Lục Địa Phi Đằng Thuật trong số thân pháp của người thường chỉ có thể coi là tầm thường, cho dù có phá hạn, đối với hắn mà nói cũng không khác biệt là bao.
Ngự Phong Thuật...
Có thể thử một chút, nhưng cũng không nên ôm quá nhiều hy vọng.
Vào ngày thứ bảy sau khi Hòa Trọng rời khỏi Hình Viện, lúc Chu Ất đang suy nghĩ xem làm cách nào để trở thành quản sự Hình Viện thì có ba vị Luyện Khí sĩ lần lượt đến Hình Viện nhậm chức.
Ba người đều là chấp sự, danh ngạch quản sự tạm thời bỏ trống.
Cùng lúc đó.
Có lẽ là hai vị chân truyền đang bận rộn xử lý những chuyện khác, hoặc là do bọn họ cố ý dung túng, khu vực trung tâm của Thú Viện bốc cháy dữ dội.
Rối loạn bắt đầu từ Thú Viện, dần dần lan ra tam viện.
Bao gồm cả Hình Viện!
"Thời buổi loạn lạc!"
Tiếng ồn ào bên tai khiến Chu Ất bất đắc dĩ thở dài. ...
"Chủ nhân."
Bảo Bình dẫn theo một nữ tử, cẩn thận nói:
"Nàng chính là bằng hữu mà ta đã nói với ngài, đệ tử ngoại môn của Độc Viện, Dư Tuệ."
Dư Tuệ nhìn qua chỉ mới hai mươi tuổi, là một nữ tử có dung mạo như ngọc.
Đôi mày lá liễu thanh tú, đôi mắt linh động như nước, con ngươi đen láy ẩn chứa vẻ đẹp kiều mỵ, sáng rực rỡ như ánh ban mai.
Vảy rắn ở bên thái dương càng làm nổi bật truyền thừa mà nàng tu luyện.
Xà!
Chỉ có truyền thừa của Xà thân mới có thể hoàn mỹ kế thừa hình dáng con người như vậy.
Nhưng khác với những gì mà Bảo Bình từng nói cách đây vài tháng, Dư Tuệ không phải là Thiên Man, mà là một Luyện Khí sĩ, một Luyện Khí sĩ sơ giai.
Đối mặt với ánh mắt quan sát của Chu Ất, thân thể Dư Tuệ khẽ run, trong mắt thoáng vẻ bất an, khom người hành lễ:
"Dư Tuệ bái kiến Chu sư huynh."
"Ừm."
Chu Ất thu hồi tầm mắt:
"Tình hình bên Độc Viện thế nào?"
"Rất hỗn loạn." Bảo Bình vội vàng tiếp lời:
"Hai vị chân truyền hiện giờ chỉ lo quản lý đỉnh núi, những người bên dưới không còn bị ràng buộc, cộng thêm đám người chạy thoát của Phi Hồng Phong cố tình gây rối, Độc Viện và Thú Viện đều rối loạn cả lên."
"Đúng vậy."
Dư Tuệ gật đầu:
"Ta cảm thấy... lần hỗn loạn này hẳn là có hai vị chân truyền ở phía sau giật dây, chỉ có náo loạn lên thì bọn họ mới dễ dàng ra tay."
Hửm?
Chu Ất nhướng mày, có chút ngoài ý muốn nhìn Dư Tuệ.
Có thể có được kiến giải này, Dư Tuệ đã vượt qua rất nhiều đệ tử của Hắc Phong Động, Bảo Bình từng nói nữ tử này ở giữa rất nhiều người theo đuổi đều có thể ứng phó tự nhiên.
Kết quả không chỉ không bị ai lợi dụng, ngược lại còn nhận được không ít chỗ tốt.
Thật sự là không đơn giản!
"Sư huynh."
Dư Tuệ ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp long lanh, thân thể mềm mại run rẩy, tạo cho người ta một cảm giác vô cùng đáng thương, khiến người khác không tự chủ được muốn che chở cho nàng:
"Tu vi của ta thấp kém, thực lực càng kém cỏi hơn, chỉ trong hai ngày nay đã gặp được mấy lần nguy hiểm, bất đắc dĩ mới phải cầu cứu Bảo Bình muội muội."
"Mong sư huynh thu lưu!"
"Ta... Ta có thể dọn dẹp giường chiếu, pha trà nấu cơm, cái gì ta cũng có thể làm."
Nói đến cuối cùng, giọng nói đã có chút run rẩy.
"Ừm."
Đối mặt với sự yếu đuối của Dư Tuệ, sắc mặt Chu Ất không chút dao động:
"Sư muội đã là Luyện Khí sĩ, không cầu gì khác, chỉ cần tự bảo vệ mình thì hẳn là không thành vấn đề, đúng chứ?"
"Chuyện này..." Biểu cảm của Dư Tuệ hơi cứng lại.
Nàng đã gặp qua rất nhiều người, dựa vào dung mạo hơn người của mình, chưa bao giờ bị đối đãi lạnh nhạt như vậy, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.
Lần này sở dĩ tìm đến Bảo Bình, kỳ thật là bởi vì biết Chu Ất không phải là người háo sắc.
Xét cho cùng, dung mạo của Bảo Bình cũng không tệ, sau khi tiến giai Tiên Thiên, khí tức càng thêm thuần khiết, vậy mà vẫn giữ được thân trong sạch, chủ nhân của Bảo Bình chắc chắn không phải người xấu.
Dư Tuệ tu luyện một môn pháp thuật, không thể để mất thân.
Nhưng lần này bị đối xử xa cách như vậy lại là điều nằm ngoài dự đoán của Dư Tuệ.
"Chủ nhân."
Bảo Bình thấy vậy vội vàng lên tiếng:
"Có người nhắm vào Tuệ tỷ, người nọ rất ngang ngược, bất đắc dĩ tỷ ấy mới phải chạy trốn, hơn nữa lúc trước Tuệ tỷ đã đồng ý sẽ chăm sóc cho Hương Trầm tỷ."
"..."
Ánh mắt Chu Ất dịu đi.
Bảo Bình không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nàng biết chủ nhân nhà mình đôi khi rất vô tình, nhưng đối với người bên cạnh lại rất quan tâm, đặc biệt là đối với Hương Trầm.
"Sư huynh."
Dư Tuệ hít sâu một hơi, lấy ra một vật từ trong ngực, nói:
"Sư muội không có gì khác, đây là độc dịch mà ta luyện chế trong mấy tháng gần đây, có thể đổi lấy một ít đồ vật, chỉ cầu sư huynh cho phép ta ở lại đây một thời gian."
Vừa nói nàng vừa muốn quỳ xuống.
"Hô..."
Trước mặt bỗng nhiên có gió nhẹ nổi lên, sinh ra một cỗ kình lực ngăn cản Dư Tuệ quỳ xuống.
Chu Ất đưa tay nhận lấy túi da đựng độc dịch, nhẹ nhàng lắc đầu, cúi đầu nói:
"Nơi này của ta có chút quạnh hiu, không biết sư muội có thể thích ứng được không."
"Có thể." Dư Tuệ mừng rỡ, vội vàng gật đầu:
"Ta có thể!"
"Vậy thì ở lại đây đi."
Chu Ất cất độc dịch đi, thứ này là đặc sản của Hắc Phong Động, cũng giống như Xích Kim sa, giá trị rất cao, giá trị quan trọng nhất của Độc Viện chính là sản xuất ra những thứ này.
"Ta ra ngoài xem sao."...
Ra khỏi cửa chưa được bao xa, Chu Ất đã gặp phải một "người quen".
Thanh Tiêu!
Năm đó, lúc Chu Ất mới vào Hình Viện, Thanh Tiêu chính là người dẫn hắn đi làm quen với hoàn cảnh xung quanh, chỉ là sau đó Thanh Tiêu đã đầu phục một vị chân truyền nào đó nên rời khỏi đây.
Hiện tại, lại được phái trở về.
"Chu Ất."
Khoanh tay chặn đường Chu Ất, Thanh Tiêu thản nhiên lên tiếng:
"Nghe nói ngươi đã trở thành Luyện Khí sĩ rồi, thật đáng mừng."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận