Ngọc La Sát đã ý thức được nếu nàng không thần phục, Hoang Võ thật sự sẽ luyện hóa nàng thành tro tàn!
Trong lòng Hoang Võ căn bản không có chuyện thương hoa tiếc ngọc!
Chẳng biết tại sao, trong lòng Ngọc La Sát đột nhiên dâng lên cảm giác ủy khuất.
Nàng tu hành đến nay, thiên phú kinh khủng, dung nhan cũng có một không hai toàn tộc, sau lưng không biết có bao nhiêu thiên kiêu yêu nghiệt truy cầu, chưa từng phải chịu ủy khuất như vậy ?
Chưa từng bị người nào ức hiếp thế này ?
Nàng là thiếu chủ La Sát tộc, trong lòng dị thường kiêu ngạo.
Trong suy nghĩ của nàng, trong thiên địa này, người có thể làm cho nàng thần phục, căn bản cũng không khả năng tồn tại!
Đừng nói là để nàng thần phục, người xứng với nàng, trong toàn bộ La Sát tộc đều không có một kẻ nào!
Nhưng Võ Đạo bản tôn bá đạo khiến niềm tin này của Ngọc La Sát sụp đổ!
Nàng tu hành đến nay, căn bản chưa bao giờ gặp phải người nào không thèm nói đạo lý, cường hoành bá đạo như vậy, trong lúc nhất thời trong lòng đại loạn, đã hoàn toàn không có chủ ý.
"Lẽ nào hôm nay ta phải chết trong tay một Pháp Tướng Đạo Quân?"
" Hoang Võ này thật sự đáng giận! Đáng giận đến cực điểm!"
"Lẽ nào không có lựa chọn thứ ba ?"
Trong thời khắc sinh tử này, tâm tư của Ngọc La Sát cũng hoàn toàn rối loạn rồi.
Không có người nào muốn chết.
Nàng tu luyện đến một bước này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vô cùng có khả năng bước vào Đại Thừa cảnh, trở thành Lão Tổ, nàng căn bản không muốn chết như thế!
Nhưng Ngọc La Sát lại không cam lòng.
Lẽ nào nàng thật sự phải thần phục với Hoang Võ ?
Niềm tin của Ngọc La Sát đã bắt đầu dao động, vẻ mặt giãy dụa, lâm vào trong thống khổ lớn.
Mà ngọn lửa màu tím trong lò luyện Võ Đạo lại không có ý ngừng lại, bắt đầu thiêu đốt trên người của nàng!
"Hoang Võ, ngươi thật sự quá đáng ghét!"
Ngọc La Sát hét lên một tiếng!
Hoang Võ này thậm chí cũng không chịu cho nàng thêm một chút thời gian suy tính!
Hốc mắt Ngọc La Sát có chút phiếm hồng, nước mắt đảo quanh ở bên trong, quật cường không chịu rơi xuống.
Rốt cục!
Ngọc La Sát cắn răng, căm hận nói: "Để ta thần phục cũng được, nhưng ta tuyệt đối sẽ không phản bội La Sát tộc, tuyệt đối sẽ không tổn thương tộc nhân của ta!"
Nàng là thiếu chủ La Sát tộc, trong cơ thể chảy huyết mạch La Sát tộc.
Đây là ranh giới cuối cùng của nàng!
Đột nhiên!
Ngọc La Sát cảm giác toàn thân chợt nhẹ, cảm giác nguy cơ khi mạng sống như treo trên sợi tóc kia đã biến mất không thấy gì nữa.
Ngọn lửa màu tím vốn vờn quanh người nàng cũng đã biến mất.
Nàng dường như lại lần nữa về tới mảnh thiên địa quen thuộc kia.
Chung quanh không còn ngạt thở, không còn nhiệt độ cực nóng.
Không khí tươi mới.
Bên cạnh bàn đá cách đó không xa, Võ Đạo bản tôn tùy ý ngồi ở kia, vẻ mặt lạnh nhạt, đang nhàn nhã thưởng thức trà.
Đồng tử phấn nộn nhu thuận cũng lẳng lặng canh giữ ở sau lưng.
Tất cả nhìn qua rất yên tĩnh hài hòa.
Ngọc La Sát cảm nhận được sự vui sướng vì sống sót sau tai nạn!
Ngay cả người đáng giận đến cực điểm kia, nhìn cũng thuận mắt hơn rất nhiều.
Nhưng rất nhanh, Ngọc La Sát đã ý thức được tình cảnh của mình.
Nàng hiện tại đã thần phục với Hoang Võ.
Trên lý luận tới nói, Pháp Tướng Đạo Quân trước mắt này chính là chủ nhân của nàng!
Thế nhưng là, nàng không gọi hai chữ 'Chủ nhân' được.
Ngọc La Sát tỏ vẻ lạnh lùng, trầm giọng nói: "Hoang Võ, ta thần phục ngươi, nhưng sẽ không gọi ngươi là chủ nhân!"
"Tùy ngươi."
Võ Đạo bản tôn lạnh nhạt trả lời, không hề có ý tức giận hay cưỡng cầu gì.
Ngọc La Sát khẽ nhíu mày, phản ứng này không giống nàng tưởng tượng lắm.
Trầm ngâm một chút, Ngọc La Sát lại nói: "Còn có những chuyện như bưng trà đổ nước kia, ta tuyệt đối sẽ không làm!"
"Tùy ngươi."
Võ Đạo bản tôn vẫn trả lời hai chữ này.
Ngọc La Sát sửng sốt một chút.
Sao Hoang Võ này đột nhiên dễ nói chuyện như vậy?
Rồi dường như nàng đột nhiên nghĩ đến chuyện gì khác, không khỏi hơi biến sắc, song quyền nắm chặt, cắn răng nói: "Hoang Võ, ngươi đừng nghĩ chạm vào ta! Ta thân là thiếu chủ La Sát tộc, thân thể tuyệt không lại..."
"Ngươi suy nghĩ nhiều."
Ngọc La Sát còn chưa dứt lời đã bị Võ Đạo bản tôn cắt ngang.
Lần này, Ngọc La Sát thật sự có chút mơ hồ.
Không cần nàng gọi chủ nhân, cũng không cần nàng bưng trà đổ nước, càng không cần nàng hiến thân, nàng cũng không cần phản bội tộc nhân...
Nếu như vậy thì thần phục với Hoang Võ cũng không tổn thất gì.
Nàng vừa nghĩ tới đây, trong lòng lại khẽ gắt một tiếng.
Nàng rơi vào hoàn cảnh này, hoàn toàn là bởi vì Hoang Võ, tại sao có thể có suy nghĩ như thế chứ!
Ngọc La Sát lắc lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: "Chắc là vừa rồi bị đốt nên có chút hồ đồ rồi."
Đúng lúc này, Võ Đạo bản tôn chậm rãi mở miệng, nói: "Bình thường, ta sẽ không yêu cầu ngươi làm bất kỳ chuyện gì, cũng sẽ không hạn chế tự do của ngươi."
"Thậm chí, nếu như ngươi cảm thấy thực lực đầy đủ, có thể bất cứ lúc nào tới khiêu chiến ta. Chỉ cần ngươi có thể thắng được ta, tự nhiên không cần thần phục với ta."
Nghe đến đó, Hai mắt Ngọc La Sát tỏa sáng, vội hỏi: "Lời này là thật chứ?"
Thế này bằng với cho nàng một hy vọng!
Chỉ cần nàng có thể đánh bại Hoang Võ, là có thể thoát khỏi trói buộc!
"Lời nói của ta, ngươi không cần nghi vấn."
Võ Đạo bản tôn lạnh nhạt nói.
"Vậy rốt cuộc ngươi muốn ta làm gì ?"
Ngọc La Sát trầm giọng hỏi.
Võ Đạo bản tôn nói: "Ngươi bây giờ lập tức lên đường, tiến về Phiếu Miểu Phong, âm thầm thủ hộ, bất kỳ kẻ nào tự tiện xông vào Phiếu Miểu Phong, ngươi đều phải giết chết bọn hắn!"
"Chỉ đơn giản như vậy ?"
Ngọc La Sát vẫn còn có chút không dám tin tưởng.
Hoang Võ này bắt nàng thần phục, thế mà lại phái nàng đi thủ hộ một tông môn mà thôi.
"Chỉ đơn giản như vậy."
Võ Đạo bản tôn gật gật đầu.
Ngọc La Sát nhìn Võ Đạo bản tôn, ánh mắt phức tạp.
Nàng đột nhiên phát hiện chính mình có chút không hiểu người này rồi.
Sau nửa ngày, Ngọc La Sát đột nhiên hỏi: "Ta muốn biết rõ tại sao ngươi lại cho thêm ta một lựa chọn, không có trực tiếp giết chết ta."
"Hai cái nguyên nhân."
Võ Đạo bản tôn nói: "Thứ nhất, ngươi ở bên ngoài Bình Dương trấn, từng ngăn cản La Sát kia, mà ngươi không giết phàm nhân."
"Thứ hai, ta giữ lại một mạng của ngươi chính là muốn ngươi đi thủ hộ Phiếu Miểu Phong."
"Hết rồi?"
Ngọc La Sát khẽ nhíu mày.
"Hết rồi."
Võ Đạo bản tôn gật gật đầu.
"Hừ!"
Ngọc La Sát hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Chẳng biết tại sao, trong lòng của nàng lại dâng lên cảm giác thất vọng khó hiểu cùng bực bội.
Đi không bao xa, Ngọc La Sát đột nhiên xoay người lại, nhìn qua Võ Đạo bản tôn, cười lạnh nói: "Hoang Võ, ngay cả đạo thề ta cũng không lập, ngươi không sợ ta trộm chạy trở về ?"
"Ngươi chạy trở về, ta tự nhiên sẽ có thể bắt ngươi trở lại."
Võ Đạo bản tôn nói bằng giọng bình thản, nhưng lời nói lại dị thường bá đạo!
"Quả nhiên vẫn đáng giận như thế!"
Ngọc La Sát cười lạnh trong lòng, quay người rời đi.
"Há, đúng rồi."
Võ Đạo bản tôn lại đột nhiên lên tiếng.
Ngọc La Sát dừng chân bước, lạnh lùng hỏi: "Thế nào, lại có chuyện gì muốn nói với ta?"
"Không có gì, chỉ nhắc nhở ngươi một chút."
Võ Đạo bản tôn lạnh nhạt nói: "Quần áo trên người ngươi, vừa rồi bị thiêu thành tro tàn, ngươi tốt nhất nên mặc một bộ khác đi."
Ngọc La Sát cúi đầu nhìn, thân thể chính mình vậy mà lại trần truồng!
Nói cách khác, vừa rồi thân thể nàng trần truồng nói chuyện cả nửa ngày cùng Hoang Võ!
"Ngươi là ác nhân..."
Sắc mặt Ngọc La Sát đỏ bừng, hận đến mức nghiến răng!
Nàng nhanh chóng lấy từ trong túi trữ vật ra một bộ quần áo, khoác ở trên người.
Một trận gió thổi qua, Ngọc La Sát đã biến mất không thấy gì nữa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận