Trong rừng, nguy cơ tứ phía.
Mùi máu tanh ở nơi này chắc chắn sẽ dẫn tới càng nhiều yêu thú cường đại!
Dây dưa với đám yêu thú còn dư lại, sẽ chỉ làm bọn hắn rơi vào nguy hiểm.
Bọn hắn bây giờ mới chỉ là Linh Yêu.
Ở bát đại Yêu vực này, bọn hắn căn bản không được tính là gì, là mắt xích yếu nhất trong chuỗi thức ăn của thế giới Yêu tộc!
Cho dù Tô Tử Mặc có nhiều át chủ bài, lực chiến đấu cường đại cũng không đánh lại yêu ma trung cấp.
Huống chi ở bên trong Yêu vực, thủ đoạn Tiên Phật Ma ba môn, hắn phải cố gắng giấu đi.
Nếu bại lộ người tu chân thân phận, đừng nói là Khiếu Nguyệt sơn, chỉ sợ toàn bộ Vạn Yêu cốc đều không thể tha cho hắn!
Tô Tử Mặc mang theo mấy người hầu tử giết ra khỏi vòng vây, phân biệt phương hướng đại khái một chút rồi tiếp tục toàn lực chạy vội về phía đông, tìm một chỗ để nương thân.
Khi sắc trời tảng sáng, Tô Tử Mặc đã cắt dấu được rất nhiều Linh Yêu theo dõi ở sau lưng, lại tì được một chỗ sơn động bí ẩn.
Tô Tử Mặc tra xét kỹ càng bốn phía xung quanh một phen, xác định không có Linh Yêu giám thị mới tiến vào bên trong.
Trong sơn động này nối liền trước sau, Tô Tử Mặc đi vào trong sơn động dạo qua một vòng, âm thầm gật đầu rồi quyết định tạm thời ẩn thân ở chỗ này, chuẩn bị đột phá!
Trước mắt việc quan trọng nhất đối với bọn hắn vẫn là cố gắng đột phá Đan Đạo, tu luyện ra Nguyên Thần!
Bước vào cảnh giới này, thì lực chiến đấu của năm người đều sẽ có một sự thay đổi bay vọt về chất!
Trên thân mỗi người bọn họ đều có bảo vật lấy được từ trên chiến trường thượng cổ, chỉ cần đợi đến khi trở thành yêu ma là có thể tế luyện sử dụng.
"Các ngươi nghỉ ngơi trước một chút, điều chỉnh tốt trạng thái, không nên vội vàng."
Tô Tử Mặc thấy vẻ mặt bốn người hầu tử đều có chút mỏi mệt, nên căn dặn một câu rồi mới quay người rời đi.
Hắn bắt đầu bố trí trận pháp ở hai cửa vào trước sau.
Đại khái sau khoảng hai sau ba canh giờ, trận pháp ở cửa động mới vừa bố trí xong, Tô Tử Mặc đã cảm giác thấy không thích hợp.
Kề bên này đã bắt đầu có Linh Yêu hiện thân!
Hơn nữa, càng ngày lại càng nhiều!
Tô Tử Mặc ý thức được những Linh Yêu này đều tới vì bọn hắn!
Lại bại lộ!
Tại sao lại như vậy?
Tô Tử Mặc đứng trong sơn động, ánh mắt thăm thẳm, cách một tòa trận pháp, nhìn chằm chằm vào từng đôi mắt yêu thú như ẩn như hiện ở sâu trong khu rừng.
Lần trước là hai vị hộ pháp của Khiếu Nguyệt sơn đến.
Lần này sẽ là ai?
Tô Tử Mặc trầm ngâm một chút, quay người đánh thức bốn người hầu tử đang điều tức, trầm giọng nói: "Không có gì bất ngờ xảy ra, Khiếu Nguyệt sơn yêu thú đã phát hiện ra nơi này!"
"Vậy lại đi giết bọn hắn!" Linh Hổ vung vẩy nắm đấm, tràn đầy tự tin.
Nhưng lần này, ngay cả hầu tử tính tình bướng bỉnh đều không lên tiếng.
Tô Tử Mặc nói: "Khiếu Nguyệt sơn phái ra yêu thú tới sẽ chỉ là càng ngày càng mạnh! Lần này, cho dù là Khiếu Nguyệt lãnh chúa tự mình ra mặt, ta cũng không thấy kinh ngạc."
"Vậy chúng ta nên làm thế nào?" Tiểu hồ ly sầu lo hỏi.
"Rời đi nơi này, tiếp tục đi!" Tô Tử Mặc nói.
"Được!"
Mấy người hầu tử cùng gật gật đầu, theo Tô Tử Mặc từ cửa hang phía sau rời đi, tiếp tục tiến lên.
Dọc theo con đường này, năm người đi mà kinh hồn táng đảm.
Vạn Yêu cốc không hổ là một trong bát đại Yêu vực.
Trong thời gian này, bọn hắn gặp được ba yêu ma trung cấp, cũng may Tô Tử Mặc có linh giác cảnh báo nên đã sớm tránh đi, hữu kinh vô hiểm.
Có phi cầm lướt qua đỉnh đầu của năm người, tản ra khí tức làm ngay cả Tô Tử Mặc đều cảm thấy trái tim đập nhanh!
Khí tức trên thân phi cầm này, tương tự như lão tiên hạc, chỉ sợ không chỉ là yêu ma trung cấp.
Rất có thể là yêu ma cao cấp, là chúa tể một phương!
năm người bọn hắn tự nhiên là không thể thoát được cảm ứng của phi cầm.
Nhưng phi cầm chỉ lạnh nhạt nhìn năm người một chút.
Giống như là năm người có tu vi quá thấp, phi cầm không có chút hứng thú nào, thân hình không ngừng lại mà trực tiếp bay đi.
Những trường hợp như vậy lúc nào cũng có thể trải qua!
Nói cách khác, năm người bọn hắn tung hoành ở trong Yêu vực, luôn phải đối mặt với nguy hiểm là lúc nào cũng có thể bị yêu thú mạnh mẽ hơn nuốt!
Cũng không lâu sau, Tô Tử Mặc lần thứ hai kiếm được một nơi thật tốt để ẩn thân.
Phía sau một thác nước có giấu một sơn động, bên trong cực kỳ rộng rãi, mặc dù có dòng nước ầm ầm chảy xuống, nhưng chỉ cần bố trí một cách âm trận ở cửa hang là có thể dễ dàng giải quyết.
Tô Tử Mặc mang theo bốn người hầu tử tiến vào nơi đây, mới thấy hơi an tâm.
Lại qua ba hai canh giờ, Tô Tử Mặc mới bố trí một nửa trận pháp ở cửa động, đã khẽ nhíu mày, hai lỗ tai mấp máy, tập trung lắng nghe.
Một lúc sau, Tô Tử Mặc vươn người đứng dậy, trong mắt lấp lóe hàn quang.
Lại bị phát hiện!
Đã có Yêu tộc đuổi tới nơi này!
Trong lòng Tô Tử Mặc không ngừng suy nghĩ, cẩn thận nhớ lại, xác định trên đoạn đường này đi tới tuyệt đối không bị theo dõi.
Kề bên này cũng không có Linh Yêu nhìn thấy tung tích của hắn.
Nhưng làm sao lại bại lộ?
Rốt cuộc chỗ nào có vấn đề vậy?
Trên mặt của Hầu tử, Linh Hổ, Thanh Thanh, tiểu hồ ly, đã toát ra vẻ mỏi mệt nặng nề.
Từ chiến trường Thượng Cổ đi ra, bọn hắn vẫn chưa được chợp mắt, cả người đều vô cùng mệt mỏi.
Nếu tiếp tục như vậy nữa, dù hắn có thể chịu đựng được nhưng bốn người hầu tử lại không chịu nổi.
Tô Tử Mặc nhíu chặt chân mày, thần sắc âm tình bất định.
Bọn hắn đã không có chỗ để ẩn nấp!
Bọn hắn mới vào Vạn Yêu cốc đã lâm vào khốn cảnh, gặp phải tình thế còn nghiêm trọng so với tưởng tượng lúc đầu của hắn!
Chẳng lẽ thật sự muốn tử chiến đến cùng?
Nhưng lúc này, trong lòng Tô Tử Mặc hơi động, đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào mặt đất cách đó không xa, cơ bắp căng cứng, bất cứ lúc nào cũng sẽ xuất thủ!
Đám người hầu tử còn chưa cảm giác được, nhưng hắn lại có thể mơ hồ cảm giác ở sâu dưới mặt đất truyền đến từng đợt chấn động.
Có người đến rồi!
n
Không đúng!
Tô Tử Mặc lại ngưng thần cảm thụ một phen, trong mắt lóe lên vẻ cổ quái.
Cũng không lâu lắm, trên mặt đất cách đó không xa nhô lên một đống đất.
Tiếp theo, đống đất này vỡ ra, một cái đầu lén lén lút lút chui ra ngoài, mắt nhỏ đảo một vòng, quan sát bốn phía, dáng vẻ rất là hèn mọn.
Đôi mắt nhỏ này chuyển tới nhìn thấy Tô Tử Mặc thì đột nhiên dừng lại.
Bốn mắt nhìn nhau.
"Quả nhiên là ngươi."
Tô Tử Mặc giống như cười mà không phải cười.
Từ trong mặt đất chui ra ngoài lại là con chuột lớn mang bọn hắn từ chiến trường Thượng Cổ ra ngoài kia.
Năm người Tô Tử Mặc vừa mới tới nơi đây đã nổi lên xung đột cùng ba vị yêu ma.
Lúc đầu con chuột này còn đứng về phe ba vị yêu ma kia, về sau đại chiến bộc phát, nó thấy tình thế không ổn, cũng không biết sớm chạy đi nơi nào rồi.
Không nghĩ tới, bây giờ nó lại chủ động tìm tới cửa.
"Huynh đệ, thật xin lỗi."
Nửa thân thể của con chuột vẫn ở trong bùn đất, thần sắc ngượng ngùng nói ra: "Mang các ngươi đến Khiếu Nguyệt sơn, ta cũng không ngờ sẽ có chuyện như vậy xảy ra."
Mấy người hầu tử cũng tỉnh lại.
Linh Hổ nhớ tới con chuột này trước đó đứng về phe ba vị yêu ma bên kia, sắc mặt lại trầm xuống, nhịn không được cười lạnh nói: "Ngươi đưa tới cửa là muốn chết sao!"
"Không, không, không..."
Con chuột giật nảy mình, thân thể lại lập tức rụt vào dưới hố đất hơn nửa đoạn, chỉ lộ nửa cái đầu ở bên ngoài, giống như chuẩn bị đào tẩu, cười khổ nói: "Lúc ấy tình thế bức người, ta cũng không có lựa chọn khác mà."
Linh Hổ đang muốn mỉa mai, Tô Tử Mặc khoát khoát tay, nhàn nhạt mà hỏi: "Ngươi tới làm cái gì? Làm sao ngươi tìm được nơi này?"
"Khục."
Con chuột ho nhẹ một tiếng, nói: "Kỳ thật, tung tích của chư vị đã bị lộ rồi."
"Nói nhảm!"
Linh Hổ bĩu môi nói: "Ngươi đều đã tìm tới cửa, đồ đần cũng biết đã bại lộ."
"Bá Thiên huynh đệ có biết vì sao các ngươi bại lộ không?" Con chuột hỏi.
Ánh mắt Tô Tử Mặc lóe lên, lẳng lặng nhìn con chuột, chờ nghe đáp án của nó.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận