Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2568: Liên tục phá sáu ván

Ngày cập nhật : 2025-09-08 08:33:41
Trong lòng Quân Du không tin, vung ống tay áo, ở trên bàn cờ Tinh La lại xuất hiện hơn một trăm quân cờ, bố trí ra ván cờ Linh Lung thứ hai.
Những năm gần đây, nàng một mực đắm chìm vào cách phá giải ván cờ Linh Lung, chín ván cờ Linh Lung, nàng đã sớm ghi nhớ trong lòng.
Tô Tử Mặc vừa mới phá giải một ván cờ Linh Lung, đang vô cùng cao hứng.
Nhìn thấy Quân Du bố trí ra bàn thứ hai, hắn lại không chút chần chờ, lập tức quan sát ván cờ này.
Bàn cờ Linh Lung thứ hai mặc dù có vị trí tình hình cờ đen khác với ván trước, nhưng vẫn là tử cục không có cách giải!
Tô Tử Mặc thử tự mình phá giải, sau một canh giờ, mặc dù có chút đầu mối, nhưng vẫn không thể xác định, mãi vẫn chưa hạ cờ xuống.
Hắn lại nhắm hai mắt lại, tưởng tượng chính mình là cờ đen, đặt mình vào ván cờ Linh Lung thứ hai này, đối mặt với tình huống vây đánh đuổi giết như thế thì hắn nên thoát khỏi như thế nào.
Trong đầu lại lần nữa hiện lên bóng người của nữ tử quần áo đen.
Nhìn bộ pháp của nữ tử quần áo đen, Tô Tử Mặc không ngừng liên hệ với ván cờ Linh Lung!
Một lúc sau, trong lòng Tô Tử Mặc hơi động, cuối cùng cũng hạ cờ.
Ba!
Cờ đen vững vàng rơi xuống một điểm trên bàn cờ Tinh La.
Quân Du hơi nhíu mày.
Một bước này chính là mấu chốt để phá giải ván cờ Linh Lung thứ hai!
Quân Du không hề biến sắc, hạ xuống một quân cờ trắng, đánh cờ cùng Tô Tử Mặc.
Bàn cờ Linh Lung thứ hai này phức tạp hơn bàn cờ đầu tiên rất nhiều.
Chỉ hạ được một bước đầu tiên thì vẫn chưa thể thoát khỏi tử cục, trong thời gian này, vẫn có rất nhiều bẫy rập, vô số kiếp số đang chờ Tô Tử Mặc.
Cũng không lâu sau, Tô Tử Mặc hạ xuống quân cờ thứ hai!
Một bước này khiến tâm thần Quân Du chấn động, liếc nhìn Tô Tử Mặc thật sâu.
Nếu như lần đầu tiên là Tô Tử Mặc đánh bậy đánh bạ, lần thứ hai là trùng hợp, vậy lần thứ ba này tuyệt đối không thể nào là đoán mò!
"Tô đạo hữu giấu tài rồi."
Quân Du giống như cười mà không phải cười hỏi.
Lúc này tất cả tâm thần Tô Tử Mặc đều đắm chìm trong ván cờ Linh Lung, xác minh bộ pháp của nữ tử quần áo đen, cảm ngộ đạo pháp trong ván cờ, mặc kệ lời nói của Quân Du.
Hai người tiếp tục đánh cờ thêm mấy chục nước nữa, Quân Du đánh cờ trắng, dần dần chiếm cứ thượng phong.
Nhưng trong lòng Quân Du hiểu rõ Tô Tử Mặc đánh cờ đen, liên tục đi ra hai bước kỳ chiêu tinh diệu tuyệt luân, trên thực tế đã phá vỡ bàn cờ Linh Lung thứ hai!
Lúc trước, nàng phá giải bàn cờ Linh Lung thứ hai đã tốn trọn vẹn bảy ngày!
Quân Du không nói hai lời, lại bày ra quân cờ đen trắng, bố trí ra ván cờ Linh Lung thứ ba.
Tô Tử Mặc hít sâu một hơi, lại lần nữa đắm chìm vào trong đó.
...
Vân Trúc cùng Mặc Khuynh giữ ở ngoài cửa, trong nháy mắt đã trôi qua một ngày một đêm.
Vân Trúc ngồi xổm trên thềm đá, hai tay cầm một bản sách cổ, giống như đang tập trung đọc sách.
Nhưng trên thực tế, nàng đọc quyển cổ tịch này đã dừng lại ở một trang này đã mấy canh giờ rồi.
Trong túi trữ vật của Vân Trúc có mang theo không ít sách vở.
Nàng vốn định ở nơi này tùy tiện đọc sách, dù sao thời gian ba ngày chỉ trong nháy mắt là qua.
Chỉ là không qua bao lâu, nàng đã không chịu nổi.
Cũng không phải sách không hay, chỉ là tâm nàng không tĩnh.
Ánh mắt của nàng mặc dù dừng lại trên chữ viết trong sách cổ, nhưng tâm tư sớm đã tiến vào gian phòng, nghĩ ngợi lung tung.
Vân Trúc ý thức được trạng thái của mình, than nhẹ một tiếng, thu sách cổ vào trong tay, nhìn về phía không xa.
Bên kia có một nữ tử yên lặng đứng ở một bên, ôn nhu thanh tao lịch sự, tay cầm bút vẽ, đang vẽ hoa cỏ cây cối, núi đá nước chảy trong sân nhỏ này vào giấy tuyên.
Vị nữ tử này cùng sơn thủy ở sân nhỏ này đã hòa làm một thể.
Dường như sự tồn tại của nàng chính là tác phẩm hội họa đẹp nhất thiên địa!
Vân Trúc khẽ mỉm cười.
Đối với vị Mặc Khuynh muội muội tâm thần đơn thuần này, đừng nói là ba ngày ba đêm, dù để nàng ở nơi này vẽ ba năm, ba mươi năm, chỉ sợ cũng không có vấn đề.
Vân Trúc đứng dậy, đi đến bên cạnh Mặc Khuynh, nhẹ nhàng khoát tay áo.
"Vân Trúc tỷ tỷ, làm sao thế?"
Mặc Khuynh quay đầu hỏi.
Vân Trúc chỉ chỉ về phía gian phòng Quân Du, nói: "Hai người bọn họ đi vào lâu như vậy, một ngày một đêm rồi mà còn chưa ra, cũng không có động tĩnh gì."
"Ừm."
Mặc Khuynh gật gật đầu, nói: "Đúng là có chút kỳ quái."
Vân Trúc thần bí hề hề nói: "Có muốn đi vào xem xem hai người bọn họ đang làm gì không?"
"Làm thế có phải hơi đường đột không?"
Mặc Khuynh hơi nhíu mày, vẻ mặt chần chờ.
"Không có gì."
Vân Trúc nói: "Chúng ta đến nhà bái phỏng, lại không phải trực tiếp xông vào mà."
"Tốt... A."
Mặc Khuynh gật đầu đồng ý.
Vân Trúc cùng Mặc Khuynh đi tới trước gian phòng của Quân Du, Vân Trúc tiến lên, cất giọng nói: "Tại hạ Vân Trúc, cùng Mặc Khuynh đến đây bái phỏng Quân Du đạo hữu, mong đạo hữu mở cửa gặp mặt."
Một lát sau, bên trong gian phòng không trả lời.
Vân Trúc trầm ngâm nói: "Chỗ gian phòng này có cấm chế ngăn cách thần thức cùng âm thanh, ta đi lên gõ cửa thử một chút."
Vừa nói, Vân Trúc vừa tiến lên, khẽ chọc cửa phòng.
Vừa gõ mấy lần, cửa phòng đã lộ ra một cái khe!
Cửa phòng không khóa.
Vân Trúc rón rén đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy bên trong gian phòng, Tô Tử Mặc ngồi đối diện với Quân Du trên bồ đoàn, ở giữa đặt một bàn cờ vây.
Hai người đang đánh cờ, chém giết kịch liệt.
Vân Trúc hơi há miệng, trợn mắt hốc mồm.
Nàng nghĩ ra vô số hình ảnh, chỉ không nghĩ tới cảnh tượng trước mắt này.
Mặc Khuynh nhìn thấy cảnh này cũng hơi kinh ngạc.
"Hai vị vào đi, đóng cửa lại."
Quân Du lên tiếng.
Vân Trúc cùng Mặc Khuynh đi vào gian phòng, quay người đóng kín cửa phòng.
Tô Tử Mặc dường như đang đắm chìm trong ván cờ, thậm chí không chú ý tới Vân Trúc cùng Mặc Khuynh đã đi đến.
"Các ngươi ở trong phòng cả một ngày một đêm để đánh cờ ?"
Vân Trúc hỏi với vẻ khó có thể tin.
"Ừm."
Quân Du gật gật đầu, nhìn Tô Tử Mặc, vẻ mặt có chút phức tạp.
Một ngày một đêm, người vừa học cờ đạo trước mắt này thậm chí đã liên tục phá dược sáu bàn cờ Linh Lung!
Chuyện này đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của nàng!
Nên biết rõ, năm đó nàng phá giải bàn cờ Linh Lung thứ nhất cũng tốn một ngày.
Phá giải bàn thứ hai, tốn bảy ngày.
Phá giải bàn thứ ba, tốn trọn vẹn một tháng.
Phá giải bàn thứ sáu, nàng dùng một trăm năm!
Trong một trăm năm đó, nàng gần như không hề tu luyện, tất cả thời gian tinh lực, đều dùng để phá giải ván cờ Linh Lung.
Loại dày vò tra tấn kia, ký ức đến nay vẫn còn mới mẻ.
Nàng tốn hơn một trăm năm mới phá giải được sáu bàn cờ Linh Lung đầu tiên, vị đệ tử thư viện trước mắt này lại chỉ dùng một ngày một đêm!
Bây giờ, Tô Tử Mặc đã bắt đầu thử phá giải bàn cờ Linh Lung thứ bảy.
Nên biết rõ, nàng phá giải bàn cờ Linh Lung thứ bảy này, thời gian tiêu tốn càng nhiều hơn, gần năm trăm năm!
Quân Du không dám suy đoán, Tô Tử Mặc phá giải bàn cờ Linh Lung thứ bảy này, sẽ tốn thời gian bao lâu.
Nhưng lúc này, nàng mới hiểu được vì sao Linh Lung tiên tử lại nói để hai người bọn họ giao lưu.
Người vừa học cờ đạo trước mắt này đúng là có đủ tư cách luận bàn trao đổi cùng nàng!
Trên thực tế, Linh Lung tiên tử có thể đưa ra phán đoán này, vẫn là bởi vì Lâm Lạc từng nói với nàng rằng trong lúc vô tình Tô Tử Mặc từng phóng thích ra Cửu Cung Vi Bộ.
Chuyện này khiến Linh Lung tiên tử cảm thấy ngạc nhiên.
Nàng đoán có lẽ Tô Tử Mặc tiếp xúc với Cửu Cung Vi Bộ, nhưng không chân chính nắm giữ.
Cho nên, Linh Lung tiên tử mới đưa đạo pháp Cửu Cung Vi Bộ ẩn giấu vào chín bàn cờ Linh Lung, mượn cờ truyền đạo, để báo đáp chuyện Hoang Võ đã cứu giúp huynh muội Lâm Lỗi.

Bình Luận

0 Thảo luận