Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2685: Chân dung của Hoang Võ

Ngày cập nhật : 2025-09-08 08:33:41
Càn Khôn Thư Viện, khu vực chân truyền.
Bên trong một tòa động phủ, bố trí thanh nhã mộc mạc, toả ra mùi thơm thoang thoảng.
Động phủ yên tĩnh, chỉ có một tràng tiếng 'vi vu' nhỏ bé ngẫu nhiên vang lên, lại là một vị nữ tử tuyệt đẹp đang nghiêng người mà ngồi, bên cạnh đặt một tấm giấy tuyên, tay cầm bút vẽ, đang tập trung tinh thần vẽ tranh.
Nữ tử đã hoàn toàn đắm chìm ở trong bức tranh này, đôi mắt xanh thẳm như nước, sóng nước liên tục.
Trên bờ vai của nữ tử, có một con bướm màu trắng như tuyết, đang nhẹ nhàng phe phẩy đôi cánh.
Một người, một con bướm, một cây bút, một bức tranh.
Cảnh tượng này, bản thân chính là một bức tranh hoàn mỹ không tì vết!
Cũng không biết là đã trôi qua bao lâu, nữ tử thở nhẹ ra một hơi, sự tập trung từ bức tranh trước mắt này dời ra ngoài.
"Không phải là đã quyết định sẽ không nghĩ tới nữa hay sao, làm sao vẫn còn vẽ người kia thế?"
Con bướm trắng như tuyết kia đột nhiên nói tiếng người, giòn tan mà hỏi.
Chỉ thấy ở trên bức tranh này, chỉ có một bóng người, tóc đen áo bào tím, chỉ đơn giản chắp tay mà đứng, đã tỏa ra khí tức mạnh mẽ!
Mặc dù chỉ là ở trên mặt giấy, vẫn có thể cảm nhận được một loại lực áp bách làm người cảm thất ngạt thở!
Chỉ là, người tóc đen áo bào tím ở trên bức tranh này có chút cổ quái, ở vị trí khuôn mặt, chỉ có một đôi con ngươi sâu xa, bên trong có một ngọn lửa màu tím thần bí đang cháy.
Trừ đôi con ngươi này ra, những ngũ quan khác đều chưa được vẽ ra.
Mặc dù là như vậy, nếu như lấy bức tranh này ra, đại đa số tu sĩ ở trên Cửu Tiêu Đại Hội, cũng đều có thể ngay lập tức nhận ra, trên bức tranh này chính là Ma vực Hoang Võ!
Nghe được con bướm trắng như tuyết kia hỏi thăm, nữ tử hơi hơi cúi đầu, im lặng.
Một lát sau, nàng mới ngẩng đầu lên, nói: "Trước khi Cửu Tiêu Đại Hội diễn ra, ta mới lĩnh ngộ được Ma Tượng ở trong « Thần Quỷ Tiên Ma Đồ », mới có thể bước vào Chân Nhất Cảnh Động Hư Kỳ."
"Cho nên?"
Con bướm trắng như tuyết kia có chút không hiểu, lại hỏi: "Ta vẫn không nghĩ rõ ràng, ngươi đã lĩnh ngộ Thần Tượng, vì sao lại muốn nhảy qua Quỷ Tượng, Tiên Tượng, đi lĩnh ngộ Ma Tượng trước."
Nữ tử duỗi bàn tay thon dài trắng nõn ra, chạm lên trên bức tranh trước mặt, ngón tay dần dần lướt qua vị trí khuôn mặt còn trống của Ma vực Hoang Võ, bên trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia thần thái động lòng người.
"Nơi này, vốn hẳn là một chiếc mặt nạ màu bạc lạnh như băng."
Nữ tử chậm rãi nói: "Ở trên Cửu Tiêu Đại Hội, ta lại được gặp hắn thêm một lần, có lẽ là có thể thông qua đạo pháp bên trong Ma Tượng, mượn nhờ đôi con ngươi này của hắn, để miêu tả ra hình dạng chân thực của hắn."
"A?"
Con bướm trắng như tuyết kia hơi kinh ngạc, hỏi: "Ngươi có thể vẽ ra chân dung của Ma vực Hoang Võ?"
"Ta cũng không thể xác định."
Nữ tử hơi lắc đầu, ngừng lại một chút, lại nói: "Nhưng mà, đôi con ngươi của hắn, trong lòng ta có loại cảm giác giống như là trước đó đã từng thấy, hẳn là có thể thử một chút."
"Quá tốt rồi!"
Con bướm trắng như tuyết kia có chút hưng phấn nói: "Ta cũng rất tò mò, dưới mặt nạ của Hoang Võ, đến tột cùng là một khuôn mặt như thế nào."
"Sẽ không phải là hình dạng mặt xanh nanh vàng, hung thần ác sát, hắn sợ hù dọa người khác, mới dùng mặt nạ để che chắn chứ."
"Nói không chừng là thế nha."
Nữ tử kia khẽ cười một tiếng.
Con bướm trắng như tuyết lại nói: "Đúng rồi, nếu như có thể vẽ ra hình dạng của hắn, xé nát bức tranh này, há không phải là sẽ có thể ngưng tụ ra hắn để giúp ngươi giết địch?"
"Không được."
Nữ tử lắc đầu, nói: "Đạo pháp của hắn quá mức thần bí, ta không vẽ ra được."
Ở trong lòng nữ tử này, kể cả nàng có thể vẽ ra, cũng không muốn làm như vậy.
Ma vực Hoang Võ ở trong lòng nàng, có địa vị cực kỳ đặc thù, nàng không muốn để cho bức tranh này, trở thành một món binh khí pháp bảo có thể bị xé nát vào bất cứ lúc nào.
Nữ tử hít sâu một hơi, ngòi bút đặt ở vị trí khuôn mặt của người trên bức vẽ kia, hai mắt nhắm lại.
Căn cứ vào đạo pháp bên trong Ma Tượng, mình đã gặp mặt Ma vực Hoang Võ hai lần, còn có hai con ngươi có ngọn lửa màu tím đang cháy kia, trong lòng luôn một loại cảm giác kỳ dị.
Cây bút trong tay nữ tử cuối cùng cũng hạ xuống, nhẹ nhàng di động ở bên trên bức vẽ.
...
Truyền tống trận của Thư Viện.
Tô Tử Mặc đưa Đào Yêu và Liễu Bình lên truyền tống trận, nhìn hai người rời khỏi Càn Khôn Thư Viện, mới thở nhẹ ra một hơi.
Tô Tử Mặc mới vừa đi ra ngoài truyền tống điện, chỗ không xa đã có hai bóng người chạy nhanh đến, trong giây lát đã xuất hiện ở trước mặt hắn.
Tô Tử Mặc giương mắt liếc nhìn.
Hai vị này lại là hai vị đạo đồng Cổ Nguyệt, Mộc Sơn ở bên cạnh Tông chủ của Thư Viện, hắn cũng mới chỉ gặp qua một lần.
"Tô sư huynh, ngươi lập tức theo chúng ta tiến về Càn Khôn Điện, Tông chủ chờ đợi đã lâu."
Cổ Nguyệt hơi hơi chắp tay nói.
Vẻ mặt của Tô Tử Mặc vẫn bình tĩnh, cũng không bất ngờ đối với một màn này.
Hắn vốn còn dự định nói lời tạm biệt với Dương Nhược Hư, Quận chúa Xích Hồng, bây giờ xem ra là không còn cơ hội nữa rồi.
"Đi thôi."
Tô Tử Mặc phất phất tay, lạnh nhạt nói.
Cổ Nguyệt và Mộc Sơn thấy dường như là Tô Tử Mặc không phát hiện ra có chuyện gì, hai người nhìn nhau một cái, trên mặt hiện ra một t nụ cười đầy thâm ý.
Ba người cùng nhau rới đi, bước về phía Càn Khôn Điện.
Cổ Nguyệt cười nói: "Tô sư huynh, không nghĩ đến ngươi lại có thể bước vào Chân Nhất Cảnh nhanh như thế, chúc mừng chúc mừng."
"Xác thực là thế."
Mộc Sơn cũng cười nói: "Đừng trách hai chúng ta lắm lời, Tô sư huynh trở thành Chân Tiên, còn có một phen cơ duyên lớn đang chờ ngươi đó."
Tô Tử Mặc cười mà không nói.
Cũng không lâu lắm, ba người đã đến chỗ sâu trong Thư Viện, đến Càn Khôn Điện.
Dường như là cảm ứng được ba người đi đến, đám mây ở trên không trung ngưng tụ, hiện ra một cây cầu mây, nối vào Càn Khôn Điện.
Ba người đạp lên cầu mây, trong nháy mắt, bước vào bên trong điện lớn.
Bên trong điện lớn, tiên khí lượn lờ, một bóng người ngồi ngay ngắn ở trên bồ đoàn, lơ lửng ở trên không trung, như ẩn như hiện.
Sau khi Cổ Nguyệt, Mộc Sơn đưa Tô Tử Mặc đến, lập tức trở lại sau lưng bóng người này, khoanh tay đứng sang hai bên.
Ở trong màn tiên khí, đột nhiên có hai chùm sáng hừng hực hiện lên!
Ở dưới hai chùm sáng rực rỡ lấp lóe này, thân hình của Tông chủ của Thư Viện trở nên rõ ràng không gì sánh được.
Tông chủ của Thư Viện mặc một bộ nho bào màu xanh, dáng người thẳng tắp, cái trán vô cùng cao rộng, mắt như biển sao, nhìn về phía Tô Tử Mặc ở nơi không xa, lộ ra vẻ mặt hài lòng.
"Bái kiến sư tôn."
Tô Tử Mặc tiến lên, khom mình hành lễ.
Tông chủ của Thư Viện hơi hơi gật đầu, nói: "Không tệ, không tệ. Thật sự là không nghĩ đến, sau Cửu Tiêu Đại Hội, tu vi cảnh giới của ngươi lại có đột phá, đã bước vào Chân Nhất Cảnh!"
Con ngươi của Tông chủ của Thư Viện, đột nhiên trở nên sâu xa mênh mông, bên trong hiện lên một tia sáng, nói: "Không có gì bất ngờ xảy ra, Thanh Liên Chân Thân của ngươi, hẳn là đã trưởng thành đến cấp mười hai đỉnh phong rồi đi."
"Đúng."
Tô Tử Mặc gật gật đầu, vẻ mặt bình thản.
Loại chuyện này, tự nhiên là không gạt được Tông chủ của Thư Viện.
Tông chủ của Thư Viện hơi hơi cười cười, nói: "Tử Mặc, những năm gần đây, Thư Viện đối xử với ngươi như thế nào?"
"Đối xử với ta rất tốt."
Tô Tử Mặc nói: "Năm đó ở dãy núi Bàn Long, nếu không có Thư Viện thu lưu, ta đã chết rồi. Những năm gần đây, xảy ra một số việc, Thư Viện xử trí cũng coi như công chính."
Tông chủ của Thư Viện gật gật đầu, lại hỏi: "Ta đối xử với ngươi như thế nào?"
Tô Tử Mặc hít sâu một hơi, nói: "Sư tôn từng cứu ta, ngày đó ta ngưng tụ bậc thứ mười của Bậc Thang Đạo Tâm, sư tôn còn từng thu ta làm đệ tử ký danh, vô cùng coi trọng ta."
"Không sai."
Tông chủ của Thư Viện lộ ra vẻ mặt vui vẻ, nói: "Ngươi có thể nói ra những lời này, chứng minh là vi sư không nhìn lầm người, cũng không uổng một phen tâm huyết của vi sư."
---------

Bình Luận

0 Thảo luận