liên quan gì đến nhau, sau này, hy vọng cháu tự lo cho bản thân."
Lúc đầu, Chu Giáp không muốn quản chuyện này, thậm chí không định giải thích cho La Tú Anh.
Nhưng dù sao cũng là đồng hành, hơn nữa còn nợ La Bình một ân tình.
Sau khi tách ra...
Chu Giáp chỉ hy vọng La Tú Anh đừng ngốc nghếch như vậy.
Lần này có hắn giải quyết, sau này, hắn đương nhiên không thể nào đi theo mãi được, nếu như La Tú Anh vẫn ngây thơ như vậy, e rằng sẽ không sống được lâu ở Hồng Trạch vực.
Lần này...
Coi như là một bài học.
Còn La Tú Anh có thực sự rút ra được bài học hay không thì không liên quan đến Chu Giáp, những gì hắn có thể làm đều đã làm rồi, được hay không là chuyện của La Tú Anh. ...
"Xèo xèo..."
Tiếng cá chiên giòn cùng với mùi thơm bay tới.
Tiếng gọi món của khách, tiếng đáp lại của tiểu nhị, tiếng bận rộn của phụ bếp, tất cả hòa vào nhau, tạo thành một bức tranh cuộc sống náo nhiệt.
Chu Giáp xách một cái rương gỗ rất lớn đi qua nhà bếp ở tầng một, trực tiếp lên tầng hai.
Phụ bếp nhìn thấy cũng không ngăn cản.
Rõ ràng Chu Giáp là khách quen.
Trên lầu.
Tiền Tiểu Vân đang nhỏ giọng nói chuyện với Yến đại nương, chủ yếu là Yến đại nương nói, còn Tiền Tiểu Vân thì chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, hỏi han.
Nhìn thấy Chu Giáp đi lên, hai người liền đứng dậy chào hỏi.
"Mấy chuyện này, con cứ yên tâm." Bên dưới ngày càng đông khách, Yến đại nương dặn dò Tiền Tiểu Vân mấy câu, rồi vội vàng xuống lầu.
"Đại nương rất nhiệt tình." Chu Giáp nói:
"Người cũng rất tốt."
"Ừ." Tiền Tiểu Vân gật đầu, vuốt tóc, cười khổ nói:
"Nếu như không phải đại nương nói cho ta biết, ta cũng không biết là mình đã làm sai rất nhiều chuyện khi chăm sóc Chân Nhi, nó đã phải chịu khổ."
Nói xong, Tiền Tiểu Vân đưa tay vuốt ve Hoắc Chân đang ngủ say.
Lần đầu tiên làm mẹ, Tiền Tiểu Vân không biết gì, vừa mới sinh con không lâu, cô ta đã phải chạy trốn, dọc đường đi, đương nhiên không thể chăm sóc cho con chu đáo.
Thời gian này, Yến đại nương đã giúp đỡ Tiền Tiểu Vân rất nhiều.
Cho con bú, thay tã, ăn uống...
Đối với trẻ con, chuyện nào cũng cần phải tỉ mỉ, cẩn thận, không thể nào sơ suất.
"Yến huynh rất tốt, Yến đại nương cũng rất nhiệt tình." Chu Giáp đứng bên cửa sổ ở tầng hai, nhìn xuống con đường náo nhiệt:
"Tiền tiểu thư, tiếp theo cô có dự định gì?"
"Dự định?" Tiền Tiểu Vân ngẩn người:
"Lúc rời khỏi Hoắc gia bảo, ta chỉ muốn tìm một chỗ an thân ở Hồng Trạch vực, nuôi Chân Nhi khôn lớn, như vậy là đủ rồi."
Bây giờ...
Nghĩ đến những gì mà Yến đại nương đã nói mấy ngày nay, Tiền Tiểu Vân im lặng.
Một lúc sau, cô ta mới nói:
"Yến đại ca là đệ tử nội môn Huyền Thiên minh, hơn nữa còn được sư phụ kỳ vọng, sau này, chưa chắc không thể trở thành Hắc Thiết, tương lai rất xán lạn."
"Đáng tiếc, y không giỏi quản lý, chỉ chuyên tâm tu luyện, đến nay, vẫn chưa có nền tảng."
"Với thân phận, thực lực của y, nhiều năm như vậy, chỉ mở một quán ăn nhỏ như vậy, gần như không có tích lũy, đúng là lãng phí."
"Đúng vậy." Chu Giáp gật đầu.
Địa vị của Yến Cấp trong số các đệ tử nội môn Huyền Thiên minh không thấp, ít nhất là hơn rất nhiều thanh niên trong thành, nhưng Yến Cấp lại quá thật thà.
Ngay cả làm ăn cũng rất rụt rè.
Trên con phố lớn như vậy, chỉ có quán ăn của Yến gia là không cần phải nộp "phí bảo kê" cho Mễ gia, nhiều năm như vậy mà không có chút phát triển nào, cũng là một điều kỳ lạ.
"Ta có tiền."
Tiền Tiểu Vân nói, cô ta thực sự có tiền, hơn một trăm viên Nguyên Tinh, cho dù là ở Vấn Thủy thành, cũng là một khối tài sản không nhỏ.
"Yến đại ca có quyền thế, nếu như chúng ta hợp tác, tuy không thể giàu có, nhưng ít nhất cũng có thể tạo dựng nền tảng ở đây, sau này, Chân Nhi sẽ có chỗ dựa."
"Hơn nữa, thân phận đệ tử nội môn của Yến đại ca cũng có thể giúp chúng ta miễn thuế."
"Xem ra, cô đã có dự định." Chu Giáp nói:
"Cũng không tồi."
Chu Giáp có thể nhận ra, thực chất Yến đại nương muốn Tiền Tiểu Vân gả vào Yến gia.
Với thân phận của Yến Cấp, thực tế là Tiền Tiểu Vân "không với tới nổi".
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận