Trăm vị cCường giả Đế Quân chạy tới Đại Hoang, đứng xếp hàng ở trên bầu trời.
Cầm đầu có bốn người, một vị trong đó chính là Thanh Viêm Đế Quân!
Điệp Nguyệt hơi ngẩng đầu, nhìn về phía trăm vị cường giả Đế Quân, bên trong con ngươi lại không có một chút vẻ sợ hãi khiếp sợ nào, vẻ mặt bình tĩnh, cực kỳ trấn định.
Những cường giả Đế Quân này, trừ Thanh Viêm Đế Quân và Thất Túc Yêu Đế phía sau hắn ra, số còn lại, dường như là nàng đều không nhận ra.
Bên trong những Đế Quân này, mạnh mẽ nhất là bốn vị đứng ở vị trí trước nhất.
Trừ Thanh Viêm Đế Quân ra, chính là ba vị đứng sánh vai với hắn, một vị nam tử mặc áo bào trắng, một vị nam tử mặc áo bào đen, còn có một vị thiếu nữ mặc váy đỏ.
Lệnh bài treo bên hông ba vị này, cũng không giống như của Thanh Viêm Đế Quân.
Lúc Điệp Nguyệt quan sát bọn họ, đám cường giả Đế Quân này cũng đang xem kĩ Điệp Nguyệt.
Giống như là đám cường giả của Thiên Đình như Bạch Vũ Đế Quân, Huyền Tham Đế Quân, đều có chút tò mò, người có thể tạo thành phiền toái lớn như thế cho Thanh Viêm Đế Quân, rốt cuộc là có dáng vẻ như thế nào.
"Quả nhiên là một con bướm nho nhỏ."
Bạch Vũ Đế Quân khinh thường cười một tiếng.
Thanh Viêm Đế Quân nói: "Đừng thấy nàng chỉ là Hồ Điệp tộc, nhưng chiến lực của nàng lại không yếu, Bạch Vũ huynh đơn độc đối đầu với nàng, chưa chắc đã có chút phần thắng."
"Ồ?"
Bạch Vũ Đế Quân không cho là đúng, nói: "Một lát nữa ta cũng muốn thử xem."
Thanh Viêm Đế Quân nhìn Điệp Nguyệt, nói: "Ta đã từng nói, chờ ta lại đến Đại Hoang, sẽ để cho ngươi kiến thức thực lực chân chính của ta!"
"Huyết Điệp, ta lại cho ngươi thêm một cơ hội, bây giờ, lập tức, thần phục với ta!"
Điệp Nguyệt cười cười.
Bên trong nụ cười kia, tràn đầy vẻ giễu cợt mỉa mai.
Nàng thậm chí còn khinh thường trả lời.
Sắc mặt của Thanh Viêm Đế Quân trầm xuống, chậm rãi nói: "Huyết Điệp, ngươi ở Đại Hoang Giới, chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Chỉ có đi theo ta, mới có cơ hội phi thăng lên Đại Thiên Thế Giới, có thể tiến thêm một bước."
"Sự kiên nhẫn của ta có hạn, đây là cơ hội sau cùng của ngươi."
Điệp Nguyệt lạnh nhạt nói: "Nếu như có Đại Thiên Thế Giới, ta sẽ vphi thăng, không cần bất cứ ai ban thưởng cơ hội."
"Ha ha ha ha!"
Câu nói này, dẫn tới một trận ồn ào cười to của đám người Thiên Đình.
Viêm Lạc Đế Quân bĩu môi, nói: "Quả nhiên là vô tri, đám sinh linh các ngươi, chỉ là đám sâu kiến bị cầm tù ở đây, tuy là Đế Quân đỉnh phong thì lại như thế nào?"
"Từ xưa đến nay, không có Thiên Đình ân chuẩn, ngay cả Đại Đế cũng chỉ có thể vị vây ở nơi này!"
Bí mật kinh thiên này, cứ như vậy bị Viêm Lạc nói ra.
Điệp Nguyệt hơi hơi nhíu mày, nói: "Phi thăng Đại Thiên, cần phải được Thiên Đình cho phép?"
"Không sai."
Thanh Viêm Đế Quân ngạo nghễ nói: "Cái gì là ơn trời cuồn cuộn? Đó chính là!"
"Loại ơn trời này..."
Điệp Nguyệt khẽ lẩm bẩm một tiếng, ngừng lại một chút, sau đó cười nhạt một tiếng, nói: "Ta không cần."
Ánh mắt của các vị Đế Quân của Phụng Thiên Giới nhìn Điệp Nguyệt, vừa mang theo sự hâm mộ lại chất chứa cả sự ghen ghét.
Ơn trời mà bọn họ cầu còn không được, có người lại kinh thường không thèm lấy!
Đương nhiên là Điệp Nguyệt muốn phi thăng Đại Thiên.
Nhưng nếu như để phi thăng Đại Thiên, bắt nàng phải cúi đầu tiếp nhận cái gọi là Thiên Đình ban ân kia, vậy nàng sẽ lựa chọn một con đường khác.
Đạp bằng Thiên Đình!
"Thanh Viêm, huyết mạch của nữ nhân này thấp kém, lại không biết tốt xấu như thế, ngươi còn muốn để nàng ở bên cạnh, cũng không sợ mất mặt sao?" Bạch Vũ Đế Quân mỉa mai.
Sắc mặt của Thanh Viêm Đế Quân âm trầm.
Ở bên dưới vạn chúng nhìn chăm chú, Điệp Nguyệt từ chối hắn ban thưởng, hắn cũng có chút mất mặt, lòng đã sinh ra sát ý!
"Bạch Vũ huynh nói đúng."
Thanh Viêm Đế Quân hít sâu một hơi, vẻ mặt khôi phục như lúc ban đầu, cười nói: "Một con sâu kiến ở Trung Thiên Thế Giới, cuối cùng cũng không có kiến thức gì, giết đi là được."
"Ta không chỉ là muốn giết nàng, còn muốn giết hết sinh linh trên Đông Hoang, cho chúng chôn cùng Giác Túc!"
Huyền Tham Đế Quân đột nhiên nói: "Sinh linh ở Đông Hoang bên này không còn lại nhiều, hẳn là tuyệt đại đa số đã chạy trốn rồi."
"Trốn được sao?"
Bạch Vũ Đế Quân bật cười thành tiếng, vẫy vẫy tay ra sau lưng, nói: "Lâu Túc, ngươi ngửi một chút xem, đám sinh linh của Đông Hoang kia đã trốn đi đâu rồi."
"Tuân mệnh!"
Lâu Túc Yêu Đế, một trong các Thất Túc Phương Tây.
Ở bên dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Lâu Túc Yêu Đế trực tiếp biến hóa ra bản thể, lại là một con Hao Thiên Khuyển ba đầu cao tới mười trượng, điên cuồng ngửi mùi ở bên trong không khí.
Rất nhanh, Lâu Túc Yêu Đế đã dò xét ra phương hướng bọn Thần Tượng Yêu Đế chạy trốn.
Mũi chó thính nhất, cực kỳ am hiểu cách truy tung.
Cho dù đã độn vào bên trong hư không, Lâu Túc Yêu Đế cũng có thể thuận theo mùi còn rơi rớt lại của các sinh linh, truy tung theo.
Cho dù là bọn Thần Tượng Yêu Đế, Cửu Vĩ Yêu Đế tách ra chạy trốn một mình, đều khó có thể thoát khỏi sự truy tung của Lâu Túc Yêu Đế, càng đừng nói tới ức vạn sinh linh Đông Hoang mà bọn họ chở theo.
Bhiều sinh linh Đông Hoang tụ tập ở cùng một chỗ như thế, khí tức cực lớn, đối với Lâu Túc Yêu Đế có khứu giác bén nhạy, rất dễ dàng để truy tung.
Thanh Viêm Đế Quân hơi hơi liếc mắt, nói với Thất Túc Phương Đông ở sau lưng: "Bảy người các ngươi, đi theo Lâu Túc, bắt tất cả sinh linh của Đông Hoang đã chạy trốn về!"
Hắn muốn ở ngay trước mặt Điệp Nguyệt, giết sạch sinh linh của Đông Hoang.
Hắn muốn để cho Điệp Nguyệt biết rõ, kết cục và cái giá phải trả cho sự ngỗ nghịch hắn cùng.
Hắn muốn để cho Điệp Nguyệt phải hối hận!
Ngay lúc này, Điệp Nguyệt đột nhiên ra tay!
Mặc dù đối mặt với trăm vị cường giả Đế Quân, Điệp Nguyệt vẫn dám ra tay trước, đánh thẳng tới Lâu Túc Yêu Đế!
Giết chết con Hao Thiên Khuyển này, cơ hội để bọn Thần Tượng Yêu Đế trốn chạy để khỏi chết sẽ lớn hơn rất nhiều.
Một bàn tay trắng nõn đập xuống, nhìn giống như là yếu đuối, nhưng lại mang theo gió bão vô tận, dường như là có thể xé nát tất cả!
"Ngươi dám!"
Ánh mắt của Bạch Vũ Đế Quân sáng rực, khí huyết ở trong cơ thể phun trào, tỏa ra sát ý nồng đậm đến cực điểm, vẫy tay đánh ra một quyền, đón lấy bàn tay đang đánh tới của Điệp Nguyệt.
Ầm!
Quyền chưởng va chạm.
Trên khuôn mặt vốn đầy vẻ tự tin của Bạch Vũ Đế Quân, đột nhiên hiện lên một tia kinh ngạc, con ngươi đột nhiên co vào.
Phốc!
Trên cánh tay của Bạch Vũ Đế Quân, đột nhiên hiện ra vô số vết máu, máu thịt bị luồng gió bão khủng bố xé rách, phun ra một màn sương máu đỏ tươi!
Chỉ một chiêu, Bạch Vũ Đế Quân đã bị thương!
Cũng không phải là chiến lực của Bạch Vũ Đế Quân kém cỏi.
Chỉ là vừa rồi hắn khinh địch, hoàn toàn không biết gì đối với thực lực của Điệp Nguyệt, ngay cả bản thể đều không biến hóa ra.
Mà những năm gần đây, Điệp Nguyệt được « m Dương Phù Kinh » giúp đỡ, chiến lực lại có tăng lên!
Bên này giảm bên kia tăng, mới sẽ tạo thành loại cục diện này.
Bạch Vũ Đế Quân bị thương, vẻ mặt của các vị cường giả Đế Quân đều biến đổi!
Bạch Vũ Đế Quân ở bên trong bọn họ, chiến lực đều xếp ở ba vị trí đầu, ngay cả hắn đều không ngăn nổi một chiêu của Huyết Điệp, vậy sức chiến đấu của con Huyết Điệp này mạnh tới mức nào?
Thanh Viêm Đế Quân ở bên cạnh đều bị doạ cho nhảy dựng.
Con Huyết Điệp này, lại đã mạnh hơn lần trước rồi!
May mắn là lần này đã chuẩn bị đầy đủ, mang theo đủ nhiều người, nếu không phải là như vậy, chỉ sợ là vẫn sẽ phải thất bại tan tác mà quay trở về.
"Đa tạ ân cứu mạng của thiếu chủ."
Trong lòng Lâu Túc Yêu Đế vẫn còn sợ hãi.
Vừa rồi nếu không phải là Bạch Vũ Đế Quân ngăn ở phía trước, ra tay ngăn con Huyết Điệp kia lại, một chưởng vừa rồi vỗ xuống, chỉ sợ là hắn đã phơi thây tại chỗ!
"Rống!"
Thân hình của Bạch Vũ Đế Quân lui lại đằng sau, trực tiếp biến hóa ra bản thể, nổi giận gầm lên một tiếng.
Một con Bạch Hổ sát khí bừng bừng xuất hiện, trên một móng vuốt trong đó còn đang có máu tươi chảy ra, mỗi một giọt máu tươi, đều ẩn chứa sát ý vô tận!
Đây là Bạch Hổ chân chính, huyết mạch thánh thú ở trong truyền thuyết!
Toàn thân Bạch Vũ Đế Quân trắng như tuyết, thần uy lẫm liệt, khí tức hung hãn dọa người, vừa mới hiển lộ ra bản thể, khí huyết tràn ngập, khí thế của một đám cường giả Đế Quân xung quanh, đều bị ép xuống thấp hơn một bậc.
Đây là áp chế về mặt huyết mạch!
Tuyệt đại đa số sinh linh, đối mặt với thánh thú Bạch Hổ, đều sẽ sinh ra một loại sợ hãi có nguồn gốc từ sâu trong linh hồn.
Trừ Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ cùng là huyết mạch thánh thú ra...
Còn có con bướm kia nữa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận