"Có bao nhiêu?"
Phong Tử Y rùng mình, truyền âm hỏi.
Tuy nàng không phát giác được bất luận động tĩnh gì, nhưng nàng biết rõ thủ đoạn của Tô Tử Mặc, chắc chắn sẽ không phạm sai lầm.
Tô Tử Mặc không dám phát ra thần thức dò xét, sợ thu hút chú ý, chỉ có thể nhắm hai mắt, nghiêng tai lắng nghe.
"Có không ít người, ở gần sơn mạch này."
Một lúc sau, Tô Tử Mặc mở hai mắt ra, truyền âm nói.
"Tại sao có thể như vậy?"
Phong Tử Y nhíu chặt lông mày, nói: "Nếu mở rộng điều tra, Nguyên Tá không thể nhanh chóng tìm đến vị trí này như vậy."
Hôm nay có loại cảm giác giống như là đối phương đã biết rõ vị trí của hai người bọn họ, nên chạy thẳng đến nơi đây.
"Có phải là trùng hợp hay không, không phải nhằm vào chúng ta?"
Phong Tử Y lại hỏi.
Tô Tử Mặc lắc đầu, nói: "Khó nói, xem trước một chút, đừng hành động thiếu suy nghĩ, đám người kia có tu vi không kém, có thể tự do bay nhanh ở giữa không trung, có lẽ tu vi thấp nhất đều là Địa Tiên!"
Cũng không lâu lắm, Phong Tử Y cũng đã nghe được cách đó không xa truyền đến từng tiếng tay áo bay bay, ngự không mà đi.
Hai người chỉ có thể trốn trong sơn động, yên lặng chờ đợi, hi vọng đám tu sĩ này sớm rời đi.
Nhưng không như mong muốn của hai người, theo thời gian trôi qua, càng ngày có càng nhiều tu sĩ tụ tập tới nơi này, chỉ bồi hồi chung quanh sơn mạch này!
Có lẽ là Tô Tử Mặc bày trận pháp ở cửa động có tác dụng, lại có lẽ là do sơn động này tương đối ẩn nấp, có một số tu sĩ cách nơi đây rất gần mà vẫn không có phát hiện tung tích của bọn hắn.
Nhưng những tu sĩ này, còn đang bồi hồi trong sơn mạch, không chịu rời đi.
Hai người trốn trong sơn động, không dám hành động thiếu suy nghĩ, mỗi một hô hấp đều là dày vò cực lớn đối với hai người.
Cứ như vậy, thời gian cả buổi trôi qua.
"Không đúng."
Tô Tử Mặc đột nhiên nói một câu.
"Sao thế?" Phong Tử Y hỏi.
Tô Tử Mặc trầm giọng nói: "Bình thường, nhiều tu sĩ như vậy, thời gian cả buổi đã đủ để điều tra phiến sơn mạch này mười mấy lần rồi."
"Nhưng tu sĩ lui tới đây tuy nhiều, lại không có bất kỳ một đạo thần thức nào dò xét tới sơn động của chúng ta."
Phong Tử Y cũng gật gật đầu.
Nàng cũng ý thức được điểm này.
Tô Tử Mặc bày ra trận pháp ẩn nấp cũng chỉ là vội vàng bố trí, tuyệt đối không thể gạt được thần thức của Địa Tiên dò xét.
Nhưng tu sĩ ở vùng núi này dường như cố ý tránh đi hang động mà bọn hắn đang ở này!
"Có lẽ chúng ta bị phát hiện rồi."
Tô Tử Mặc nói với vẻ nặng nề.
Tuy hắn không hiểu tại sao hai người lại để lộ hành tích, nhưng đủ loại dấu hiệu bên ngoài đều cho thấy, hai người đã bại lộ!
Vẻ mặt Phong Tử Y đầy nghi ngờ, nhẹ lẩm bẩm nói: "Bọn hắn dường như trông coi ở nơi này, không để cho chúng ta rời đi, đám người kia đến rốt cuộc muốn làm gì?"
"Với tình tình hung tàn thô bạo của Nguyên Tá, lần này chịu thiệt lớn như vậy, khẳng định đã sớm không kìm nén được, động thủ đối với chúng ta, chẳng lẽ không phải Nguyên Tá?"
Tô Tử Mặc cũng đang nghĩ tới việc này.
Đột nhiên!
Trong đầu của hắn hiện lên một tia sáng, bật thốt lên nói: "Là Lôi Hoàng! Mục tiêu của bọn hắn là muốn dẫn Lôi Hoàng đến đây!"
"A!"
Phong Tử Y kinh hô, lộ ra vẻ chợt hiểu.
"Ha ha ha ha!"
Nhưng đúng lúc này, trong sơn động vang lên tiếng cười âm trầm lạnh như băng!
"Tô Tử Mặc, ngươi đúng là thông minh, ta đúng là không nỡ giết ngươi rồi."
Giọng nói của Nguyên Tá Quận Vương vang lên, mang theo một tia đùa cợt oán hận!
Tô Tử Mặc cùng Phong Tử Y liếc nhau, đồng thời đi ra phía bên ngoài sơn động.
Nếu như đã bại lộ, thì không cần phải tiếp tục che dấu nữa.
Trong lòng hai người đều hiểu rõ, hôm nay bọn hắn chắc chắn sẽ dữ nhiều lành ít, cho nên trong ánh mắt đều mang theo một tia quyết tuyệt.
Nguyên Tá Quận Vương, Kính Nguyệt Chân Tiên, còn có một nam tử mặc Bạch Kim Linh Vũ Giáp cùng sóng vai mà đứng ở giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống hai người Tô Tử Mặc vừa mới từ trong sơn động đi ra.
"Người mặc bạch giáp kia chính là một trong thống lĩnh Hình Lục Thiên Vệ- Cô Tinh."
Phong Tử Y nói khẽ.
Tàn Dạ là tổ chức sát thủ chuyên môn nhằm vào Đại Tấn tiên quốc, một ít nhân vật trọng yếu trong tiên quộc, đều là trọng điểm chú ý.
"Cần gì chứ?"
Nguyên Tá Quận Vương nhìn Tô Tử Mặc, vẻ mặt đầy đùa cợt, khẽ cười một tiếng: "Ta nói rồi, nơi này là địa bàn của ta, các ngươi không trốn thoát được."
Hai người Tô Tử Mặc là chim trong lồng, Nguyên Tá Quận Vương đã khống chế thế cục, cũng không nóng nảy chém giết hai người.
Hắn còn có mưu đồ càng lớn hơn!
Hai người Tô Tử Mặc chỉ là hai con tôm nhỏ, cá lớn chính thức là Phong Tàn Thiên!
"Ta đã sớm thả ra tin tức, muốn tới Dãy núi Long Đằng này vây quét các ngươi. Nếu Phong Tàn Thiên biết rõ cháu gái của lão ở trong tay của ta, lão sẽ như thế nào?" Nguyên Tá Quận Vương cười hỏi.
Tô Tử Mặc cười lạnh nói: "Nguyên Tá, ta có thể nhìn ra ý đồ của ngươi, ngươi cho rằng Phong Tàn Thiên sẽ không nhìn ra?"
"Lão đương nhiên có thể nhìn ra."
Nguyên Tá Quận Vương nhún vai, nói: "Thì tính sao? Dù lão có thể nhìn ra, vẫn phải chạy tới, chính mình ngoan ngoãn nhảy vào trong cạm bẫy do bổn vương bày ra!"
Tô Tử Mặc im lặng.
Nguyên Tá Quận Vương nói không sai.
Đây là dương mưu.
Dù Lôi Hoàng biết rõ đây là một cái bẫy, với tính tình của Lôi Hoàng cũng nhất định sẽ chạy tới.
Đừng nói là Phong Tử Y còn sống, dù nàng chết rồi, Lôi Hoàng cũng muốn tận mắt nhìn xem là thật hay giả!
Nguyên Tá Quận Vương thấy Tô Tử Mặc im lặng không nói, trong nội tâm càng thêm đắc ý.
Hắn bày ra mưu đồ này, có thể nói là hoàn mỹ!
Vốn là hắn bị mất một cỗ phân thân cùng bản mệnh pháp bảo, có thể tính là tổn thất thảm trọng.
Mà hôm nay, hắn lại tương kế tựu kế, chẳng những bắt được hai người Tô Tử Mặc, còn lợi dụng hai người để thuận thế dụ Lôi Hoàng xuất đến!
Nếu có thể trấn áp Lôi Hoàng, đây chính là đại công khó có thể tưởng tượng!
Phụ hoàng nhất định sẽ ban thưởng cho hắn vô số trân bảo, đủ để đền bù lần tổn thất này của hắn.
Nguyên Tá hắn cũng đem mượn cơ hội này mà dương danh!
Hắn dùng tu vi Thiên Tiên bày mưu nghĩ kế, trấn áp vô thượng Chân Tiên năm đó, đây là vinh quang bực nào!
Phải biết rằng, đại ca của hắn, Tấn Vương thế tử ra tay cũng không thể bắt được Phong Tàn Thiên, chỉ có thể đánh lão trọng thương.
Nếu hắn có thể trấn áp Phong Tàn Thiên, trong rất nhiều con nối dõi của phụ vương, địa vị của hắn sẽ tăng lên, thậm chí có thể phân cao thấp cùng thế tử!
Nghĩ tới đây, trong lòng Nguyên Tá Quận Vương vô cùng hưng phấn, thậm chí không nhịn cười được.
"Ta có tự tuyệt cũng sẽ không để ngươi sở dụng!"
Phong Tử Y nhẹ quát một tiếng, hai tay khẽ động, đôi chủy thủ đen sẫm đã giữ trong lòng bàn tay, hăng đâm tới mi tâm của chính mình hung!
Ông!
Một uy áp khổng lồ đột nhiên hạ xuống!
Giữa không trung, mi tâm Kính Nguyệt Chân Tiên lập loè, tản ra thần thức của Chân Tiên, thản nhiên nói: "Ở trước mặt ta, nêu ngươi có thể tự tuyệt, thì một thân tu vi của ta có thể cầm đi cho chó ăn rồi."
Tô Tử Mặc lạnh lùng, hai đấm nắm chặt.
Tình thế lúc này, hắn cũng thúc thủ vô sách.
Dù có tế ra Trấn Ngục đỉnh cũng vô dụng.
Huyền Vũ Thánh Hồn trong Trấn Ngục đỉnh tối đa chỉ có thể liều chết với một Thiên Tiên cường giả.
Ở đây còn có một vị Chân Tiên!
Ở chung quanh bọn hắn, còn có rất nhiều tu sĩ, tu vi thấp nhất đều là Địa Tiên.
Trong sơn mạch này, còn không biết ẩn dấu cường giả như thế nào.
Hôm nay Nguyên Tá Quận Vương bố trí như thế, không phải nhằm vào bọn hắn, mà là Lôi Hoàng!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận