Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bắc Âm Đại Thánh

Chương 493: Cấp C

Ngày cập nhật : 2025-09-06 11:38:46
Tiết Liệt Đồ đã tu luyện Kim Ngọc Công mấy chục năm, cộng thêm tài nguyên của Tiểu Lăng đảo hỗ trợ, nội tình thâm hậu, nếu chỉ nói về tu vi, lão ta thậm chí còn mạnh hơn Tô Công Quyền một bậc.
Khuyết điểm duy nhất là ít khi giao chiến với người khác, đặc biệt là chiến đấu sinh tử, không thể phát huy hết sự tinh diệu của Liệt Thiên Thủ, võ kỹ nắm giữ chưa đủ.
Cho nên lão ta vừa ra tay đã dốc toàn lực, định dùng sức mạnh áp chế, nhân lúc Chu Giáp vừa mới giết chết Tô Công Quyền, còn chưa kịp hồi phục nguyên khí để giành lấy thắng lợi.
Bàn tay va chạm với tấm khiên.
Trong nháy mắt, Tiết Liệt Đồ biết mình đã sai.
Được Long cốt và Bạo Lực gia trì, Chu Giáp không sợ nhất chính là bị người khác tấn công trực diện, hơn nữa phòng ngự còn dễ dàng hơn tấn công rất nhiều.
Lực lượng như núi bùng nổ, tấm khiên trong nháy mắt đã dịch chuyển một đoạn ngắn.
"Ầm!"
Tốc độ cực hạn, lực lượng khủng bố khiến không khí bị đè nén, phát nổ, lực lượng khổng lồ đánh về phía đối phương, như một cây búa tạ đập vào ngực, Tiết Liệt Đồ hai mắt tối sầm, thân thể bay ngược ra sau.
"Keng..."
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, thân thể đang bay ngược ra sau đột nhiên khựng lại.
Hàn Anh kiếm?
Chu Giáp thu kiếm lại, đối diện là một khối băng.
Không biết từ lúc nào, Chu Giáp đã cầm Hàn Anh kiếm của Tô Công Quyền trong tay, nhân lúc đối phương lộ ra sơ hở, đâm ra một kiếm.
Ưng Sào giống như một nơi tiên cảnh.
Bất kể thế giới bên ngoài có náo nhiệt thế nào, bên trong vẫn không hề bị ảnh hưởng, chỉ có điều cuộc sống ngày qua ngày như vậy chưa chắc đã khiến tất cả mọi người cam tâm.
Bước ra khỏi Ưng Sào là mong muốn của không ít người.
"Tiểu Vũ."
Một đôi vợ chồng già nua dìu nhau, đặt bọc hành lý vào tay chàng trai trẻ:
"Ra ngoài rồi thì đừng gây chuyện thị phi, cẩn thận một chút, bên ngoài không giống như ở đây, lòng người phức tạp, đừng dễ dàng tin tưởng người khác."
"Chú ý sức khỏe..."
"Nhất định phải bảo toàn tính mạng..."
Hai người dặn dò đủ điều, chàng trai trẻ ban đầu còn ngoan ngoãn lắng nghe, sau đó dần dần trở nên mất kiên nhẫn, cuối cùng trực tiếp phất tay nói:
"Cha, mẹ, con biết rồi!"
"Mấy lời này hai người đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, con nghe đến nỗi chai cả tai, hai người yên tâm đi, con sẽ tự chăm sóc bản thân."
"Hơn nữa, chẳng phải còn có Hoàng ca ở bên ngoài tiếp ứng sao?"
"Haiz!"
Sự bướng bỉnh của con trai khiến hai vợ chồng thở dài, nhưng bọn họ biết rõ không thể nào ngăn cản được.
Trái tim khao khát thế giới bên ngoài của người trẻ tuổi không phải là thứ mà bọn họ có thể ngăn cản, chỉ khi tự mình nếm trải đủ mọi cay đắng ở bên ngoài, bọn họ mới biết được cuộc sống an ổn ở Ưng Sào trân quý đến nhường nào.
"Thôi."
Trịnh lão lên tiếng:
"Người trẻ tuổi ra ngoài trải nghiệm cũng là chuyện tốt, con cháu tự có phúc của con cháu, hai người cũng đừng suốt ngày lo lắng nữa."
"Chuẩn bị xong chưa? Nếu xong rồi thì ta đưa ngươi đi."
Câu cuối cùng là nói với người thanh niên.
"Xong rồi!"
Thanh niên siết chặt bọc hành lý, gật đầu thật mạnh.
Y hiểu rõ quy trình, lát nữa mình sẽ bị Trịnh lão dùng thuật pháp làm cho bất tỉnh, sau khi tỉnh lại sẽ xuất hiện ở một nơi gọi là Thạch Thành.
Ở đó có mấy người cũng là người từ Ưng Sào đi ra, sau khi thích ứng một thời gian, bọn họ phải tự lực cánh sinh, bắt đầu cuộc sống mới.
Tuy rằng các bậc tiền bối ở đây đều nói bên ngoài hỗn loạn, nguy hiểm, nhưng nếu không tự mình trải qua một lần, ngày ngày sống cuộc sống nhàm chán, lặp đi lặp lại, có mấy người cam tâm?
"Ừm."
Trịnh lão gật đầu, đang định ra tay thì đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía màn sương mù.
Chỉ thấy mây mù cuồn cuộn, một người từ trong đó bay ra.
"Xung Thiên Ưng!"
Trong tay Xung Thiên Ưng còn đang xách theo một khối băng.
"Trịnh lão."
Chu Giáp gật đầu:
"Ta để một thứ ở đây, người này là muốn ra ngoài sao?"
Từ sau khi gia nhập Ưng Sào, hắn đã sớm quen với chuyện này, biết là lại có thanh niên không chịu nổi cô đơn, xin ra ngoài.
"Ừm." Trịnh lão vuốt râu:
"Vừa hay, Kim Ưng có chuyện tìm ngươi."
"Vậy sao?"
Chu Giáp đã hiểu, chào hỏi một tiếng rồi bay về phía Thông Thiên Nghi.
Thanh niên đưa mắt nhìn bóng lưng Chu Giáp rời đi, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ, có thể tùy ý ra vào Ưng Sào là biểu tượng của thân phận và thực lực.
Xung Thiên Ưng?
Thân phận thật sự của người này là ai?
Trong lòng người thanh niên này hiện lên suy nghĩ, mí mắt giật giật mấy cái, cuối cùng nhắm chặt lại, chìm vào giấc ngủ.
Kim Ưng vẫn luôn canh giữ Thông Thiên Nghi, hai mắt đỏ ngầu, xem ra là mấy ngày mấy đêm không được nghỉ ngơi đàng hoàng.
"Kim Ưng, ông tìm ta?"
"Xung Thiên Ưng!" Kim Ưng nghe vậy lập tức quay đầu lại, hai mắt sáng rực:
"Nhanh, nhanh nghĩ cách kiếm chút Nguyên Tủy về đây."
"Sao vậy?" Chu Giáp nhíu mày:
"Không phải là còn có thể dùng thêm một khoảng thời gian nữa sao?"
"Ta phát hiện ra một mảnh vỡ thế giới sắp sụp đổ, theo như ghi chép của Công tộc thì nó thuộc loại C, có thể cho cường giả Hắc Thiết đi vào, thời gian duy trì hơn hai tháng."
"Cái gì?"
Tim Chu Giáp đập thình thịch, nhanh chóng bước tới:
"Ở đâu?"
Theo ghi chép của Công tộc, mảnh vỡ thế giới được phân chia cấp bậc rất nghiêm ngặt, cấp C có nghĩa là có thể cho phép cường giả Hắc Thiết đi vào.
Cấp B là Bạch Ngân.
Cấp A rất có thể xuất hiện sinh vật cấp bậc Hoàng Kim.
Cấp S thần bí nhất thì liên quan đến một số sự tồn tại không thể diễn tả bằng lời, ngay cả thời kỳ đỉnh cao của Công tộc cũng chỉ lưu lại hai dòng ghi chép.
"Ở phía bắc, cách nơi này khoảng năm ngàn dặm." Kim Ưng phất tay, phóng to màn sáng của Thông Thiên Nghi, đánh dấu vị trí cụ thể:
"Vẫn chưa rõ còn bao lâu nữa mới sụp đổ, nhưng chắc chắn là sắp rồi, chỉ có điều khoảng cách quá xa, năng lượng không đủ để đưa người qua đó."

Bình Luận

1 Thảo luận