Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bắc Âm Đại Thánh

Chương 1228: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 11:59:27
Tiên Thiên Hỗn Nguyên Công đã là công pháp đỉnh cao trên giang hồ.
Lâm Phán Nhi lại là cao thủ chân khí đại thành, tuy rằng tuổi đời còn trẻ, so với những cao thủ đời trước thì còn thiếu sót, nhưng cũng không kém là bao.
Nhưng mà, lần này giao thủ với Võ Thiên Thông, nàng gần như bị áp đảo hoàn toàn!
Ngoại trừ Tiên Thiên tông sư, đây là lần đầu tiên Lâm Phán Nhi gặp phải tình huống này, kế hoạch vây giết đã được chuẩn bị kỹ lưỡng lại còn khiến hai người bạn đồng hành thiệt mạng.
"Cung nỏ, hỏa pháo thì sao?" Lâm Vân Lưu đưa đan dược cho Lâm Phán Nhi, vẻ mặt lo lắng:
"Gia gia đang ở kinh thành, nhất thời nửa khắc không thể nào quay về được."
"Hỏa pháo?" Lâm Phán Nhi nuốt đan dược, thở dài nói:
"Uy lực của loại vũ khí này tuy mạnh, nhưng nếu không đánh trúng người thì cũng vô dụng, bây giờ, chúng ta đang ở thế bất lợi."
Lâm Vân Lưu im lặng.
Nếu ở trên núi, dựa vào sự tích lũy của Lâm gia nhiều năm qua, cho dù là Tiên Thiên tông sư cũng không chiếm được lợi thế nào, nhưng đây là thành Côn Sơn.
Trong thành có rất nhiều bách tính, gia đình giàu có, còn có vô số Hoàng Nghĩ Quân.
Bọn họ đang ở thế yếu.
"Phụt!"
Đang lúc trầm tư, sắc mặt Lâm Phán Nhi đột nhiên thay đổi, nàng há miệng phun ra một ngụm máu tươi, tinh thần uể oải.
"Cô cô!"
"Tiểu thư!"
Mấy người vội vàng vây quanh.
"Không sao."
Lâm Phán Nhi nhắm chặt hai mắt, giọng nói yếu ớt:
"Chân khí của Võ Thiên Thông quá mạnh, kinh mạch của ta bị tổn thương, không dễ gì mà khỏi được."
"Vân thần y." Lâm Vân Lưu nhìn về phía một lão giả trong đám người, vẻ mặt lo lắng:
"Làm sao bây giờ?"
"Hỏa độc công tâm, nội kình thiêu đốt nội tạng, chỉ dựa vào đan dược hiện tại thì rất khó trị tận gốc." Lão giả bất đắc dĩ, thở dài nói:
"Nếu ở trên núi thì tốt rồi, trên núi dược liệu đầy đủ, có thể điều chế thuốc phù hợp."
"Vậy thì đưa cô cô về núi." Lâm Vân Lưu đứng dậy, trên mặt lộ vẻ sát khí:
"Chỉ cần mấy người chúng ta, Hoàng Nghĩ Quân không thể nào ngăn cản được!"
"Không được." Lão giả vội vàng ngăn cản:
"Tình trạng hiện tại của Phán Nhi tiểu thư không thích hợp để di chuyển, hơn nữa, Hoàng Nghĩ Quân đang lùng sục chúng ta khắp nơi trong thành, lộ diện càng thêm bất lợi."
"Vân lão."
Liễu Mộng Viêm đứng bên cạnh lên tiếng:
"Cần dược liệu gì, chi bằng hỏi thăm trong thành một chút, ta nghĩ chỉ cần không phải là dược liệu quá quý hiếm, những gia đình giàu có trong thành chắc chắn sẽ có."
"Cũng được." Lão giả gật đầu:
"Để ta ghi lại."
"Nhanh."
Lâm Vân Lưu phất tay, bảo người mang bút mực giấy nghiên đến:
"Chờ lát nữa chúng ta chia nhau ra đi tìm thuốc."
*
*
*
"Haiz!"
Liễu Mộng Viêm từ nhỏ đã đọc nhiều sách vở, trong lòng cũng từng có hoài bão, những ngày này, chứng kiến cảnh tượng thê lương trong thành, trong lòng y không khỏi bi thương.
Cho dù có cứu được mấy người, nhưng đối với đại cục cũng chỉ như muối bỏ bể.
Lắc đầu nhìn đám Hoàng Nghĩ Quân đang tuần tra bên dưới, Liễu Mộng Viêm vận chuyển thân pháp, di chuyển trên mái nhà, đi thẳng về phía nơi ở của mình trong thành.
Sau khi tu luyện ra chân khí, bộ thân pháp Vân Hành Vũ Bộ này mới phát huy được hết sự tinh diệu.
Thân hình như liễu rủ, theo gió lay động.
Mũi chân điểm nhẹ, cơ thể khẽ động, im hơi lặng tiếng đáp xuống cách đó hai trượng, giống như một chiếc lá rơi, nhấp nhô bay lượn.
Không lâu sau.
Nơi ở của Liễu Mộng Viêm đã mơ hồ xuất hiện.
Nhà,
Luôn mang đến cho con người ta cảm giác an tâm.
Đặc biệt là trong nhà còn cất giấu một ít dược liệu, rượu ngon, vừa có thể xoa dịu vết thương, vừa có thể mượn rượu giải sầu, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
"Hả?"
Động tĩnh lọt vào khóe mắt khiến Liễu Mộng Viêm nhíu mày.
Nghĩ ngợi một chút, y xoay người, nhảy về phía đó. ...
Tang Trùng là một tên hái hoa tặc, hơn nữa còn khác với những tên hái hoa tặc thông thường, gã ta chủ yếu dựa vào việc giả gái để đột nhập vào khuê phòng của nữ tử, giở trò đồi bại.
Vì kỹ thuật cao siêu, cộng thêm việc nữ tử bị làm nhục không dám lên tiếng, nên sau hơn mười năm làm hái hoa tặc, Tang Trùng chưa từng bị bại lộ.
Nhưng mà, sau ngần ấy năm, Tang Trùng cũng gặp phải không ít cô gái có cá tính mạnh mẽ, lúc đó, gã ta cũng không ngại ngần dùng mê hương, sau đó mới giở trò đồi bại.
Nhưng đối với Tang Trùng mà nói, chuyện này rất mất lịch sự, nếu như không phải là thật sự động lòng thì gã sẽ không làm như vậy.
Giống như hôm nay.
Người phụ nữ trong phòng xinh đẹp tuyệt trần, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh, cử chỉ động tác đều toát lên vẻ thanh tao thoát tục, làn da trắng nõn nà, không tỳ vết.
Mỹ nhân như vậy, có thể chiếm hữu được một lần cũng coi như không uổng công sống một kiếp.
Nhưng mà, loại nữ nhân này chắc chắn là xuất thân bất phàm, đương nhiên là sẽ không để ý đến một tên hái hoa tặc "không nam không nữ" như gã ta, hơn nữa tình hình trong thành hỗn loạn như vậy, cũng không có thời gian để từ từ bồi dưỡng "tình cảm", chỉ có thể dùng vũ lực.
"Bụp..."
Tang Trùng rút một ống trúc đựng mê hương từ bên hông ra, đưa tay sờ thử lớp giấy dán cửa sổ.
Cửa sổ ở đây còn rất mới, bên ngoài là giấy, bên trong là một lớp sa mỏng, giấy có thể che gió, sa mỏng có thể chắn bụi, chắc chắn là nhà của gia đình giàu có.
"Hắc hắc..."
Cười khẽ một tiếng, Tang Trùng dùng chủy thủ rạch một đường nhỏ trên giấy cửa sổ, đưa ống trúc vào, nhẹ nhàng thổi một hơi.
Làn khói nhàn nhạt bay vào trong phòng.
Một lúc sau.
"Bịch!"
Nhìn qua bóng người in trên giấy cửa sổ, có thể thấy rõ ràng, người phụ nữ đang trang điểm trong phòng mềm nhũn ngã xuống đất, ngay cả kêu cũng không có sức.
"Mỹ nhân, ta đến đây."
Hai mắt Tang Trùng sáng rực, hưng phấn không thôi, gã xoa xoa hai tay, dùng một chút lực là đã mở được cửa sổ, sau đó lộn người vào trong phòng.

Bình Luận

1 Thảo luận