"A!"
Sắc mặt Bạch thẩm trắng bệch:
"Không có cháo mà còn thu phí bảo kê, triều đình đã nói miễn lao dịch và thuế má ba năm cho lưu dân chúng ta, chuyện này quan phủ không quản sao?"
"Quan phủ nhất định biết." Trịnh đại thúc trầm giọng nói:
"Triều đình miễn lao dịch và thuế má cho lưu dân, đương nhiên là kiếm lại từ trên người đám phú thương, cường hào và bang phái, đám đó lại đến bóc lột chúng ta."
"Haiz!"
"Cuối cùng, cái gì cũng không miễn được!"
Chu Ất im lặng.
Bạch thẩm thở dài.
"Chúng ta đã đắc tội với Lục tử, gã ta bây giờ là người của Cự Kình Bang, sau này nhất định sẽ gây khó dễ cho chúng ta, ta thấy..." Trịnh đại thúc nhìn Bạch thẩm:
"Cách mà lão Tề nói cũng không phải là không được."
"Làm tá điền sao?" Bạch thẩm do dự một chút:
"Nghe nói làm tá điền ở đây là chia hai tám, tám phần thu hoạch trong năm đều thuộc về gia chủ, hai phần còn lại e rằng cũng không đủ ăn."
Cái gọi là tá điền, chính là nông dân thuê đất của địa chủ, cường hào để sinh sống.
Địa chủ cung cấp ruộng đất, tá điền canh tác, sau khi thu hoạch sẽ chia theo tỷ lệ đã thỏa thuận, thường là chia bảy ba, gặp phải gia chủ hà khắc mới chia hai tám.
"Cũng không hẳn."
Trịnh đại thúc lắc đầu:
"Đất đai ở đây phì nhiêu, hai phần đã đủ để ăn uống, hơn nữa gia chủ còn cung cấp dụng cụ canh tác, cộng thêm ta còn mấy năm sức lực, đến lúc đó thuê thêm mấy mẫu ruộng là được rồi."
"Ở nông thôn, cũng không có nhiều kẻ hung ác như vậy."
Bạch thẩm há miệng, muốn nói lại thôi.
Bạch thẩm nghiêng về việc ở lại trong thành, không chỉ vì trong thành phồn hoa, có đủ loại đồ vật, mà còn vì ở trong thành, Bạch thẩm cũng có thể kiếm tiền.
Đến nông thôn, chi tiêu tuy ít, nhưng cách kiếm tiền cũng không nhiều.
"Tiểu Ất."
Bạch thẩm nhìn Chu Ất, chậm rãi nói:
"Ngươi có tính toán gì?"
"Ta..." Chu Ất suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu:
"Ta định ở lại."
Chu Ất đã quyết tâm gia nhập Lâm gia võ viện, cho dù không được cũng phải tìm cách học võ, đến nông thôn thì làm gì có cách nào?
Hơn nữa,
Chia hai tám?
Địa chủ cường hào chỉ biết bóc lột người đến mức tối đa, hai phần có thể không chết đói thì chia hai phần, nếu một phần có thể không chết đói thì e rằng sẽ được chia một phần.
Điều này không khác gì việc tư bản bóc lột.
Đối với lựa chọn của Chu Ất, hai người đều tỏ vẻ tiếc nuối, dù sao Trịnh đại thúc tuổi cũng đã cao, không thể làm việc nặng nhọc được mấy năm nữa.
Chu Ất đang độ tuổi sung sức, cùng đi trồng trọt cũng có thể giúp đỡ được.
"Nước..."
"Nước!"
Giọng nói khàn khàn của Nhị Cẩu vang lên, Bạch thẩm vội vàng đứng dậy, bưng một bát nước nóng, cẩn thận đưa cho Nhị Cẩu uống, tiện thể sờ trán Nhị Cẩu.
"Sao nóng vậy?"
"Ngoại thương, nội nhiệt." Trịnh đại thúc đến gần, nhíu mày:
"Tình trạng này, nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn là không được."
"Tiền." Nhị Cẩu dường như nghe thấy gì đó, giãy giụa đưa tay phải lên, chỉ vào đống rơm rạ mà y thường nằm:
"Tiền... của ta."
Hai mắt Bạch thẩm sáng lên, vội vàng bới đống rơm rạ, tìm ra một túi tiền nặng trĩu.
Lắc nhẹ, e rằng không dưới một trăm đồng tiền lớn.
"Sao nhiều tiền vậy?"
Bạch thẩm theo bản năng siết chặt tay nắm túi tiền, sau đó nhìn mấy người trong sân, ánh mắt có chút kỳ lạ, ẩn ẩn lộ ra vẻ tham lam.
"Khụ khụ..." Trịnh đại thúc ho khan, liên tục xua tay với Bạch thẩm:
"Tiền là của Nhị Cẩu, nên mua thuốc cho y."
"Để ta đi." Chu Ất đứng dậy:
"Ta biết mấy chữ, có thể ghi chép sổ sách, Bạch thẩm có muốn đi cùng không?"
"Được."
Chưa đợi Bạch thẩm từ chối, Trịnh đại thúc đã gật đầu đồng ý. ...
Một trăm lẻ năm đồng!
Đây là số tiền mà Nhị Cẩu liều mạng kiếm được, nhìn thì có vẻ nhiều, nhưng chỉ đủ để mua ba thang thuốc ở tiệm thuốc, hơn nữa còn không có đại phu chẩn bệnh.
Có đúng bệnh hay không còn chưa biết.
Uống ba thang thuốc, có thể sống sót hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào mệnh của Nhị Cẩu có cứng hay không.
Mấy ngày tiếp theo, Nhị Cẩu vẫn sốt cao, môi khô nứt, tím tái, thỉnh thoảng lại nói mê sảng, thỉnh thoảng còn co giật.
Trịnh đại thúc thì công khai ở bên Bạch thẩm, còn để Niếp Niếp gọi là cha.
Trong lúc khó khăn, nương tựa vào nhau, an ủi lẫn nhau cũng là chuyện thường tình.
Ba người bọn họ đã quyết định đi làm tá điền, hiện tại đang liên lạc với hàng xóm láng giềng có ý này, định cùng đi.
Như vậy, sau này có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Năm ngày sau.
Trịnh đại thúc, Bạch thẩm và Niếp Niếp từ biệt Chu Ất, cùng đi có mấy chục người, bọn họ cùng đến Hồng gia trang làm tá điền.
Hồng lão gia là quan viên đã nghỉ hưu, làm tá điền cho Hồng lão gia có thể miễn lao dịch, hơn nữa Hồng lão gia nhân từ, đối xử với người không hà khắc.
Tất nhiên.
Đây chỉ là những thông tin mà bọn họ nghe ngóng được, tình hình cụ thể thì phải đến lúc đó mới biết rõ.
Lúc chia tay, Trịnh đại thúc tặng khảm đao của mình cho Chu Ất, theo lời Trịnh đại thúc, cả đời này ông ta cũng không muốn động đao động thương nữa.
Chu Ất thì lấy ra miếng ngọc bội nhặt được trên một thi thể trên đường chạy nạn, chất ngọc rất kém, nhưng hẳn là có thể bán được mấy chục đồng tiền.
Lúc chia tay, không khỏi có chút buồn bã.
Niếp Niếp càng khóc đến nước mắt như mưa.
Mấy người vừa đi, căn phòng lập tức trống trải hơn nhiều.
Nhị Cẩu may mắn, đã không còn sốt nữa, miễn cưỡng có thể uống chút cháo loãng, nhưng vẫn hai mắt vô thần, ý thức mơ hồ, không biết khi nào mới khỏi.
Khoảng thời gian này, Trịnh đại thúc, Bạch thẩm suốt ngày bận rộn bên ngoài, Chu Ất ngoại trừ thỉnh thoảng lên núi thì đều ở trong nhà, ngược lại có thời gian rảnh rỗi.
May mà Chu Ất vẫn luôn luyện tập đao pháp.
Có "kim thủ chỉ", mỗi lần luyện tập Phách Phong Đao đều có thu hoạch nhất định.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận