- Sơn Nhân nói không sai, bây giời là thời cơ diệt Thiên Hạ hội tốt nhất, chỉ tiếc Đỗ Thiếu Phủ đã chết rồi. Bản vương không thể ra tay tiêu diệt hắn, không thể giải tỏa được mối hận trong lòng.
Sắc mặt Tiết Thiên Cừu âm trầm. Sát khí trong cơ thể tràn ra, khiến không gian xung quanh dường như bị bóp méo. Hai con ngươi thâm thúy hiển ra vẻ âm lãnh. Sau đó hắn nhìn về phía Ngột Trận Sơn Nhân, sâu trong ánh mắt vẫn hiện lên vẻ lo lắng, trầm giọng nói với Ngột Trận Sơn Nhân:
- Dù thằng nhóc Đỗ Thiếu Phủ kia đã chết, chúng ta cũng không thể buông tha cho chúng. Chỉ là trong Loạn Yêu thành còn có Loạn Yêu nhai nhìn chằm chằm. Nếu chúng ta diệt Thiên Hạ hội, thì cũng không chiếm được Loạn Yêu thành, dù sao Ngân Dực Ma Điêu cũng không dễ đối phó. Hơn nữa trong Thiên Hạ hội còn có Dược Vương Y Vô Mệnh. Nếu lúc đó, chúng ta và Dược Vương lưỡng bại câu thương, thì không tránh khỏi Mục Gia bảo, Song Hận môn và Vạn Vân các sẽ ra tay đối phó chúng ta.
- Môn chủ! Ta có một kế hoạch, nếu có thể thành công, thì một công ba việc. Đến lúc đó, chúng ta có thể diệt Thiên Hạ hội thuận lợi và có thể không chế được Dược Vương, đây chính là....
Ngột Trận Sơn Nhân cười gằn, sau đó ghé vào lỗ tai Tiết Thiên Cừu nói gì đó, khiến sắc mặt Tiết Thiên Cừu đang âm lãnh cũng lộ ra ý cười, hình như vô cùng kích động.
- Sơn Nhân, kế hoạch này có thể thành công sao.
Lúc Tiết Thiên Cừu biết được kế hoạch, mặt già cũng kích động không thôi.
- Tuyệt đối sẽ thành công, chỉ cần kế hoạch không xảy ra vấn đề gì, thì không có sơ hở nào, đến lúc đó, khặc khặc...
Ngột Trận Sơn Nhân cười âm hiểm, tinh thần phấn chấn, tất nhiên rất tin tưởng vào kế hoạch của mình.
Tiết Thiên Cừu nghe thế, hai mắt cũng hiện ra vẻ mừng rỡ, nhưng vẫn còn một tia lo lắng, bèn nói với Ngột Trận Sơn Nhân:
- Sơn Nhân! Mặc dù kế hoạch này là diệu kế. Chẳng qua Ngân Hoa Bà Bà vẫn còn, nếu lúc đó Ngân Hoa Bà Bà nhúng tay, thì hơi phiền phức.
- Điều này....
Nhắc đến Ngân Hoa Bà Bà, Ngột Trận Sơn Nhân cũng run lên. Sau đó gương mặt già nua lại khôi phục bình thường, nói với Tiết Thiên Cừu:
- Môn chủ không nên lo lắng. Chúng ta không muốn cùng bọn chúng làm to chuyện, tất nhiên Ngân Hoa Bà Bà sẽ không chú ý. Chỉ cần kế hoạch này thành công, thì toàn bộ Hắc Ám sâm lâm sẽ là của môn chủ. Sau nhiều năm như vậy, môn chủ sẽ trở thành người đầu tiên hùng bá Hắc Ám sâm lâm.
- Ha ha... Vậy hãy làm theo ý của Sơn Nhân, đến lúc đó lại tiêu diệt Thiên Hạ hội, để giải mối hận trong lòng ta.
Tiết Thiên Cừu cũng âm trầm cười lạnh, kế hoạch này vô cùng chặt chẽ, không bao lâu nữa, hắn sẽ có được Hắc Ám sâm lâm. Điều tiếc nuối duy nhất là thằng nhóc Đỗ Thiếu Phủ kia đã chết, cũng tiếc khá nhiều bảo vật trên người hắn, không thể tự tay giết hắn, để giải tỏa mối hận trong lòng.
....
Ban đêm trong Hắc Ám thành, trên trời có vô số ngôi sao đang sáng lấp lánh.
Xuyên thấu qua cửa phòng, có thể thấy được cơ thể trơn bóng của một cô gái , đang đứng trước một ông lão khoảng sáu mươi tuổi.
Ông lão có khuôn mặt gầy gò, mặc trường sam, lông mày dài nhỏ lộ ra vẻ âm hàn, đôi mắt ti hí dao động ra tinh mang, khiến người ta cảm thấy rất xấu xí. Lúc này, ông lão trông thấy cơ thể trơn bóng của cô gái, đã không tự chủ được.
- Đồ đệ ngoan của sư phụ.
Ông lão xấu xí cười ô uế, lập tức ôm cô gái vào trong ngực.
Cô gái thuận thế nằm trong ngực ông lão, mắt hiện lên vẻ quyến rũ, thuận thế cầm vật cứng rắn của ông lão, vẻ mặt say mê, trong miệng lại nói:
- Sư phụ lại ăn hiếp đồ nhi
Ông lão cười ô uế nói:
- Sư phụ ăn hiếp con ở chỗ nào, nhìn làn da trắng bóng của con, đều có thể bóp ra nước, sư phụ không nỡ ăn hiếp con.
Ông lão vừa nói xong, chạm tay lên phần đẫy đà của cô gái, không ngừng nhào nặn.
Cô gái khẽ cười một tiếng, nhìn lão giả nói:
- Xin sư phụ nhẹ tay cho! Người làm đau đồ nhi.
Két.
Nhưng vào lúc này, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, một ông lão gầy gò bước vào, thình lình đó là Ngột Trận Sơn Nhân. Ông ta nhìn thấy cảnh trong phòng, cũng không lộ ra vẻ ngoài ý muốn, bèn nói với ông lão xấu xí:
- Chuyện đã hoàn thành xong, Tiết Thiên Cừu đã đồng ý làm theo kế hoạch.
- Ha ha...
Ông lão xấu xí không lộ ra vẻ ngoài ý muốn khi Ngột Trận Sơn Nhân xuất hiện. Ông ta nghe Ngột Trận Sơn Nhân nói thế, trong mắt lộ ra nụ cười lạnh, nói:
- Xem ra không bao lâu nữa, toàn bộ Hắc Ám sâm lâm là của chúng ta.
Ông lão xấu xì vừa dứt tiếng, bén nhìn qua Ngột Trận Sơn Nhân hỏi:
- Đến lúc đó, chúng ta xử trí Tiết Thiên Cừu thế nào. Ngược lại hắn cũng có chút thực lực, không dễ đối phó.
- Đến lúc đó không đến phiên hắn nói chuyện. Nếu lúc đó, Tiết Thiên Cừu thức thời, thì có thể tha cho hắn một mạng. Nếu hắn không thức thời, thì dùng thủ đoạn đặc biệt, giao cho ngươi xử lý.
Ngột Trần Sơn Nhân cười âm hiểm. Trong khi nói chuyện, ánh mắt một mực nhìn về phía cơ thể trơn bóng của cô gái.
- Cùng được! Đến lúc đó, ta sẽ có biện pháp đối phó hắn.
Tiếng của ông lão xấu xí vừa dứt, nhìn qua Ngột Trận Sơn Nhân, sau đó cười ô uế:
- Muốn cùng làm hay không?
- Đương nhiên...
Ngột Trận Sơn Nhân nghe thế, trên gương mặt già nua cũng hiện ra ý cười.
Màn đêm bao phủ, trong căn phòng lớn âm thanh lả lướt vang lên không dứt.
...
Trong không gian mông lung, thời gian dường như mất đi ý nghĩa.
Không biết trải qua bao lâu, khí tức trên người Đỗ Thiếu Phủ càng ngày càng nồng đậm, tích lũy dần dần, cuối cùng cũng đến cực hạn. Điện mang trên người vừa lấp lóe, thì khí tức giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào
Ầm!
Rốt cuộc, khí tức phun trào như núi lửa, toàn bộ không gian mông lung run lên.
Trong nháy mắt, một luồng khí tức kinh khủng, từ trong cơ thể Đỗ Thiếu Phủ tràn ra không gian mông lung này.
Bỗng nhiên, ngọn lửa lôi điện trên cơ thể Đỗ Thiếu Phủ cũng bành trướng, sau đó lan ra bốn phía, cuối cùng lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, chiếu sáng lưới ánh sáng thần bí quanh người Đỗ Thiếu Phủ, khuếch tán ra vô số phù lục bí văn cổ xưa.
Chít chít...
Đồng thời, ngoài cơ thể Đỗ Thiếu Phủ, ngưng tụ ra hư ảnh của một con Kim Sí Đại Bàng. Hư ảnh giống như được truyền vào sinh mệnh, giương cánh bay lên không trung, trấn áp không gian xung quanh, vô cùng bá đạo.
Phần phật...
Lúc này, trên người Đỗ Thiếu Phủ cũng xuất hiện một biến hóa kỳ lạ, hình như hư ảnh của Kim Sí Đại Bàng có thể liên kết với ánh sáng thần bí, trong lúc vỗ cánh, có tia chớp xuất hiện.
Lúc này, hai mắt của Đỗ Thiếu Phủ vẫn nhắm chặt, ánh vàng lóa mắt bao phủ quanh thân, khí tức càng ngày càng mạnh lên. Trên người, hư ảnh Kim Sí Đại Bàng biến ảo khó lường, có lúc muốn vỗ cánh bay lên không trung, có lúc lại muốn bao quát chúng sinh, uy áp khinh khủng quét sạch xung quanh, vô cùng kinh khủng.
Trong chốc lát, bên ngoài cơ thể Đỗ Thiếu Phủ, bắt đầu tỏa ra ánh sáng chói mắt, khí tức hùng hồn bá đạo lan tra như thủy triều.
Ầm!
Một âm thanh trầm đục vang lên. Lúc này, khí tức trên người Đỗ Thiếu Phủ cũng tăng đến cực hạn, bỗng nhiên nhảy vọt một cái, tiến vào một đẳng cấp khác. Một luồng khí tức Vũ Hầu Huyền Diệu cảnh hùng hồn bá đạo quét sạch trời xanh.
Đồng thời, Đỗ Thiếu Phủ đang lơ lửng giữa không trung, bỗng nhiên mở mắt ra, trong đôi mắt đóng chặt đã lâu, bộc phát ra hai ánh vàng sáng chói.
Xuy xuy!
Trong phù lục bí văn màu vàng, có lôi quang lấp lóe. Sau đó thân thể Đỗ Thiếu Phủ ngồi xếp bằng lơ lửng giữa không trung, không ngừng tỏa ra khí tức hùng hồn bá đạo.
- Cuối cùng cũng tỉnh.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói vang vọng trong không gian mông lung, rơi vào tai Đỗ Thiếu Phủ.
Bỗng nhiên, đôi mắt Đỗ Thiếu Phủ vừa mới mở, ánh vàng ba động không bình thường, sau đó lại đóng chặt.
Xoẹt...
Tâm thần dập dờn. Trong lúc mơ màng, Đỗ Thiếu Phủ cảm giác tâm thần mình xuất hiện trong một không gian cổ xưa mênh mông vô tận.
Không gian này rất kỳ lạ, xung quanh có sương mù lúc ẩn lúc hiện. Khí tức trong không gian này cũng khiến Đỗ Thiếu Phủ cảm thấy như đã từng quen biết,
- Tỉnh được là tốt rồi, cuối cùng cũng sống được.
Giọng nói ung dung lại vang lên, lập tức trong màn sáng của không gian mông lung, xuất hiện một thân ảnh, có khí tức bình thản, mặc áo choáng và có mái tóc màu đen.
- Tiên sinh! Tại sao ngài lại ở đây?
Đỗ Thiếu Phủ cũng rất kinh ngạc, nhìn thoáng qua thì nhận ra người ngày chính là đại hán trung niên hay ngủ gà ngủ gật trên tảng đá trước Thiên Vũ Phù Cảnh.
Trước kia, lần thứ nhất Đỗ Thiếu Phủ đi vào Thiên Vũ Phù Cảnh. Hắn được đại hán giảng giải kỹ càng rất nhiều thứ trong Thiên Vũ Phù Cảnh, nên hắn sẽ không quên đại hán này.
- Đây là nơi sâu nhất của Thiên Vũ Phù cảnh mà các ngươi hay nhắc đến. Ta được sinh ra trong này, tất nhiên sẽ ở lại đây. Chẳng qua bây giờ, ngươi có thể nhìn thấy ra trong Nê Hoàn Cung. Ta không cầm cự được bao lâu nữa, cho nên bây giờ ngươi phải nghiêm túc nghe ta nói, không được nói chen vào.
Lúc này, thân ảnh đại hán trung niên hơi hư ảo, đứng trong không gian tiếp tục nói:
- Các ngươi hay gọi nơi này là Thiên Vũ Phù Cảnh, nhưng thực tế tên của nó là Hoang Cổ Không Gian, mà ta chính là Không Gian Chi Hồn được sinh ra trong Hoang Cổ Không Gian, hơi giống khí linh, nhưng khí linh không thể so với ta.
- Trước kia, thiên đại gặp đại kiếp, vô số chí cường giả trong thiên địa vẫn lạc, vô số sinh linh viễn cổ gặp nạn, Hoang Cổ Không Gian cũng chia đôi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận