- Đáng chết.
Trong đám người đế quốc Thiên Hồ bỗng dưng truyền ra hai tiếng hét lớn âm trầm, hai vị lão giả Kính Nguyệt và Minh Hồ hồi phục thần trí đầu tiên trong tiếng kêu gào thê thảm của Lữ Khôn, ánh mắt thần sắc đều đại biến, hai thân ảnh đột nhiên như sấm chớp lao thẳng tới chỗ Đỗ Thiếu Phủ.
Đối với hai người Kính Nguyệt và Minh Hồ, Lữ Khôn tuyệt đối không thể xảy ra chuyện. Đó là toàn bộ hi vọng của đế quốc Thiên Hồ, là đệ tử thân truyền của Thiên Xà Tông. Lần này đến đế quốc Thạch Long, Lữ Khôn không được xuất hiện bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn. Mặc dù địa vị của hai người bọn họ xếp hạng trong mười người đầu tiên ở đế quốc Thiên Hồ nhưng cũng không sánh bằng Lữ Khôn.
Cho nên lúc này nghe được tiếng kêu kêu rên thảm thiết của Lữ khôn, đâu còn có thể nhịn được, hai thân ảnh nhanh như tia chớp lao thẳng tới Đỗ Thiếu Phủ.
- Kính Nguyệt, Minh Hồ, các ngươi muốn làm cái gì?
Đồng thời vào lúc này, Trấn Bắc Vương vẫn luôn chăm chú quan sát trên quảng trường hét lớn một tiếng, thân thể trông gầy còm kia lại có một cỗ hàn khí kinh người phun trào, thân ảnh cũng nhanh như tia chớp lướt đi.
- Tiểu bối giao thủ, Kính Nguyệt, Minh Hồ, các ngươi dám to gan nhúng tay!
Hộ Quốc Vương hét lớn, lúc thanh âm truyền ra, một đạo ánh sáng bùa chú lướt đi, một cỗ uy áp to lớn bỗng nhiên tuôn ra, thân ảnh cũng nhanh chóng biến mất trên cổng thành.
- Xì xì xì...
Bốn người xuất thủ đều nhanh như sấm chớp, bốn đạo thân ảnh lập tức va chạm giữa không trung, bốn cỗ năng lượng khuấy động, bùa chú vỡ vụn, làm cho mảng lớn không gian rung động, uy năng cuồn cuộn khiến cho người ta rung động kịch liệt!
Bốn đạo thân ảnh vừa va chạm liền lập tức tách ra đó chính là bốn người Kính Nguyệt, Minh Hồ còn có Trấn Bắc Vương và Hộ Quốc Vương.
Nhìn Trấn Bắc Vương và Hộ Quốc Vương trước người, sắc mặt hai người Kính Nguyệt, Minh Hồ lại âm trầm khó xử, nhìn qua Lữ Khôn thê thảm cách đó không xa, ánh mắt càng run rẩy, có đánh chết bọn hắn cũng không ngờ Lữ Khôn lại sẽ gặp phải cảnh ngộ bị thương nặng như vậy trong tay thanh niên áo bào tím kia.
- Các ngươi muốn làm gì, muốn nhúng tay a!
Trấn Bắc Vương nhìn hai người Kính Nguyệt và Minh Hồ, hàn khí quanh người lan tràn, một cỗ uy áp khiến người ta rét lạnh thấu xương cũng lập tức tỏa ra, làm cho trong không trung xung quanh mơ hồ có băng sương bao trùm khiến người ta lạnh buốt phát run.
Ánh mắt Kính Nguyệt âm trầm chuyển động, quần áo phần phật, thần sắc khó xử, lập tức nói với Trấn Bắc Vương: - Hai vị, chúng ta không có ý nhúng tay vào, lần này năm người thế hệ trẻ tuổi của đế quốc Thiên Hồ chúng ta và đế quốc Thạch Long xuất chiến đã sớm kết thúc, hiện tại là việc của người trẻ tuổi, vậy liền dừng ở đây đi.
- Hay cho cái dừng ở đây!
Trấn Bắc Vương cười lạnh, ý tứ bên trong lời nói của Kính Nguyệt đã rõ ràng, quốc chiến giữa hai nước đã sớm kết thúc, chính là đế quốc Thiên Hồ thắng.
Cho nên hiện tại xem như Đỗ Thiếu Phủ thắng Lữ Khôn, cũng chỉ là chuyện sau này của người trẻ tuổi, hiện tại Lữ Khôn xem như thua, đế quốc Thạch Long vẫn là phải thua mất mười "Phủ địa như cũ.
Tiếng nói hơi dừng lại, trong hai mắt của Trấn Bắc Vương, khí tức băng hàn phun trào, nhìn lão già tóc đen Kính Nguyệt kia, lạnh lùng nói: - Ngươi nói là chuyện của người trẻ tuổi, vậy liền dựa theo phương thức của người trẻ tuổi kết thúc đi. Chỉ cần còn ở lại trên quảng trường này, vậy thì sinh tử tự phụ, ai cũng không cho phép can thiệp!
- Ngươi...
Nghe vậy, sắc mặt Kính Nguyệt lập tức âm trầm khó xử đến cực điểm, sinh tử tự phụ, bốn chữ này lại là bốn chữ Lữ Khôn nói lúc trước.
Tiếng kêu rên thê thảm trong miệng Lữ Khôn lúc này cũng dần dần dừng lại, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt đỏ như máu âm trầm gắt gao nhìn thẳng vào Đỗ Thiếu Phủ giống như rắn độc nhìn vào thợ săn làm mình bị thương, ai oán vô cùng.
Giờ phút này, Lữ Khôn hắn làm sao có thể tin rằng, Đỗ Thiếu Phủ trước mắt lại có thể khiến hắn bị trọng thương.
Thiếu niên trong Man Thú sơn mạch kia bây giờ thành tựu còn cao hơn hắn, vừa đối mặt với nhau liền khiến hắn bị trọng thương.
Mà tất cả chuyện này chỉ có mình Lữ Khôn rõ ràng nhất, tất cả đều là lúc trước trong hải não linh hồn, bị một cỗ năng lượng to lớn kia trong mắt của Đỗ Thiếu Phủ xung kích trực tiếp tổn thương linh hồn.
Lực lượng linh hồn khủng bố kia cực kỳ đáng sợ, nhưng cũng vì hắn chủ quan. Nếu hắn không khinh thường, lực linh hồn kia nhiều nhất cũng chỉ phá hủy công kích của hắn, khó có thể làm bản thân hắn bị thương, kể cả có thể làm hắn bị thương nhưng tuyệt đối không cách nào làm hắn bị trọng thương như vậy.
- Xoẹt xoẹt...
Trong khoảng thời gian ngắn, chỗ cụt tay của Lữ Khôn ở đầu vai máu tươi phun ra, Huyền khí âm tà màu đen bao phủ, vết máu bắt đầu khô cạn, sau đó liếc mắt nhìn qua hai người Kính Nguyệt và Minh Hồ, nói: - Hai vị, ta còn chưa thua, các ngươi lui ra đi.
- Cái này. . . ... - Thần sắc Minh Hồ khó xử, rõ ràng không dám để cho Lữ Khôn mạo hiểm.
Sắc mặt Lữ Khôn bắt đầu âm trầm, nhìn hai người Minh Hồ và Kính Nguyệt quát: - Ta nói các ngươi lui ra chẳng lẽ nghe không thấy, ta nói lại lần nữa, ta còn chưa thua!
Hai người Kính Nguyệt và Minh Hồ nhìn Lữ Khôn, sau đó nhìn qua Đỗ Thiếu Phủ cầm trường kiếm vàng đen trong tay ở trên không, ánh mắt vẻ tham lam không chút dấu vết lướt qua trên trường kiếm vàng đen, đó rõ ràng là một thanh đạo khí cực kì bất phàm, so với uy thế trên lôi kiếm Thạch Long Phong cùng Thanh Dương Hạo Diễu lại cường hoành không biết gấp bao nhiêu lần.
Chỉ là lúc này, khí thế trên người thanh niên áo bào tím Đỗ Thiếu Phủ kia, không phải từ đầu đã mạnh mẽ như vậy, điều này khiến trong lòng hai người Kính Nguyệt và Minh Hồ đều âm thầm có nghi hoặc.
- Được, vậy ngươi cẩn thận một chút!
Ánh mắt của Kính Nguyệt và Minh Hồ mang theo dò xét, yên lặng đảo qua đội hình đế quốc Thiên Hồ trong đám người trên cổng thành ở sau lưng, sau đó cắn răng sau gật đầu, thân ảnh bắt đầu lui xuống.
Trong lòng hai người Kính Nguyệt và Minh Hồ hi vọng Lữ Khôn có thể thừa cơ diệt trừ thanh niên áo bào tím kia. Bọn hắn cũng nhìn ra được, Lữ Khôn lúc trước quá mức chủ quan nên mới có thể bị trọng thương. Nếu lúc này có thể diệt trừ thanh niên áo bào tím, cũng coi như là chặt đứt hi vọng của đế quốc Thạch Long.
Nếu để thanh niên áo bào tím bất phàm này trưởng thành, nói không chừng tương lai có thể trở thành lương đống* của đế quốc Thạch Long, đến lúc đó đế quốc Thiên Hồ muốn đối phó đế quốc Thạch Long càng không dễ dàng.
*Lương đống: trụ cột quốc gia
Tìm hiểu thực lực đế quốc Thạch Long là một trong những mục đích chân chính đến đây của bọn hắn.
- Thiếu Phủ, nếu đã như vậy ngươi cũng không cần khách khí, sinh tử tự phụ, chính ngươi hãy cẩn thận!
Trấn Bắc Vương nói với Đỗ Thiếu Phủ phía trước cách đó không xa, ý tứ trong lời nói lúc này ai cũng có thể nghe được. Ý như khuyên Đỗ Thiếu Phủ cẩn thận nhưng còn có hàm nghĩa khác. Trấn Bắc vương đã tức giận, cho dù giờ phút này Đỗ Thiếu Phủ trấn sát Lữ Khôn cũng được, nếu có thể thừa cơ trấn sát Vũ Vương cảnh Nhân Vương của đế quốc Thiên Hồ này, mười "Phủ địa cũng tuyệt đối đáng.
- Sưu sưu!
Lời nói vừa dứt, thân ảnh Trấn Bắc Vương lui xuống, Hộ Quốc Vương hào quang tràn ngập quanh người, hai mắt nhìn qua Đỗ Thiếu Phủ, ẩn ẩn lôi quang lấp lóe nhưng không nói gì thêm, thân ảnh lập tức theo Trấn Bắc Vương đi ra.
- Ông!
Giữa không trung, lúc này trong tay Đỗ Thiếu Phủ cầm "Bá Ảnh, bùa chú vàng đen tỏa sáng tự nhiên tạo thành, giống như đè nén năng lượng của một cỗ núi lửa, có uy năng dời núi lấp biển đủ để rung chuyển giang sơn bá đạo phá hủy tất cả.
- Tốt, thật sự là quá tốt, không nghĩ tới ngươi vậy mà đã trưởng thành đến cấp độ này rồi.
Ánh mắt âm hàn nhìn qua Đỗ Thiếu Phủ, khóe miệng Lữ Khôn cười lạnh, sắc mặt tái nhợt xanh xám, một cỗ khí tức âm tà màu đen dần dần kéo lên, cùng với đó khí tức trên người có chút uể oải lúc này cũng tăng cường quỷ dị.
- Xì xì xì...
Theo khí tức âm tà dao động, bên ngoài thân thể Lữ Khôn bùa chú bí văn thâm thúy yếu ớt lan tràn, giống như là từ chỗ sâu trong cơ thể leo lên ra ngoài, mà một phương không gian chân trời này cũng bỗng nhiên xuất hiện một loại gợn sóng vượt mức bình thường.
Trong nháy mắt, không gian bốn phía Lữ Khôn bắt đầu vặn vẹo, trong thời gian ngắn, mảng lớn không gian vặn vẹo thành một độ cong quỷ dị, một cỗ khí tức âm hàn ngập trời cũng lập tức triệt để bộc phát ra ngoài.
Giờ phút này cảm giác được khí tức âm hàn kia bộc phát khuếch tán, thần sắc Đỗ Thiếu Phủ cũng là vì vậy mà biến hóa. Cho dù khoảng cách cách xa không ngắn, Đỗ Thiếu Phủ vẫn có thể cảm giác được khí tức âm tà kia mang đến một loại cảm giác sợ hãi, khí tức âm hàn lan tràn khiến cho máu tươi trong cơ thể người ta đều phải đông lại, tê liệt linh hồn, đến thân thể cũng bắt đầu ngưng kết cứng đờ.
- Đây là khí tức gì vậy, quá kinh khủng!
Lúc này vô số ánh mắt ở bốn phía quảng trường đều rung động kịch, loại khí tức kia quá mức kinh khủng, giống như miệng cống trong chỗ sâu Địa Ngục mở ra, khiến người ta khó mà chống cự.
- Phần phật!
Trong lúc này trên bầu trời, Lữ Khôn đứng giữa không trung, hai con ngươi như độc xà oán độc, lúc này hiện ra màu sắc thâm thúy yếu ớt, phóng thích hào mang che kín vết máu, trông vô cùng quỷ dị.
Toàn thân Lữ Khôn lúc này cũng bắt đầu trở nên dữ tợn, ánh sáng yếu ớt bao trùm. Ngay cả tĩnh mạch trên mặt cũng nổi lên màu đen, như muốn phá vỡ làn da. Bùa chú bí văn giao thoa tung hoành bên ngoài thân, giống như vết máu đen bao trùm làm nổi bật khuôn mặt tái nhợt dữ tợn, nhìn qua không khác gì quỷ vật yêu tà.
- Xì xì xì...
Giờ khắc này, trong vô số ánh mắt hoảng sợ, chỗ cụt tay của Lữ Khôn lập tức bắt đầu lan tràn hào quang, ánh sáng lấp lóe, cuối cùng cánh tay trống rỗng sinh ra màu sắc yếu ớt lan tràn, cánh tay vừa mới mất lại lập tức khôi phục hoàn hảo như ban đầu.
- Trời ạ!
- Ục ục...
Vô số ánh mắt ở bốn phía quảng trường kinh hãi, không khỏi vì vậy mà hít vào khí lạnh, một cỗ to lớn uy áp âm ỉ đến từ huyết dịch sâu trong linh hồn, khiến người ta vô cớ run sợ, phải nằm rạp xuống.
- Ông!
Đỗ Thiếu Phủ chuyển động, thân ảnh lơ lửng như thần, ánh vàng bao khắp toàn thân, xuất hiện quỷ mị trước người Lữ Khôn. Ánh kiếm bộc phát, một kiếm lướt xuống giống như xé rách không gian, lập tức bổ vào cánh tay vừa mới sinh ra của Lữ Khôn.
- Xoẹt!
Ánh kiếm lướt qua, "Bá Ảnh phóng thích uy áp, câu động năng lượng trời đất, bá đạo phá hủy tất cả, phá hủy ánh sáng bùa chú phòng ngự cánh tay Lữ Khôn, đem cánh tay vừa mới sinh ra của Lữ Khôn trực tiếp chặt đứt lần nữa.
- Khặc khặc, một Đạo khí trong tay ngươi còn không khởi động được toàn bộ uy lực, ta chính là Nhân Vương - Huyết Mạch bất tử, thức tỉnh "Vũ Mạch Bất Tử. Tiểu tử, ngươi không phải là đối thủ của ta!
Thanh âm dữ tợn chói tai của Lữ Khôn truyền ra, phía dưới cánh tay cụt một cánh tay khác run run, một đạo chưởng ấn gần trong gang tấc đánh vào trên người Đỗ Thiếu Phủ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận