- Vậy ta còn hơn tiểu thư Lý gia Lý Tuyết, tiểu thư Cốc vương phủ Cốc Tâm Nhan còn có Tạ Vương Phủ Tạ Phi tỷ, tiểu thư của Âu Dương vương phủ Âu Dương Sảng sao?
Trình Thắng Nam tiếp tục hỏi Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ nhíu mày, nghi hoặc nhìn Trình Thắng Nam, nhất thời không biết nên trả lời ra sao.
- Được rồi, không hỏi ngươi vấn đề này nữa, xem bộ dạng khổ sở của ngươi kìa.
Trần Thắng Nam hé miệng cười, thân thể cao gầy duyên dáng đứng trước người Đỗ Thiếu Phủ, giống như một đóa tuyết liên ngạo nghễ, nói xong liền ngẩng đầu hít sâu một hơi như là trong lòng có một quyết định trọng đại, khuôn mặt tinh xảo ngẩng lên, con ngươi đột nhiên hơi đóng chặt, môi mỏng mềm mại hơi vểnh lên trước mặt Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn nữ tử trước mặt, dù là trong đêm tối lờ mờ cũng có thể thấy rõ được khuôn mặt tinh xảo, trên người bao phủ một mùi thơm nhàn nhạt, đặc biệt là đôi môi đỏ mọng đang hé mở như hoa anh đào.
Đột nhiên, cũng không biết là xảy ra chuyện gì, Đỗ Thiếu Phủ cúi người thăm dò, hơi thở có chút gấp háp, hai mảnh môi thật mỏng nhất thời phủ xuống mân mê đôi môi đỏ mỏng mềm mại kia.
Đây hoàn toàn là một bản năng tự nhiên, không cần phải hướng dẫn, không cần lĩnh ngộ, dán vào đôi môi mỏng mềm mại kia liền cảm thấy một cỗ mát lạnh ngọt ngào.
Một khắc đó, trên khuôn mặt động lòng người kia, lông mi khép hờ khẽ run rẩy, tựa hồ có chút hốt hoảng, cảm giác trên đôi môi mỏng có chút lửa nóng, nhất thời nhắm mắt lại.
Trong khoảnh khắc đó, màn đêm xung quanh như đang ngừng lại, đôi môi của hai người thiết hợp cùng một chỗ.
Đỗ Thiếu Phủ cũng nhắm mắt lại, trong lòng như có lửa nóng thiêu đốt, đầu lưỡi khẽ nhếch, cạy mở hàm răng, cảm giác được đầu lưỡi trơn ướt tiên nộn đang du động trên môi, không kìm lòng nổi liền ôn nhu quấn lấy đầu lưỡi trơn ướt non mềm kia.
Hai tay Đỗ Thiếu Phủ cũng rất tự nhiên ôm chặt nữ tử vào lòng, bàn tay du động tại vòng cung duyên dáng, nhẹ nhàng nắm chặt lấy chiếc eo thon lại liên tục lướt qua nơi rắn chắc đang vểnh lên kia.
Đại công chúa Trình Thắng Nam nhắm chặt hai mắt, toàn thân run rẩy, có chút kinh hoảng, nhưng cũng say sưa hòa theo, hô hấp của hai người càng ngày càng gấp rút.
Cuối cùng, nàng giãy giụa khỏi môi của Đỗ Thiếu Phủ, ngón tay trực tiếp ngăn trở trước môi mỏng của hắn, hai gò má thẹn thùng nhộn nhạo, con ngươi hiện lên rung động:
- Được rồi, không cho phép lại làm chuyện xấu nữa.
- Ta...
Đỗ Thiếu Phủ có chút ngẩn ra, lập tức nhìn nữ tử trước mặt, nụ hôn đầu của mình cứ như vậy mà mất rồi, nhưng mà nghĩ lại cảm giác lúc nãy giống như là trường hồi cam, cực kỳ không tồi.
- Được rồi, chúng ta về thôi, tránh cho nhị bá, đại tỷ của người phải lo lắng.
Trình Thắng Nam nhẹ nhàng khoác tay của Đỗ Thiếu Phủ, kiều nhan đỏ ửng lộ vẻ e thẹn lại càng thêm quyến rũ, Đỗ Thiếu Phủ nhìn tim cũng đập thình thịch.
Lúc này trời vừa tờ mờ sáng, tia nắng ban mai vén lên màn đêm nhàn nhạt, tia nắng mặt trời xuyên qua những tầng mây mỏng, chiếu xuống tràn ngập trời đất, soi sáng núi non rậm rạp.
Lúc Đỗ Thiếu Phủ trở lại Thạch thành, với tốc độ hiện tại của hai người cũng đã tới buổi trưa, trên đường rộn ràng, vô cùng náo nhiệt, những tiếng rao hàng hội tụ thành tiếng huyên náo ồn ào.
- Đây chính là nơi ngươi lớn lên từ nhỏ sao?
Trên đường phố, Trình Thắng Nam nắm tay Đỗ Thiếu Phủ, tựa vào đầu vai hắn vô cùng thân thiết, nhìn ngó khắp nơi.
- Nhìn xem, là Phó thành chủ đó.
- Ra mắt Phó thành chủ.
Có người phát hiện ra Đỗ Thiếu Phủ, đám người liền xôn xao, tất cả đều hành lễ.
- Các vị miễn lễ.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu với tất cả người dân Thạch thành, ý bảo mọi người miễn lễ, con mắt mang theo ý cười, đây chính là nơi mà hắn lớn lên, ở trong Thạch thành hắn dĩ nhiên cũng có một cảm giác đặc biệt thân thiết.
- Phó thành chủ, đây là do mẹ ta đích thân làm cho Phó thành chủ và vị tỷ tỷ này ăn ạ.
Trong một cửa hàng trên đường, có một tiểu cô nương khoảng tám tuổi cầm hai xiên kẹo đưa tới bên người Đỗ Thiếu Phủ và đại công chúa Trình Thắng Nam, trên gương mặt trẻ con, ánh mắt sáng ngời, tràn đầy sự ngây thơ đáng yêu.
- Đa tạ.
Đỗ Thiếu Phủ không cự tuyệt, cũng không tiện cự tuyệt, hai xiên kẹo đường cũng không phải vật quý trọng gì.
- Đa tạ tiểu muội muội.
Đại công chúa Trình Thắng nam khom lưng, mỉm cười đón lấy xiên kẹo tiểu muội muội đưa tới, sau đó tươi cười nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Xem ra Phó thành chủ ngươi cũng rất được hoan nghênh đấy chứ.
- Phó thành chủ đại nhân là anh hùng của Thạch thành chúng ta, không có Phó thành chủ, sẽ không có Thạch thành bây giờ, tất cả mọi người trong Thạch thành đều rất tôn kính Phó thành chủ đại nhân.
Tiểu cô nương cười nhìn Trình Thắng Nam, đôi mắt to ngây chớp chớp, hỏi:
- Tỷ tỷ xinh đẹp, xin hỏi tỷ là phu nhân của Phó thành chủ đại nhân phải không?
- Điều này....
Trình Thắng Nam kiều nhan ửng đỏ, liếc mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, thấy Đỗ Thiếu Phủ lộ ra ánh mắt không biết phải làm sao, liền trừng mắt nhìn hắn, sau đó lại mỉm cười nói với tiểu cô nương:
- Ngươi phải hỏi Phó thành chủ các ngươi mới biết được, bởi vì hiện tại ta cũng không biết.
Tiểu cô nương tò mò di chuyển ánh mắt, ngẩng đầu nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Phó thành chủ, tỷ tỷ nói có phải không?
- Việc này....
Trên khuôn mặt Đỗ Thiếu Phủ lộ ra nụ cười, vỗ vỗ phía sau tiểu cô nương, nhẹ giọng:
- Ta sẽ nghiêm túc suy nghĩ kỹ vấn đề này.
- A...
Đỗ Thiếu Phủ còn chưa nói xong, trên cánh tay truyền đến một trận đau nhức, ghé mắt nhìn qua, trên gương mặt đại công chúa vừa mới e thẹn ửng đỏ lúc này đã chuyển thành giận dữ.
- Xem ra chính là Phó thành chủ phu nhân rồi, thật sự là trai tài gái sắc, quả là trời sinh một cặp.
- Phó thành chủ phu nhân xinh đẹp quá!
Cư dân bốn phía trong Thạch thành tươi cười nghị luận, đối với thế giới này mà nói, nam hài mười lăm tuổi kết hôn sinh con là chuyện thường, Phó thành chủ cũng đã mười bảy mười tám tuổi, đương nhiên là không có vấn đề gì rồi.
............................
Lúc Đỗ Thiếu Phủ và đại công chúa về đến Đỗ gia đã lại tới hoàng hôn, ánh nắng chiều màu hổ phách dần dần thối lui.
Mọi người trong Đỗ gia quả nhiên đang rất nóng lòng, đang tìm hai người khắp nơi.
Thấy Đỗ Thiếu Phủ và đại công chúa nắm tay trở về, ai ai cũng âm thầm hội ý lộ ra nụ cười, ngay sau đó tin tức liền được truyền ra.
Mà lúc này, Đỗ Thiếu Phủ cùng với nhị bá, đại tỷ Đỗ Tiểu Mạn, còn có không ít trưởng lão của Đỗ gia đang cùng nhau thương nghị việc đem Thạch Quan Tổ Từ trở lại Tổ Từ.
Dù gì đó mới là nơi Thạch Quan thuộc về, Thạch Quan đó luôn được để trong Tổ Từ, từ trước tới giờ chưa hề dời đi.
Tổ truyền Thạch Quan trở lại Tổ Từ, đối với cả Đỗ gia mà nói, đương nhiên là một chuyện đại sự, có trưởng lão bàn bạc, nhất định toàn tộc phải có nghi thức long trọng, tỏ vẻ tôn kính đối với tổ tiên Đỗ gia.
Cuối cũng, trưởng lão Đỗ gia bàn bạc quyết định, tổ truyền Thạch Quan đương nhiên phải đem về Tổ Từ càng sớm càng tốt, liền được định vào hôm sau.
Vì gia chủ vẫn chưa tỉnh lại, nghi thức ngày mai liền do Đỗ Trí Hùng chủ trì, tất cả con cháu Đỗ gia đều phải tham gia.
Sáng ngày hôm sau, Đỗ gia vô cùng náo nhiệt, tất cả người Đỗ gia đều tụ tập sau núi Tổ Từ.
Đỗ Thiếu Phủ hiện tại là một trong những nhân vật quan trọng nhất của Đỗ gia, loại nghi thức này đương nhiên không thể vắng mặt, còn phải đứng ở vị trí quan trọng.
Mà đối với những nghi thức rườm rà này, Đỗ Thiếu Phủ có chút đau đầu, nhưng cũng không còn cách nào khác, bắt buộc phải tham gia.
Lễ cúng tế tổ tiên mời tổ truyền Thạch Quan trở lại Tổ Từ thì đã trôi qua được nửa ngày.
Mắt thấy tổ truyền Thạch Quan được đem trở lại Tổ Từ, không ít lão nhân Đỗ gia đều mừng đến chảy nước mắt, kích động không thôi.
Mà đến buổi chiều, lại truyền đến một tin vui, gia chủ cuối cùng cũng tỉnh lại, cả tộc nghe được tin đều vui mừng, không ít người thở phào nhẹ nhõm.
Ở trong phòng, Đỗ Thiếu Phủ, Đỗ Chí Hùng lẳng lặng đứng trước giường, Đỗ Tiểu Mạn đang dìu phụ thân Đỗ Chấn Vũ dậy.
Lúc này tuy rằng sắc mặt Đỗ Chấn Vũ trắng bệch, khí tức yếu ớt nhưng đã tỉnh lại, muốn bình ổn lại khí tức chỉ cần chút thời gian điều tức là có thể khôi phục lại.
- Đại bá, con trở về rồi.
Nhìn về phía đại bá trên giường, khuôn mặt Đỗ Thiếu Phủ tỏa ra nụ cười, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.
- Chuyện của ngươi ở Đế Đô ta đều đã biết rồi, đệ nhất Thiên Vũ đại hội của Thiên Vũ học viện, phong hầu bái vương, danh chấn Thạch Long đế quốc, tiểu tử làm tốt lắm, không hổ là Nhị Lang của Đỗ gia ta, con trai của lão nhị, ra dáng lắm.
Nhìn tử bào thanh niên trước mắt, Đỗ Chấn Vũ trào dâng kích động, khí tức cuồn cuộn, nhịn không được ho khan một tiếng, nhưng trên khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười.
- Đại bá người điều tức trước đã.
Đỗ Thiếu Phủ bước lên phía trước nói.
- Yên tâm đi, ta không sao rồi.
Đỗ Chấn Vũ nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Chuyện Tổ Từ Thạch Quan, vừa nãy cũng có trưởng lão nói rồi, may mà Đỗ gia có con, nếu không, sau này đại bá gặp tổ tiên cũng không biết ăn nói sao.
- Thân là con cháu Đỗ gia, chuyện này là chuyện con nên làm, vật thuộc về Đỗ gia, ai cũng không thể lấy đi.
Ánh mắt Đỗ Thiếu phủ kiên nghị, mang theo ý cười.
Nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt Đỗ Chấn Vũ khẽ nhúc nhích, nói nhỏ:
- Chuyện của Đỗ vương phủ, ta cũng nghe nói một chút, bất luận thế nào, Đỗ gia Thạch Thành chúng ta và Đỗ gia Đỗ vương phủ cũng là nhất mạch tương thừa, lúc này liền chấm dứt ở đây đi.
- Con hiểu rồi, đại bá yên tâm dưỡng thương, chuyện bên ngoài còn có chúng ta.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu.
- Có ngươi ở đây, ta đương nhiên yên tâm rồi.
Đỗ Chấn Vũ cười nói.
Đại bá vừa mới tỉnh lại, không làm phiền thêm nữa, Đỗ Thiếu Phủ lấy đan dược từ Túi Càn Khôn ra đưa cho đại bá và nhị bá, rồi liền lên kế hoạch tiến về Loạn Yêu Thành.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận