- Đan dược Hầu phẩm, còn một viên đan dược Vương phẩm.
Đỗ Thiếu Phủ nhất thời ngây người, không ngờ lão giả tiên phong đạo cốt này lại ra tay hào phóng như vậy, một viên đan dược Hầu phẩm và một viên đan dược Vương phẩm không phải là đồ bình thường, vô cùng đắt giá.
Ngay cả một vài cường giả đứng trên đài cao xa xa khi nhìn thấy đan dược, ánh mắt cũng lập tức sáng lên, vô cùng hâm mộ.
- Những đan dược này đều là để chữa thương khôi phục, ăn vào đi.
Thanh Dương trưởng lão thấy Đỗ Thiếu Phủ ngây người thì nhét đan dược vào tay Đỗ Thiếu Phủ giục.
Lão giả Vũ Hoàng cảnh của Quang Minh thần đình bị một tát đánh ngã, sắc mặt sợ hãi tái nhợt, thể diện mất sạch, mặc dù còn sợ hãi nhưng suy nghĩ tới người chống lưng, lão lập tức ngẩng đầu nói với Thanh Dương trưởng lão:
- Các hạ, chúng ta chính là người của Quang Minh thần đình, tiểu tử kia trộm vũ kỹ của Quang Minh thần đình ta, các hạ thật sự muốn nhúng tay vào chuyện của Quang Minh thần đình chúng ta sao?
- Quang Minh thần đình là cái gì, ngươi đang uy hiếp lão tử sao?
Thanh Dương trưởng lão bộ dạng tiên phong đạo cốt, nói tới nói lui lại không còn chút bóng dáng tiên phong đạo cốt nào, nhìn lão giả Vũ Hoàng cảnh của Quang Minh thần đình, quát lên:
- Bớt nói nhảm đi, không muốn chết thì cút cho ta. Trở về nói với Minh Đỉnh Thiên, lão tử gọi là Cổ Thanh Dương, Quang Minh thần đình còn dám động tới một cọng tóc gáy của đệ tử ta, lão tử lập tức san bằng toàn bộ Quang Minh thần đình, gà chó không còn một con. Cút!
Bộ dạng thì tiên phong đạo cốt, nhưng nói chuyện thì vô cùng thô tục, làm người nghe giật giật khóe mắt.
Thế nhưng ý trong lời nói, tất cả mọi người đều nghe hiểu. Lão giả kia hoàn toàn không thèm để ý tới Quang Minh thần đình.
Lão giả Vũ Hoàng cảnh của Quang Minh thần đình co rút cơ mặt, âm trầm không thôi, thật sự là không dám nói thêm gì nữa. Thực lực mà đối phương vừa thể hiện ra, đủ giết chết lão trong nháy mắt.
- Cổ Thanh Dương...
Ngay sau đó, giống như đột nhiên nghĩ tới ai đó, thời điểm ánh mắt lão nhìn Cổ Thanh Dương lần nữa đã trở nên hoảng hốt.
- Còn chưa cút, loại mặt hàng như ngươi còn chưa đủ tư cách cho ta diệt đâu. Nhưng nếu còn không đi, lão tử cũng không ngại phá lệ một lần.
Cổ Thanh Dương trưởng lão thấy lão giả kia vẫn đứng đó, trừng mắt một cái, không chút khách khí.
- Các hạ, ta nhất định về truyền lời.
Cường giả Vũ Hoàng cảnh của Quang Minh thần đình cắn răng, dù không cam lòng nhưng vẫn không dám có động tác gì, mạng của mình đương nhiên quan trọng hơn.
Sau đó lập tức đi tới xách lão giả Vũ Vương cảnh vẫn còn chưa bò dậy nổi, lướt không rời đi.
Còn hài cốt của những người khác trong Quang Minh thần đình, lão cũng không có thời gian để ý tới, tránh chọc cho đối phương bất mãn ra tay trấn giết lão.
Sau khi Đỗ Thiếu Phủ nuốt hai viên đan dược chữa thương Hầu phẩm, thì lập tức không khách khí, thu gom túi càn khôn của cả năm cường giả Vũ Vương cảnh mà hắn vừa tru diệt xung quanh.
Toàn bộ quảng trường hoàn toàn yên tĩnh, ai cũng không ngờ rằng, trận chiến đến cuối cùng lại vì sự xuất hiện của lão giả tiên phong đạo cốt kia mà phát sinh biến hóa lớn như vậy.
Giờ phút này, cường giả của Quang Minh thần đình đã đi hết, sắc mặt của người Công Tôn giả cũng trở nên khó coi, nghĩ tới hậu quả, từng gương mặt đều mang theo biểu tình vô cùng đặc sắc.
- Ngốc tử, ngươi có sao không?
Mộ Dung Tương Nhi chạy như bay đến, sau mấy cái lắc mình đã xuất hiện trên quảng trường, đến bên cạnh Đỗ Thiếu Phủ.
- Ta không có sao.
Đỗ Thiếu Phủ cười khổ, thu toàn bộ túi càn khôn vào trong ngực.
- Tốt lắm, tiểu tử, đi cùng ta thôi.
Cổ Thanh Dương trưởng lão quay đầu nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ý cười đầy mặt, hai cái răng cửa nhô ra làm khuôn mặt lão trở nên ngây ngô, nhưng ai cũng biết, thực lực người này tuyệt đối là cực kỳ kinh khủng.
- Cổ tiền bối, ta...
Đỗ Thiếu Phủ sửng sốt một chút, đang muốn mở lời, lại bị Cổ Thanh Dương trưởng lão cắt ngang:
- Lúc này, nơi này cũng không phải chỗ nói chuyện, ngươi hẳn là nên chữa thương trước, ta mang ngươi đi tới một nơi đã, đến lúc đó rồi từ từ trò chuyện. Những tên Quang Minh thần đình kia chưa biết chừng sẽ đi mà trở lại, nếu ngươi không muốn gây thêm phiền toái cho Ốc Dã thành, vẫn là rời đi trước thì tốt hơn.
Nghe vậy, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ nheo lại, sau đó nhìn Mộ Dung Tương Nhi bên cạnh, kề sát lỗ tai nàng, nhẹ giọng nói:
- Nhị tỷ ngươi bây giờ rất tốt, là nàng bảo ta tới Ốc Dã thành thăm Mộ Dung gia, nàng hẳn là rất nhớ ngươi, còn có con gái của đại tỷ ngươi gọi là Đái Tinh Ngữ, có mấy phần giống như ngươi.
Nói xong, Đỗ Thiếu Phủ nói với Cổ Thanh Dương trưởng lão:
- Tiền bối, chúng ta đi thôi.
Vèo vèo...
Hai bóng người lướt không rời đi, dần dần biến mất trong tầm mắt mọi người, để lại không ít suy đoán và khiếp sợ cho toàn bộ Ốc Dã thành.
- Tương nhi, tiểu huynh đệ nói gì với ngươi vậy?
Hai người Mộ Dung Hàn Lâm và Mộ Dung Hàn Khám từ trên đài cao đáp xuống quảng trường, nhìn Mộ Dung Tương Nhi lúc này đang biến sắc, tò mò. Vừa nãy Đỗ Thiếu Phủ đã nói gì mà khiến cho Mộ Dung Tương Nhi thành như vậy.
- Cha, hắn nói là nhị tỷ bảo hắn tới.
Mộ Dung Tương Nhi nghe gọi, hơi lấy lại tinh thần, gò má đẹp đẽ lông mi cong dài, ánh mắt khẽ động, nhìn Mộ Dung Hàn Lâm nói:
- Hắn còn nói, con gái của đại tỷ gọi là Đái Tinh Ngữ.
....
Quần sơn liên miên, một màu xanh biếc bao trùm, trùng trùng điệp điệp.
Biển rừng mênh mông, nhìn trên cao tựa như sóng lớn phập phồng, mãnh liệt dâng trào, hùng vĩ tráng lệ. Ở nơi quần sơn xa xa, lúc này là sáng sớm, núi xa mông lung được bao phủ bởi một tầng lụa mỏng, mờ mờ ảo ảo, trong khói sương chợt xa chợt gần, giống như là mấy nét bút chỗ đậm chỗ nhạt, vẩy ở nơi chân trời bao la.
Khi mặt trời nhú lên, một mảnh kim quang từ phía đông chiếu rọi, lập tức chiếu sáng đất đai.
Grao....
Bất kể là ban ngày hay đêm khuya, thỉnh thoảng đều sẽ nghe được từ chỗ sâu trong dãy núi truyền ra từng yêu thú gào rống.
Trong phạm vi một mảnh sơn cốc, lúc này không có một con xà trùng ruồi muỗi nào, hung cầm mãnh thú tự động cách xa.
Trong sơn cốc lúc này có một vách đá to lớn cao vút, chung quanh trống không, như có người cố tình tạo ra. Trong vách đá, còn có không ít hoa dại cỏ xanh mọc đâm ra, còn có rất nhiều rêu xanh bám vào.
Trên đỉnh vách đá, có một lão giả ngồi xếp bằng, mặc trường bào màu trắng, râu bạc khẽ đung đưa, tóc trắng bay phấp phới nửa buộc nửa xõa. Lúc này ánh sáng mặt trời dâng cao, toàn thân lão được nhuộm một tầng kim quang, bộ dạng tiên phong đạo cốt khiến người nhìn từ xa cảm thấy kính sợ.
Lão giả đó đương nhiên chính là Cổ Thanh Dương trưởng lão của Cổ Thiên Tông, sau khi cùng Đỗ Thiếu Phủ rời khỏi Ốc Dã thành, thì mang hắn đến một nơi an tĩnh mà lão thỉnh thoảng tới để chữa thương.
Diện tích trên đỉnh vách đá không nhỏ, lúc này còn có một thanh niên mặc áo bào tím sau lưng đeo một thanh kiếm ngồi xếp bằng, hiển nhiên chính là Đỗ Thiếu Phủ.
Giờ phút này, chung quanh thân Đỗ Thiếu Phủ được bao bọc một vầng ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, khí tức dao động đều đặn, sắc mặt dần dần khôi phục vẻ hồng nhuận.
- Rốt cuộc tiểu tử này tu luyện công pháp gì, sao khí tức kia lại giống như khí tức của tộc Kim Sí Đại Bằng khủng bố kia chứ, thương thế cũng khôi phục nhanh kỳ lạ.
Trên gương mặt già nua của Cổ Thanh Dương trưởng lão là ánh mắt mang ý cười nhìn Đỗ Thiếu Phủ, giống như là càng nhìn càng hài lòng, nụ cười trên mặt cũng không che giấu được.
- Phù...
Chỉ chốc lát sau, vầng sáng màu vàng quanh thân Đỗ Thiếu Phủ từ từ thu lại, một ngụm trọc khí được phun ra, lông mi khẽ nhúc nhích, hai mắt trên khuôn mặt cương nghị sắc bén mở ra, tinh mang bắn ra, sau đó từ từ thu liễm thành trong trẻo, sắc mặt nhợt nhạt lúc đầu hiện giờ đã trở nên hồng nhuận hơn không ít.
Thấy Đỗ Thiếu Phủ ngưng tu luyện, Cổ Thanh Dương trưởng lão cười nói:
- Tiểu tử, thương thế khôi phục không tệ, ba ngày đã khôi phục hơn phân nửa, công pháp ngươi tu luyện cũng không tệ.
Đỗ Thiếu Phủ đứng dậy, khom người thi lễ với Cổ Thanh Dương trưởng lão đang ngồi xếp bằng, cung kính nói:
- Cũng nhờ Cổ tiền bối ra tay giúp đỡ.
- Không cần khách khí.
Cổ Thanh Dương trưởng lão đứng dậy, gương mặt ánh mắt đều mang ý cười nói:
- Ta là tới thu ngươi làm đồ đệ.
- Làm đồ đệ...
Chân mày Đỗ Thiếu Phủ nhướn lên, nhìn Cổ Thanh Dương nói:
- Tiền bối, tiểu tử đã có sư phụ, còn có cả sư môn, sợ rằng không thể bái tiền bối làm thầy, xin tiền bối thứ lỗi.
- Sư môn của ngươi có nằm trong nhất cổ nhị giáo, tam tông tam môn sao?
Cổ Thanh Dương trưởng lão lập tức hỏi.
- Không phải, sư môn của ta ở Thiên Ngung.
Đỗ Thiếu Phủ lắc đầu một cái nói.
Cổ Thanh Dương trưởng lão cười nói:
- Vậy thì không sao cả, hiện giờ có không ít cường giả có tới mấy cái sư môn, nhiều sư phụ. Muốn trở thành cường giả, tìm nhiều sư phụ một chút cũng có chỗ tốt.
Dừng một hồi, Cổ Thanh Dương trưởng lão tiếp tục nói:
- Ta tự giới thiệu mình trước, lão phu là Cổ Thanh Dương, trưởng lão của Cổ Thiên Tông.
Cổ Thanh Dương trưởng lão vẫn mang theo ý cười, lão rất rõ ràng lời nói của lão đại biểu cho cái gì. Chỉ sợ ở toàn bộ Trung Châu này, không có mấy thanh niên có thể cự tuyệt những lời này của lão.
Có thể bái trưởng lão của Cổ Thiên Tông làm thầy, chính là trực tiếp trở thành đệ tử nội tông của Cổ Thiên Tông hoặc là tồn tại có địa vị đặc thù trong đám đệ tử nội tông, đủ để một bước lên trời. Trong Trung Châu, mấy ai có thể cự tuyệt, đây không phải là thứ có thể cầu được.
- Cổ Thiên Tông...
Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ khẽ chuyển, sau đó giống như nhớ tới tin tức về Cổ Thiên Tông. Đó chính là một trong chín đại thế lực, tuyệt đối là một thế lực khổng lồ, còn cường hãn hơn cả Quang Minh thần đình, nổi danh cùng với Thiên Xà Tông, Huyền Phù Môn và Huyền Minh Tông. Khó trách Cổ Thanh Dương trưởng lão này lại hoàn toàn coi thường Quang Minh thần đình.
- Cổ tiền bối, đa tạ ân tương trợ của ngài, tiểu bối không bao giờ quên, nhất định có ngày báo đáp.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Cổ Thanh Dương trưởng lão nói:
- Chỉ là vãn bối thực sự không tính bái sư, cũng không có ý định gia nhập bất kỳ sơn môn nào. Thỉnh tiền bối thứ lỗi.
Nghe Đỗ Thiếu Phủ nói vậy, Cổ Thanh Dương trưởng lão cũng ngẩn ra, giống như không ngờ Đỗ Thiếu Phủ lại có thể cự tuyệt lão. Phải biết rằng, ở Trung Châu này, cho dù là trong Cổ Thiên Tông cũng có vô số đệ tử dập muốn bể đầu thỉnh lão thu làm đồ đệ mà không được, nhưng người này lại không có chút động tâm nào.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận