Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 387: -

Ngày cập nhật : 2025-09-07 08:10:25
Phù trận khủng bố vẫn cứ bao phủ lấy bầu trời, ảo ảnh của Thiên Phượng giống như là thật vậy khiến cho người khác không hiểu mà có cảm giác sợ hãi.
Bỗng nhiên xuất hiển rất nhiều ánh mắt khiếp sợ ở xung quanh quảng trường và ở chỗ ngồi của các vị trưởng lão.
- Xuy...
Chỉ thấy được trong ánh mắt rung động của mọi người có một luồng ánh sáng màu vàng kim từ bên trong Thiên Phượng lao ra, Phù Lục Bí Văn lóe ra ánh sáng màu vàng kim, không gian bắt đầu chấn động, một nguồn năng lượng vô cùng quỷ dị xuất hiện, giống như nó có thể làm vặn vẹo không gian, giống như một tia chớp màu vàng, đột nhiên xuất hiện rồi bất ngờ đánh về phía trước Cốc Tâm Nhan.
- Oành!
Thế mạnh như sấm, tia sáng màu vàng kim hung hăng đánh về phía trước Cốc Tâm Nhan, giống như sấm chớp, trùng trùng cuốn sạch tất cả mà đánh xuống.
- Ầm!
Thanh âm trầm thấp vang lên, vượt ngoài sức tưởng tượng của Cốc Tâm Nhan, tia chớp không hề báo trước liền xuất hiện ở trước mặt nàng.
Trong lúc vội vàng mà huyền khí đã bị tiêu hao đến mực gần như không còn khiến cho Cốc Tâm Nhan không kịp chống đỡ, cùng với âm thanh chầm thấp thì Cốc Tâm Nhan liền phun là một ngụm máu, thân thể mềm mại vì chịu một lực đánh sâu vào mà rơi xuống, nặng nề va xuống mặt đất quảng trường.
- Rầm rầm.....
Thân thể mềm mại của Cốc Tâm Nhan rơi xuống khiến cho phù trận khổng lồ đang che phủ bầu trời bắt đầu nứt ra và vỡ tan, biến thành phù văn bay đầy trời.
- Sau có thể như vậy, đã xảy ra chuyện gi!
Một màn này xảy ra quá nhanh, mọi người còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra liền nhìn thấy một màn này.
- Đây là như thế nào!
Ở chỗ ngồi của các vị Trưởng lão, tất cả các Trưởng lão đều vô cùng kinh ngạc, ngay cả bọn họ cũng không thấy rõ đang xảy ra chuyện gì, Cố Tâm Nhan thua có chút không thể giải thích được.
Ở giữa không trung, ảo ảnh của một ngọn núi màu vàng xuất hiện, vô số Phù Lục Bí Văn tràn ra, giống như ở trống rỗng không gian bỗng nhiên xuất hiện vậy, trấn áp hết toàn bộ những khí tức bá đạo lan tràn, cuối cùng Phù Lục Bí Văn cũng thu liễm lại, lộ ra một vị thiếu niên áo tím, Đỗ Thiếu Phủ lần thứ hai xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.
Mấy lần quyết chiến, từng sáng sớm cho đến bây giờ, những tia sang mặt trời cuối cùng ở phía chân trời đang dần tắt, từng trận từng trận quyết đấu đặc sắc diễn ra, trong nháy mắt đã đến hoàng hôn.
- Ơ, chẳng lẽ là ta nhìn nhầm sao.
Ở phía rìa của quảng trường, Thất Dạ Hi nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ, nhận ra những khí tức còn lưu lại ở trên ảo ảnh của ngọn núi màu vàng kim lúc nãy, trong đôi mắt thông minh kia cũng hiện lên một tia nghi hoặc, ánh chiều tà mông lung bao phủ lên thân thể mảnh khảnh và khuôn mặt xinh đẹp, khiến cho người khác cảm thấy vô cùng thân thiết, giống như muội muội nhà bên vậy.
- Phốc xuy....
Thân thể mềm mại của Cốc Tâm Nhan đứng lên từ mặt đất, váy đỏ bay trong gió, nhưng lại lộ ra có phần chật vật.
Lúc này máu tươi tràn ra ở khóe miệng trên khuôn mặt xinh đẹp của Cốc Tâm Nhan, khiến cho đôi môi đỏ mọng mềm mại càng thêm đỏ tươi, vô cùng kiều diễm.
Giống như tiên nữ vốn không nhiễm bụi trần nay đột nhiên lại thêm vài phần mị hoặc.
- Ta thua, ngươi thắng.
Cốc Tâm Nhan nhìn thiếu niên áo tím đang từ từ bay xuống, trong mắt tràn ngập sự ngạc nhiên và nghi ngờ, vô cùng bất ngờ nhưng tựa hồ lại nằm trong dự đoán, nụ cười trên đôi môi kiều diễm kia dường như có phần khổ sở.
- Ngươi vẫn còn có thể tái chiến, lúc này là ta có chút may mắn.
Đỗ Thiếu Phủ nhún vai, hắn lúc này quả thật là có phần ăn may, sau khi đến Mạch Linh cảnh liền theo những lĩnh ngộ ở Mạch Hồn cảnh thì hắn đã có thể giống như Đỗ Tiểu Yêu không bị ảnh hưởng bởi lực lượng của những phù trận và phong ấn bình thường, chỉ là chưa thể so được với Đỗ Tiểu Yêu.
Thế nhưng cũng đủ để đối phó với phù trận mà Cốc Tâm Nhan bố trí, chẳng qua là đánh bất ngờ mới khiến Cốc Tâm Nhan bị thương nặng, nhưng mà Cốc Tâm Nhan vẫn còn có thể vận dụng sức mạnh của Mạch Hồn.
- Cho dù ta khởi động năng lượng của Mạch Hồn cũng không thể đánh thắng ngươi, đợi cùng Dạ Hi sư muội quyết chiến một trận đi, ta rất tò mò rốt cuộc là ngươi mạnh hơn hay Dạ Hi sư muội mạnh hơn.
Cốc Tâm Nhan mỉm cười, vô cùng bình tĩnh mà đối mặt với thất bại, nàng cũng tự mình biết rõ dưới tình huống huyền khí đã tiêu hao gần hết lại còn bị thương nặng thì cho dù có khởi động Mạch Hồn thì nàng tuyệt đối cũng khó mà thắng được.
Vừa dứt lời Cốc Tâm Nhan liền xoay người rời khỏi, vận huyền khí, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh đám người Tương Quân, Quỷ Oa, Vu Tước, Quách Thiếu Phong và Lý Vũ Tiêu.
Ánh mắt của Tương Quân nhìn về phía Cốc Tâm Nhan mang theo ý cười, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người, nhẹ giọng cười nói:
- Xem ra tất cả chúng ta đều thua rồi.
Mọi người ai cũng cười khổ, ai có thể nghĩ được những cường giả đứng đầu trên bảng xếp hạng của Thiên Vũ đại hội đều từng người từng người một bị đánh bại, đến cuối cùng, chỉ còn lại mỗi hai người Thất Dạ Hi và Đỗ Thiếu Phủ bọn họ.
- Thú vị, càng ngày càng thú vị.
Trên khuôn mặt già nua của Đại Trưởng lão xuất hiện sự kích động lóe lên trong ánh mắt.
Bốn phía xung quanh có phần yên tĩnh, dường như mọi người cũng chưa nhìn rõ đang xảy ra chuyện gì, Đỗ Thiếu Phủ đã phá phù trận khủng bố của Cốc Tâm Nhan và chiến thắng, mọi thứ đều vô cùng bất ngờ.
Tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái mơ hồ, không biết đang xảy ra chuyện gì, Đỗ Thiếu Phủ rốt cuộc làm như thế nào để phá phù trận của Cốc Tâm Nhan, nhưng chiến thắng thì cũng đã chiến thắng rồi nên cũng chỉ sau một vài giây yên lặng thì bốn phía xung quanh quảng trường bỗng vang lên những tiếng reo hò ầm ỹ.
- Đỗ học trưởng quá tuyệt với!
- Đỗ học trưởng!
Đỗ Thiếu Phủ đánh thắng Cốc Tâm Nhan nên thành công đặt được vị trí thứ hai, điều này hoàn toàn có thể khiến cho người hâm mộ trở nên bùng nổ.
- Người này quả nhiên là thắng rồi.
Âu Dương Sảng đứng ở trong đám người, đôi mắt to tròn xinh đẹp khẽ động, hít một hơi thật sâu, đôi chân mày nhíu lại vì lo lắng cuối cùng cũng có thể giãn ra, trên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành cũng hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng.
Đỗ Tiểu Mạn tuy không nói gì nhưng khuôn mặt xinh đẹp cuối cùng cũng nởi nụ cười.
- Thắng, Đỗ sư đệ lại chiến thắng rồi, Khí Viện của chúng ta cuối cùng cũng có thể vang danh rồi.
Đồ Đồng vô cùng vui vẻ mà cười lớn, hai người Hàn Triều và Băng Na cũng khó nhịn được sự kích động.
Ở vị trí dành cho các Trưởng lão, Hà Hổ Trưởng lão phải một lúc sau mới hồi phục tinh thần lại, đối mặt với những đệ tử đang vây xem ở xung quanh quảng trường, hai tay giơ lên khẽ ra hiệu, làm cho mọi người dừng việc hò hét lại, sau đó liền lớn tiếng nói:
- Người chiến thắng trong trận quyết chiến này là Đỗ Thiếu Phủ, trận tiếp theo là Đỗ Thiếu Phủ quyết chiến với Thất Dạ Hi!
- Vèo!
Thất Dạ Hi lướt bay trong ánh nắng chiều, thân hình mềm mại tinh tế ở giữa không trung tạo thành những đường cong uyển chuyển, sau đó từ từ bay xuống trước mặt Đỗ Thiếu Phủ, vô cùng phiêu dật, không hề mang theo bất kỳ hạt bụi hay sự dao động nào.
- Cuối cùng là trận quyết đấu giành vị trí quán quân, hiện tại, bắt đầu!
Sau khi Thất Dạ Hi lên võ đài thì Hà Hổ Trưởng lão đứng ờ khu vực dành cho các Trưởng lão cũng chậm rãi giơ tay lên, và sau khi nói xong liền nhẹ nhàng hạ xuống.
- Ông!
Ngay trong lúc này, tiếng chuông du dương lại một lần nữa vang lên ở trên quảng trường.
Cũng trong lúc này, bốn phía xung quanh quảng trường lại bắt đầu sôi trào, trận quyết đấu cuối cùng chính thức bắt đầu.
..................................
Thất Dạ Hi đứng trên quảng trường nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ, trong đôi mắt thông minh lộ ra một tia hiếu kỳ, giống như nhìn thấy một vật kỳ lạ vậy.
- Cô nhìn gì vậy?
Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn về phía Thất Dạ Hi trước mắt, thân hình thoạt nhìn có vẻ mảnh khảnh nhưng Đỗ Thiếu Phủ lại vô cùng rõ ràng ẩn chứa trong đó là một nguồn năng lượng khủng bố như thế nào, nha đầu kia giống như Đỗ Tiểu Thanh, thoạt nhìn có vẻ hiền lành yếu đuối, không ra tay thì không sao nhưng mà đã ra tay thì vô cùng kinh khủng.
- Nghe nói ngươi rất hung hãn, lại còn thích cướp bóc, có thể dễ dàng chiến thắng người có tu vi hơn bản thân mình cho nên ta muốn đánh ngươi một trận .
Thân thể của Thất Dạ Hi khẽ động, tạo thành một đường cong xinh đẹp màu xanh, thanh âm vô cùng trong trẻo.
Đỗ Thiếu Phủ bĩu môi, nhìn về phía Thất Dạ Hi mà nói:
- Cô là đang khen ta hay đang mắng ta vậy?
- Cả hai đều có, nhưng mà mục tiêu của ta ngày hôm nay là đánh bại người, bới vì ta muốn binh khí do Gia Cát phó viện trưởng luyện chế, tuy trong nhà mặc dù cũng có binh khí nhưng mà ta lười về lấy, về đến nhà là sẽ không thoát ra được, ngoài ra ta cũng muốn có một binh khí được luyện chế theo sở thích của bản thân mình.
Trong ánh nắng chiều, Thất Dạ Hi khẽ mỉm cười, trong đôi mắt thông minh lóe lên những tia sáng chói mắt, giống như bầu trời sao vậy, thâm thúy sạch sẽ, linh hoạt chói mắt, nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ, tiếp tục nói:
- Nhưng nếu như hôm nay ngươi nguyện ý đầu hàng thì sau này ta mà có cơ hội về nhà thì sẽ mang một kiện binh khí trả lại cho ngươi.
Đỗ Thiếu Phủ nghe Thất Dạ Hi nói vậy có chút ngẩn ra, nhưng rất nhanh sau đó liền không khách khí mà nói:
- Nằm mơ!
Ở trong lòng Đỗ Thiếu Phủ thì Huyền Linh Tông Thiên Đằng là do hắn đoạt lại, huống chi hắn đã đem một bộ phận của Bí Binh Quyết truyền cho Gia Cát phó viện trưởng, thì binh khí được luyện ra từ Huyền Linh Thông Thiên Đằng này sao mà có thể giao cho người khác đâu, nhất định là không được.
- Sao ngươi lại hung dữ như vậy, không có chút phong độ nào vậy.
Thất Dạ Hi liếc nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ, ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng người cũng có lồi có lõm, nói:
- Ngươi cần phải hiểu cho rõ, nếu không đầu hàng thì hậu quả là vô cùng nghiêm trọng.
- Có hậu quả như thế nào?
Đỗ Thiếu Phủ khẽ nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu, giống như còn chưa xuất thủ mà đã bất tri bất giác bị áp chế vậy.
Vì thế mà Đỗ Thiếu Phủ bắt đầu đề phòng, bản thân hắn tuyệt đối không thể chịu bất kỳ sự ảnh hưởng nào cả, bây giờ đã là trận quyết đấu cuối cùng rồi , không thể nào thua một tiểu nha đầu được, mặc dù, tuổi của hắn cũng không hơn nha đầu này bao nhiêu cả.
Thất Dạ Hi nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ, thân thể mảnh mai, mềm mại còn có chút thon dài, đôi mắt thông minh nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ, nghiêm túc kéo dài âm cuối, từ từ nói:
- Bởi vì ta sẽ đánh nguơi!
Giọng nói trong trẻo mang theo chút trẻ con nhưng nghe vào lại cảm thấy vô cùng tự nhiên, lời vừa nói xong thì thân thể mềm mại cũng vì mỉm cười mà khẽ run rẩy.
- Ngươi muốn đánh ta?
Đỗ Thiếu Phủ cảm thấy trong lòng có cái gì nghèn nghẹn, giống như là nghẹn một hơi vậy, nhưng lại cũng không phải thế.
Những lời này khiến cho Đỗ Thiếu Phủ có một cảm giác là lạ nhưng lại vô cùng quen thuộc.
- Đương nhiên rồi, ngươi không đầu hàng mà ta lại muốn có được binh khí do Gia Cát phó viện trưởng luyện chế, mặc dù cũng muốn đánh một trận với ngươi, nhưng khẳng định là cuối cũng chỉ có thể đánh ngươi một trận, nhưng mà ngươi yên tâm đi, lúc đánh ngươi thì ta sẽ nhẹ tay một chút, ngươi bây giờ cũng đã rất mạnh rồi, nếu như ngươi bị mấy lão gia hỏa ở đó nhìn thấy thì ước chừng cũng sẽ giật mình.
Thất Dạ Hi mỉm cười nói, hàm răng trắng bóng, giống như là nói ra một việc đã có kết quả từ trước rồi.

Bình Luận

0 Thảo luận