"Vâng."
Từ Thụy cười khổ một tiếng, nói: "Bọn Lý Hồn đạo hữu đã nhịn Ngũ Độc Cung nhiều năm như vậy rồi, trong lòng đã sớm có một ngọn lửa, nghe nói việc này, giận không kềm được, lập tức bạo phát xung đột với đoàn người của Ngũ Độc Cung."
"Dương Mạc Đạo Tôn lại ra tay, đánh trọng thương sứ giả của Ngũ Độc Cung."
Trần Thiên Hòa nói: "Kỳ thật Dương Mạc Đạo Tôn đã nương tay rồi, cũng không tổn thương tới tính mạng của đám người Ngũ Độc Cung, nhưng. . ."
Ngũ Độc Cung xưng bá Hoa Cái Châu nhiều năm, địa vị không thể lay động, coi như là không thương tổn tới tính mạng của sứ giả, nhưng cử động này cũng đã khiêu chiến tới uy nghiêm của Ngũ Độc Cung.
Sứ giả của Ngũ Độc Cung đến đây yêu cầu Hỗn Độn Cung nộp lên chín thành Nguyên thạch, đã có ý gây khó dễ.
Bây giờ, đoàn người Ngũ Độc Cung bị trọng thương, sao Ngũ Độc Cung lại có thể từ bỏ ý đồ được.
"Đạo Tôn của Ngũ Độc Cung ra mặt?"
Tô Tử Mặc hỏi.
Từ Thụy gật gật đầu, nói: "Một vị Thiếu chủ của Ngũ Độc Cung, Chu Lăng Chí Thiên Tôn dẫn theo hai vị Đạo Tôn tìm tới cửa, Dương Mạc Đạo Tôn không địch lại. . . Haizz."
"Người còn sống không?"
Tô Tử Mặc lại hỏi.
"Còn sống."
Mặt của Từ Thụy lộ vẻ không đành lòng, lắc đầu nói: "Nhưng sống không bằng chết."
Trần Thiên Hòa nói: "Dương Mạc Đạo Tôn vừa bước vào Ngự Đạo Cảnh không lâu, không có cách nào phát huy ra chiến lực mạnh nhất, hơn nữa đối mặt với vị Đạo Tôn khống chế Độc Chi Đại Đạo kia, Dương Mạc Đạo Tôn nhất thời vô ý, nên nhiễm phải kịch độc."
Chỉ là một vị Đạo Tôn, đã đánh bại Dương Mạc.
Tô Tử Mặc suy nghĩ một chút, cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn.
Dù sao thì bọn Lâm Mông Chí Tôn cũng từng tu luyện ở Đại Thiên Thế Giới, trải qua tôi luyện chém giết.
Mà bọn Dương Mạc từ đầu đến cuối vẫn chỉ tu luyện ở bên trong Càn Khôn Tạo Hóa Đồ, tranh đấu luận bàn với nhau, cũng chỉ là điểm tới là ngừng lại, thiếu khuyết kinh nghiệm liều mạng tranh đấu.
Đối đầu với cường giả chân chính, tất nhiên là sẽ ăn thiệt thòi.
Từ Thụy nói: "Vị Chu Lăng Thiếu chủ kia đè ép bọn Dương Mạc, đã đến Hỗn Độn Đại Điện, kẻ đến không thiện, vô cùng có khả năng là muốn tìm Cung Chủ để hỏi tội."
"A."
Tô Tử Mặc thuận miệng trả lời, nói: "Các ngươi lập tức truyền lệnh xuống, triệu tập toàn bộ tu sĩ của Hỗn Độn Cung trở về, tụ tập ở nơi đây."
"Cung Chủ, làm thế là để làm gì?"
Mạnh Thạch không nhịn được nói: "Coi như tất cả mọi người của Hỗn Độn Cung chúng ta gộp chung lại một chỗ, cũng không ngăn được uy thế của Đạo Tôn."
"Cung Chủ ngài không thấy được đâu, chỉ có Dương Mạc Đạo Tôn chống được mấy hiệp ở trong tay vị Đạo Tôn của Ngũ Độc Cung kia, mấy vị Chí Thiên Tôn bọn Lý Hồn, Thải Vi, chỉ một chiêu đã bị Đạo Tôn của Ngũ Độc Cung chế trụ!"
"Không cần nhiều lời, theo lệnh mà làm việc."
Tô Tử Mặc cũng không giải thích, chỉ lạnh nhạt nói một câu.
Ba người bọn Từ Thụy liếc nhau, không chần chờ nữa, quay người rời đi.
Tô Tử Mặc đi thẳng vào trong Hỗn Độn Đại Điện.
Lúc này, bên trong đại điện, đã có không ít người tụ tập, phần lớn đều là cường giả Thiên Tôn mà hắn đưa từ bên trong Càn Khôn Tạo Hóa Đồ ra ngoài.
Mặt mày của các vị Thiên Tôn giận dữ, nhưng cũng không dám lộ ra, đang cố gắng áp chế!
Trừ những người này ra, bên trên chủ vị ở trong đại điện, còn một người đang ngồi.
Người này còn trẻ, mặc quần áo màu đỏ, vẻ mặt ngả ngớn, đang nhàn nhã thưởng thức trà nóng, trên năm móng tay đều hiện ra màu sắc sặc sỡ, rõ ràng là có chứa kịch độc!
Không có gì bất ngờ xảy ra, vị này hẳn là Thiếu chủ của Ngũ Độc Cung, Chu Lăng Chí Thiên Tôn.
Ở hai bên của người này, còn có hai vị lão giả đang đứng, mặt không biểu tình, đều là cường giả Đạo Tôn, Ngự Đạo Cảnh tiểu thành.
Vị mặc áo bào đen bên trái kia, ống tay áo rộng rãi bọc ở trước mặt, hai tay giấu ở trong đó.
Vị ở bên phải kia mặc trường bào màu đỏ, phía trên bện mạng nhện lít nha lít nhít, đứng chắp tay, hẳn là cùng thuộc một tộc với Chu Lăng Chí Thiên Tôn.
Ở trước mặt ba người, còn có bảy người đang nằm, đều đến từ Càn Khôn Tạo Hóa Đồ.
Trong đó có Dương Mạc Đạo Tôn, còn có hai vị Chí Thiên Tôn là Lý Hồn, Thải Vi.
Lúc này, khuôn mặt bảy người đều xanh tím, toàn thân co quắp, miệng sùi bọt mép, bên trong đôi mắt vằn vện tia máu, rõ ràng là đang phải thừa nhận rất nhiều thống khổ!
"Để cho ta chết đi!"
"Giết ta đi!"
Bốn người khác thực sự là không nhịn được, miệng không ngừng gào thét.
Ba người bọn Dương Mạc cũng chỉ cố nén nhịn, chỗ sâu trong yết hầu phát ra một tràng âm thanh 'Ôi ôi'.
Chu Lăng Thiếu chủ từ trên cao nhìn xuống nhìn cảnh tượng này, khóe miệng hơi vểnh lên, vô cùng hưởng thụ.
Những người này càng thống khổ, hắn lại càng vui vẻ.
"Chủ thượng!"
Nhìn thấy Tô Tử Mặc bước vào đại điện, đám người Hỗn Độn Cung la lên một tiếng, mặt đều lộ ra vẻ bi phẫn.
Tô Tử Mặc gật gật đầu.
Ba người bọn Dương Mạc nghe được hai chữ 'Chủ thượng', cũng chật vật xoay đầu lại, nhìn Tô Tử Mặc một cái, lại cúi đầu xuống.
"U a!"
Vị Chu Lăng Thiếu chủ kia cũng không đứng dậy, vỗ tay mà cười, nói: "Thì ra vị này chính là Hỗn Độn Cung Chủ, cửu ngưỡng đại danh."
"Ta ngồi vị trí của ngươi, Tô Cung Chủ sẽ không để tâm chứ?"
Chu Lăng Thiếu chủ híp mắt cười hỏi.
Tô Tử Mặc không để ý đến, đi vào trong đại điện, chỉ chỉ vào bọn Dương Mạc, lạnh nhạt hỏi: "Việc này là như thế nào?"
"Ha ha."
Chu Lăng Thiếu chủ khẽ cười một tiếng, nói: "Xem ra là Tô Cung Chủ muốn nói chuyện với ta rồi? Không có vấn đề gì, con người của ta ghét nhất là chuyện chém chém giết giết."
"Ta lưu tính mạng lại cho bọn họ, cũng là muốn cho Hỗn Độn Cung một cơ hội."
Trên thực tế, bây giờ bọn Dương Mạc nhiễm phải kịch độc, đang phải thừa nhận nỗi thống khổ bị vạn nhện cắn xé, thật sự là sống không bằng chết!
Chu Lăng Thiếu chủ nói: "Nguyên do của việc này, chắc hẳn là Tô Cung Chủ đã biết, mấy thủ hạ này của ngươi, đả thương người của Ngũ Độc Cung chúng ta, thật sự là gan to bằng trời, tội không thể tha!"
"Chuyện này, không phải là ngươi sai bảo đấy chứ?"
Lời nói của Chu Lăng Thiếu chủ xoay chuyển, lộ ra mục đích, sát cơ đột ngột tăng, chỉ cần Tô Tử Mặc trả lời một câu không đúng, hắn sẽ lập tức ra tay!
"Chủ thượng mặc kệ chuyện này đi!"
Nhưng ngay lúc này, Dương Mạc cắn chặt răng, cố nén đau đớn, từ trong hàm răng, từng chữ nói ra: "Là chính ta gây ra, Dương Mạc ta tự làm tự chịu, không muốn liên luỵ tới người khác!"
"Hừ!"
Chu Lăng Thiếu chủ lạnh nhạt nói: "Ngươi nói không liên luỵ, là không liên luỵ hay sao?"
"Ta cho ngươi biết, xem như là một con chó mà Ngũ Độc Cung ta nuôi bị ngươi làm bị thương, người của Hỗn Độn Cung các ngươi cũng phải để mạng lại đền bù!"
"Các ngươi làm tổn thương mười tám người của Ngũ Độc Cung chúng ta, Hỗn Độn Cung phải trả lại tính mạng của một ngàn tám trăm vị Thiên Tôn!"
Ngũ Độc Cung bị khiêu khích như vậy, tự nhiên là muốn giết người lập uy!
Huống chi, còn là giết một đám cỏ rác!
"Ngươi!"
Dương Mạc tức giận dồn lên, sắc mặt không ngừng biến ảo, phun ra một ngụm máu tươi, càng thêm thống khổ.
Hắn trở thành Đạo Tôn, vốn muốn mượn cơ hội này, xây dựng uy tín ở Hỗn Độn Cung, không nghĩ tới, ngược lại còn liên lụy tới những người khác của Hỗn Độn Cung.
Bọn Lý Hồn biết hối hận thì đã không kịp nữa, lúc này nếu không phải là thân bất do kỷ, đã hận không thể tự tuyệt tại chỗ!
Tô Tử Mặc cũng có thể đại khái đoán được tâm tư của bọn họ, cũng không để ý tới, để bọn họ tiếp nhận một chút đau khổ, cũng coi như là trừng phạt đối với mấy người.
Tất cả mọi người của Hỗn Độn Cung đều âm thầm nắm tay, trong lòng bi phẫn, lại không thể nói gì.
Bọn họ biết bây giờ Hỗn Độn Cung căn bản là không có cách nào đối kháng với Ngũ Độc Cung, bất kỳ sự khuất nhục nào, đều chỉ có thể ẩn nhẫn lại.
Lúc này, đông đảo tu sĩ của Hỗn Độn Cung, do bọn Từ Thụy dẫn đầu cũng bắt đầu từ các nơi đuổi tới nơi đây, nhìn cảnh tượng đang xảy ra ở trong đại điện, riêng phần mình im lặng.
Hỗn Độn Cung mới vừa có chút khởi sắc, không nghĩ tới, lại gặp phải đả kích nặng nề như thế.
Tính mạng của một ngàn tám trăm vị Thiên Tôn, tương đương với việc phế đi một nửa của Hỗn Độn Cung!
Hơn nữa ai trong đám người cũng không biết, đồ đao của Ngũ Độc Cung, sẽ rơi lên trên đầu vị Thiên Tôn nào.
Đám người ở trong đại điện, đều cảm thấy bất an.
"Mấy người bọn Dương Mạc xác thực là có lỗi."
Tô Tử Mặc đột nhiên mở miệng, thản nhiên nói: "Nhưng lỗi của bọn họ tự có Hỗn Độn Cung trách phạt, khi nào cho phép người ngoài nhúng tay?"
Lời này vừa dứt, trong đại điện đột nhiên trở nên lặng ngắt như tờ!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận