Không chỉ là Vũ Văn gia, sắc mặt của không ít Pháp Tướng Đạo Quân ở đây đều trở nên có chút khó coi.
Tô Tử Mặc ở đạo hội Bắc vực lại muốn làm gì thì làm, bọn hắn cũng cảm thấy mất mặt.
"Hoang Võ, ngươi đừng quá phách lối!"
Pháp Tướng Đạo Quân của m Quỷ tông lạnh lùng nói ràng: "Đây là đạo hội Bắc vực, còn có Pháp Tướng Đạo Quân ở đây, không phải nơi để ngươi làm càn!"
"Hoang Võ, ngươi thả người cho ta!"
Pháp Tướng Đạo Quân của Vũ Văn gia quát chói tai.
Lúc này, Vũ Văn Vô Song nằm bên chân Tô Tử Mặc, nhìn vô cùng thê thảm, trong miệng còn không ngừng kêu rên.
Một bàn tay của hắn đã bị Thiên Sát Kiếm Khí phế bỏ.
Bây giờ, một chân cũng bị phế bỏ.
Trừ phi hắn có thể tìm ra Thái Cổ thần tuyền, hoặc là tu luyện tới Hợp Thể cảnh.
Nếu không, thương thế nặng như vậy căn bản không có khả năng khỏi hẳn!
Con đường trở thành thiên kiêu của hắn cũng sẽ kết thúc.
Quần tu nhìn Vũ Văn Vô Song, ánh mắt phức tạp, trong lòng không ngừng bùi ngùi.
Đã từng là Đạo Nhân đệ nhất Bắc vực, bởi vì một yêu thú mà lưu lạc đến mức này, tôn nghiêm bị chà đạp thương tích đầy mình...
"Thả người ?"
Tô Tử Mặc cười lạnh, đột nhiên xòe bàn tay ra, nắm lấy tóc của Vũ Văn Vô Song, kéo hắn từ trên mặt đất dậy!
"Ngươi, ngươi còn muốn làm gì ? !"
Vũ Văn Vô Song đã hoàn toàn sụp đổ, âm thanh run rẩy.
"Có nhớ những lời ngươi vừa mới đã nói không?"
Tô Tử Mặc nhìn Vũ Văn Vô Song, chậm rãi nói: "Ngươi để bốn người chúng ta quỳ xuống cho ngươi, ngươi mới bằng lòng buông tay, ta nhớ không lầm chứ ?"
Thân thể Vũ Văn Vô Song run lên từng đợt.
"Ai cho ngươi lá gan mà ngươi dám bắt ta quỳ xuống!"
Ngữ khí Tô Tử Mặc rất âm trầm, đằng đằng sát khí!
Năm đó, khi hắn vẫn chỉ là một phàm nhân, mà đã dám giằng co cùng Kim Đan Chân Nhân, không chịu quỳ gối.
Bây giờ, hắn là Hoang Võ Đạo Nhân!
Mười năm trước, hắn trấn sát tám vị Phong Hào đệ tử, được xưng là đệ nhất Đạo Nhân Thiên Hoang, thiên hạ cùng tôn, ai dám khinh thường!
Loại lời này đừng bảo là một Phản Hư Đạo Nhân như Vũ Văn Vô Song, cho dù là Pháp Tướng Đạo Quân, ai dám nói ra? !
Hay nói cách khác, để Hoang Võ quỳ xuống, trong những người cùng giai thì ai dám nhận!
"Nếu ngươi đã thích để người ta quỳ xuống như thế, ta sẽ giúp ngươi."
Tô Tử Mặc nói một câu, đột nhiên lại đá vào đầu gối của Vũ Văn Vô Song!
Tạch tạch tạch!
Lực lượng khổng lồ tràn vào bên trong đầu gối.
Xương đầu gối của Vũ Văn Vô Song bị đá thành bột mịn!
Hành động này bằng với hai đùi hắn đều đã bị phế!
Vũ Văn Vô Song không chống đỡ nổi, bịch một tiếng, quỳ xuống.
"A!"
Vũ Văn Vô Song kêu thảm một tiếng.
Loại tra tấn nhục thân và cả tinh thần này, gần như đã khiến hắn ngất đi!
Vũ Văn Vô Song đã hoàn toàn bị phế đi!
Trông thấy một màn này, trong đầu quần tu chỉ còn một suy nghĩ.
Trong lòng của đám người cũng không có đồng tình thương hại gì.
Tu Chân giới chính là tàn khốc vô thường như vậy.
Huống chi, Vũ Văn Vô Song rơi vào hoàn cảnh này hoàn toàn là vì hắn tự tìm.
Nếu lần đầu tiên hai người hoàn thành giao dịch mà hắn thành thành thật thật lui xuống đi thì có lẽ hắn còn có thể giữ được một cái chân.
Nhưng hắn lại muốn lén ra tay chém giết Tô Tử Mặc, sau đó lại bị Tô Tử Mặc bắt lấy, đừng nói là phế bỏ hai chân, dù có lấy mạng của hắn cũng là chuyện đương nhiên!
"Hoang Võ tiểu bối, ngươi khinh người quá đáng!"
Pháp Tướng Đạo Quân của Vũ Văn gia không nhịn được, thậm chí đã tế ra bản mệnh pháp kiếm của chính mình, phong mang phun ra nuốt vào, gần như sắp khong thể nhịn được mà ra tay với Tô Tử Mặc!
"Hoang Võ, ngươi chớ đắc ý."
Mộc Vũ Đạo Quân lạnh lùng nói: "Chúng ta mặc dù không tiện ra tay với ngươi, nhưng ở đây có ngàn ngàn vạn vạn thiên kiêu Phản Hư cảnh, nếu những thiên kiêu này cùng nhau tiến lên, ngươi có thể chống bao lâu ?"
"Làm sao ?"
Tô Tử Mặc cười lạnh nói: "Bắc vực đạo hội đã lưu lạc đến mức không biết xấu hổ mà cùng bao vây tấn công ta ?"
"Ngươi tuy là Nhân tộc, nhưng lại đồng hành cùng yêu ma, kết bái cùng yêu ma, vô cùng hung tàn, ngươi quả thực là không khác gì yêu ma! Thiên kiêu Nhân tộc ta vây giết yêu ma, chính là thiên kinh địa nghĩa!"
Bạch Linh Đạo Quân nói lời này thể hiện rõ sư quang minh lẫm liệt.
Giống như trong nháy mắt, Tô Tử Mặc đã trở thành rồi một yêu ma phạm tội ác ngập trời, giết người như ngóe, thiên địa bất dung!
Ngay cả quần tu muốn xuất thủ cùng tấn công Tô Tử Mặc đều có một lý do chính đáng.
Giữa không trung, trên hơn mười trụ đá đứng thẳng kia, tả ra từng đợt sóng thần thức.
Ở đây có rất nhiều Pháp Tướng Đạo Quân của các thượng môn đại tộc, đều đang dùng thần thức truyền âm với thiên kiêu Phản Hư cảnh trong tông môn mình, để đám người chuẩn bị xuất thủ!
Ở Bắc vực có thập đại thượng môn, tứ đại môn phiệt, hai Thượng Cổ thế gia, rất nhiều tông môn thế lực, gần như đều có chút thù hận cùng Tô Tử Mặc.
Một trận chiến ở phế tích Đại Càn, đa số những thiên tài của các tông môn này, đều vẫn lạc trong tay Tô Tử Mặc.
Bây giờ, những Pháp Tướng Đạo Quân này không có khả năng đứng nhìn Tô Tử Mặc tự tung tự tác trên đạo hội Bắc vực!
Để Phản Hư Đạo Nhân xuất thủ thì không phải là vượt qua đại cảnh giới để nhằm vào Tô Tử Mặc, dù vị Đại Thừa Lão Tổ kia biết được cũng không nói được gì.
Chúng thiên kiêu nhận được mệnh lệnh, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc, tất cả đều rục rịch.
Lực chiến đấu của Hoang Võ đúng là rất cường đại.
Nhưng số lượng người của bọn hắn rất đông!
Song quyền không thể địch tứ thủ, Hoang Võ có mạnh hơn cũng không thể địch lại được một đám thiên kiêu tấn công từ bốn phía!
Cũng giống như đạo kiếm khí kia mặc dù kinh khủng, nhưng cũng chỉ có thể nhằm vào một hai người.
Pháp lực của Hoang Võ cuối cùng sẽ bị hao hết!
Đương nhiên, ở trong đó có một số tu sĩ âm thầm rời khỏi, lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
Những người này từng tận mắt chứng kiến thủ đoạn Tô Tử Mặc trong truyền đạo chi địa.
Theo bọn hắn nghĩ, hoặc là Pháp Tướng Đạo Quân ở đây xuất thủ, hoặc là tám vị Phong Hào đệ tử khởi tử hoàn sinh, liên thủ vây giết Hoang Võ.
Nếu không Phản Hư Đạo Nhân trong Càn Thiên thành còn chưa đủ!
Trong đám người, Trịnh bá thấp giọng nói: "Hoang Võ quá mức xuất sắc rồi! Cái gọi là cứng quá dễ gãy, không nghĩ tới mười năm trước, hắn gặp một trận đại kiếp mà vẫn không thể hiểu ra đạo lý trong đó."
U Lam im lặng không nói.
Đối với người này, nàng đã hoàn toàn không nhìn thấu.
"Hoang Võ, ngươi hung tàn vô đạo, lại xưng huynh gọi đệ cùng yêu ma, có kết quả hôm nay cũng là do ngươi gieo gió gặt bão!"
Bách Quỷ Đạo Nhân lạnh lùng nói, là người thứ nhất đứng dậy.
"Hoang Võ, lực chiến đấu của ngươi chính xác là rất mạnh."
Tử Mục Đạo Nhân trầm giọng nói: "Vì tôn kính ngươi, Song Kiếm Bắc vực chúng ta quyết định liên thủ đến chiếu cố ngươi!"
Thước Nhật Đạo Nhân của Hỏa Vân cốc đứng dậy, toàn thân tản ra khí tức cực nóng, úng thanh nói: "Nghe nói ngươi hiểu được một chút pháp thuật hỏa diễm, đúng lúc ta muốn lĩnh giáo ngươi một phen."
Các thiên kiêu không ngừng đứng dậy.
Rất nhiều Phản Hư Đạo Nhân đã sớm nhận được lệnh, cũng tùy thời mà động!
Trong nháy mắt, Tô Tử Mặc đã rơi vào trong vòng vây của quần tu.
Giữa không trung tràn ngập sát khí.
Đại chiến hết sức căng thẳng!
Dạ Linh, Niệm Kỳ hơi nghiêng người, chắn trước Hoàng Kim Sư Tử cùng Khả Khả, nhìn chung quanh bốn phía, sắc mặt bất thiện.
"Ta nghĩ, các ngươi đã tính sai một chuyện."
Cho dù bị vây khốn bốn phía, Tô Tử Mặc vẫn ung dung nói: "Lần này ta tới, chủ yếu để xử lý hai chuyện."
"Chuyện thứ nhất đã giải quyết rồi."
"Xong xuôi chuyện thứ hai, ta sẽ rời đi, sẽ không ảnh hưởng tới đạo hội Bắc vực của các ngươi."
Bách Quỷ Đạo Nhân cười lạnh một tiếng: "Yêu ngôn hoặc chúng, chư vị không cần tin tưởng hắn!"
"Ta lặp lại lần nữa, lần này ta đến đây, chính là vì hai chuyện, không muốn gây chuyện chém giết kết oán cùng các ngươi."
Tô Tử Mặc nói: "Khi nãy ta mới xuất thủ, không giết qua một người nào, như thế đã đủ để chứng minh lời ta nói."
Đám người sững sờ.
Bọn hắn ý thức được, Tô Tử Mặc nói không sai.
Hắn không giết người, thị nữ Niệm Kỳ bên người hắn kia cũng không giết.
Cho dù là Vũ Văn Vô Song cũng chưa vẫn lạc!
Tô Tử Mặc lại đột nhiên thay đổi giọng điêu, sâu kín nói: "Nhưng nếu chư vị khăng khăng muốn tới giết ta, vậy chớ trách ta đaih khai sát giới, máu nhuộm Càn Thiên thành!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận