"Chu huynh!"
"Đang nhìn gì vậy?"
Phương Phùng Thần nhìn theo ánh mắt của Chu Giáp, hai mắt sáng lên:
"Cặp song sinh thật xinh đẹp, còn có nữ pháp sư Phí Mục kia, tuy rằng hơi cao một chút, nhưng dáng người, cho dù mặc áo choàng cũng không thể che giấu."
"Chu huynh thật tinh mắt!"
"Chu huynh không phải là đang nhìn dung mạo." Tử Trúc song lữ ở bên cạnh cười nói:
"Mấy người kia, không bình thường."
Bọn họ đều muốn đến Anh Sơn, hẹn nhau đồng hành.
Như vậy, thứ nhất là có thể tiết kiệm được một khoản phí cho Hồ gia, thứ hai, nếu như gặp phải nguy hiểm, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Đương nhiên.
Bọn họ không quen biết nhau, cũng khó có thể nào thật lòng, e rằng còn có chút đề phòng, chỉ là bề ngoài vẫn sẽ duy trì bầu không khí hòa thuận.
"Ồ!"
Nghe vậy, Phương Phùng Thần mới cẩn thận nhìn, tuy rằng bây giờ chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của mấy người kia, nhưng y cũng nghiêm mặt:
"Cao thủ!"
Từng luồng khí tức ẩn giấu khiến Phương Phùng Thần run sợ.
"Ta nghe nói." Hà Thanh trong Tử Trúc song lữ nhỏ nhẹ nói:
"Hồ gia đang mời người vào Phí Vân Sơn trừ hại, chắc là mấy người kia."
Tuy rằng vợ chồng bọn họ đều là Hắc Thiết, nhưng chỉ có tu vi sơ kỳ, may mà bọn họ tinh thông liên thủ chi thuật, cũng coi như là có được danh tiếng không nhỏ.
Nhưng loại thực lực này, đối phó với võ giả Phàm giai thì dư xài, còn đối với con quái vật mà ngay cả Huyền Thiên Minh cũng phải bó tay thì không đủ xem.
"Trừ hại?"
Phương Phùng Thần chớp mắt, khó hiểu:
"Con đường này là con đường giúp Hồ gia phát tài, nếu như tiêu diệt con quái vật trong núi, liệu việc buôn bán của Hồ gia có tốt như bây giờ hay không?"
"Chuyện này..."
Hoàng Phác nhún vai:
"Ai mà biết được, có lẽ là vì nguyên nhân khác."
"Mấy người các ngươi!"
Lúc này, hộ vệ thương đội đã đi tới, gọi mấy người bọn họ:
"Đi hay không?"
"Đi!"
Chu Giáp cao giọng hỏi:
"Có thể xuất phát chưa?"
"Lập tức xuất phát." Tên hộ vệ gật đầu, thái độ đối với mấy người Chu Giáp cũng không dám khinh thường, dù sao bọn họ đều là cao thủ Hắc Thiết, cuối cùng, tên hộ vệ còn có ý nói:
"Sẽ có một đoạn đường cần di chuyển vào ban đêm, tốt nhất các vị nên chuẩn bị một số thứ giúp tỉnh táo."
"Được."...
Đường núi khó đi.
Đặc biệt là con đường núi nhiều năm không có người qua lại, cỏ dại mọc um tùm, gỗ mục chất đống, gần như không thể nào phân biệt được đường, dưới chân là bùn đất.
Bánh xe phí sức chuyển động, con thú kéo xe thỉnh thoảng lại kêu lên.
Hơn trăm người tản ra xung quanh đội ngũ, ngoại trừ hộ vệ do thương đội thuê, có đến hơn phân nửa là những người đồng hành tự bỏ tiền ra.
"Cọt kẹt... cọt kẹt..."
Bánh xe lăn, tiếng động chói tai.
Chu Giáp đứng giữa đám đông, không hề nổi bật, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh, trầm tư.
Từ khi bước vào địa phận Phí Vân Sơn, Chu Giáp đã có một loại cảm giác như thể mình bị thứ gì đó nhìn chằm chằm, không ngừng nghỉ.
Quả nhiên là có gì đó kỳ lạ!
Nhưng Chu Giáp chỉ muốn nhanh chóng đến Anh Sơn, không muốn bỏ lỡ giao dịch ở đó, đối với sự kỳ lạ ở đây, Chu Giáp không định để ý.
"Dừng!"
Không biết qua bao lâu, người phụ trách thương đội lên tiếng, nhìn sắc trời, lau mồ hôi trên mặt, nói:
"Các vị, trời đã tối, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây."
"Ngày mai trời sáng rồi hãy lên đường!"
"Được."
"Cũng được."
Đi đường núi cả ngày, đã có không ít người kiệt sức, nghe thấy vậy liền đồng ý, tìm một chỗ để nghỉ ngơi.
Lửa trại được thắp lên.
Tiếng xì xào bàn tán vang lên.
Mùi thức ăn cũng dần dần lan ra.
Chỉ có hộ vệ của Hồ gia vẫn tận tụy, vây quanh thương đội ở giữa, quan sát xung quanh, đề phòng hung thú tấn công.
Chu Giáp tháo hộp kiếm sau lưng xuống, đặt lên tay, lặng lẽ ngồi thiền.
Dưỡng Kiếm thuật!
Đây là một loại pháp môn khá đặc biệt, có thể dùng khí tức của bản thân để bồi dưỡng vũ khí, nếu như làm như vậy trong thời gian dài, có thể đạt đến cảnh giới người và vũ khí hợp nhất.
Đương nhiên.
Chu Giáp thi triển pháp môn này chỉ là muốn dùng khí tức của bản thân để giúp rìu hai lưỡi nhanh chóng giải phong ấn.
Mười năm trước, thanh rìu này đã dung hợp với Tịch Thiên Lôi Tủy, phẩm cấp tăng lên trung phẩm, mười năm qua, nó bị lôi điện đánh qua, hơn nữa còn được Thiên Hổ bang dốc toàn lực luyện chế.
Nếu như rút ra khỏi vỏ, chắc chắn sẽ trở thành thượng phẩm.
Ngay cả đối với Chu Giáp mà nói, một món huyền binh thượng phẩm cũng có thể tăng cường không ít thực lực cho hắn.
Phương Phùng Thần ngồi bên cạnh, há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại nhìn sang chỗ khác, tùy tiện bàn luận về võ học mà người khác tu luyện là cấm kỵ, đặc biệt là khi hai người không quen biết nhau.
Trong lúc mơ màng, một đêm trôi qua.
"Lão Lưu đâu?"
"Lão Lưu!"
Sáng sớm, tiếng kêu kinh hãi khiến mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi vẻ mặt hoảng loạn, tay cầm hai cái túi, chạy đi chạy lại, như thể đang tìm kiếm gì đó.
Người đàn ông trung niên mặc quần áo giản dị, tu vi khoảng ngũ, lục phẩm Phàm giai, miệng không ngừng gọi:
"Sao có thể như vậy?"
"Tối qua vẫn còn khỏe mạnh, sáng nay tỉnh dậy đã không thấy đâu? Đồ đạc vẫn còn, các vị, có ai nhìn thấy lão Lưu đâu không?"
Hình như người mất tích kia rất quan trọng với người đàn ông trung niên, vẻ mặt ông ta hoảng loạn, lo lắng.
"Không có ai đi xa."
Có người nhỏ giọng nói:
"Tối qua, chúng ta đều ở đây, không phát hiện ra có ai rời đi, hơn nữa, một mình lão Lưu, e rằng cũng không dám đi xa."
"Đúng vậy." Hộ vệ ở phía xa lên tiếng:
"Tối qua cũng không có ai đi tiểu tiện, mấy người chúng ta vẫn luôn nhìn chằm chằm."
"Vậy lão Lưu đâu?" Người đàn ông trung niên tức giận dậm chân:
"Lão Lưu cứ như vậy mà biến mất sao?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận