Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2479: Trừ gian phạt ác

Ngày cập nhật : 2025-09-08 08:25:37
Giữa không trung.
Nguyệt Hoa KiếmTiên hơi nhíu mày, thế cục phát triển bên kia có chút vượt quá dự kiến của hắn.
Tiếu Ly hơi nhếch miệng, nói: "Không ngờ Tô Tử Mặc kia cũng có chút đạo hạnh, vậy mà có thể chạy ra tìm đường sống từ trong tay Vô Ảnh Kiếm!"
Tiếu Ly tự hỏi, cho dù là hắn đối mặt với Vô Ảnh Kiếm, cũng không có tự tin có thể sống sót.
Nguyệt Hoa Kiếm Tiên hừ lạnh một tiếng, nói: "Chẳng qua chỉ là may mắn thôi, Tuyệt Vô Ảnh nhất định là vì khinh thường đối thủ, nếu hắn toàn lực ra tay, kẻ này nào còn mạng sống nữa ?"
"Đúng thế, đúng thế."
Tiếu Ly vội vàng nói hùa theo.
Thực tế trên, đối với đỉnh tiêm thích khách như Tuyệt Vô Ảnh, dù đối thủ là mạnh hay yếu, hắn đều sẽ toàn lực ứng phó.
Sư tử vồ thỏ cũng sẽ dốc hết toàn lực, mới có thể tuyệt đối không xảy ra sai sót nhầm lẫn!
Nguyệt Hoa Kiếm Tiên cùng Tiếu Ly không biết rõ tình hình lúc đó, Tuyệt Vô Ảnh chẳng những đã toàn lực ra tay, mà còn bị thiệt lớn!
Bởi vì Tô Tử Mặc phản kích khiến Tuyệt Vô Ảnh mất ròng rã sáu vạn năm tuổi thọ!
Loại biến hóa này, lúc đó chỉ có Tô Tử Mặc cùng Tuyệt Vô Ảnh cảm giác được.
Nếu những Chân Tiên của Thần Tiêu Cung biết rõ chuyện này, chỉ sợ xếp hạng của Tô Tử Mặc còn sẽ tăng lên, trực tiếp tiến vào mười vị trí đầu của dự đoán Thiên bảng!
"Sư huynh, ngươi nhìn bên kia, chấp pháp trưởng lão của nội môn đến rồi!"
Tiếu Ly chỉ về phía Đông, sau đó vẻ mặt khẽ động, nói: "Dương Nhược Hư cũng tới!"
"Đi, chúng ta cũng đi qua đó."
Nguyệt Hoa không chút hoang mang, dạo bước đi.
...
"Chuyện gì xảy ra ?"
Trần trưởng lão chấp pháp nội môn hạ xuống, nhìn một màn này, sắc mặt trầm xuống.
Minh Triết, Quách Nguyên thấy Trần trưởng lão hiện thân thì vội vàng tiến lên, ngươi một lời ta một lời, thuật lại chuyện vừa xảy ra ở nơi này một lần.
"Tô Tử Mặc, ngươi còn không nhanh chóng thả người ra!"
Trần trưởng lão nói: "Trong thư viện không cho phép tư đấu. Ngươi ra tay đối với Phương Thanh Vân, đã vi phạm môn quy, còn ra tay nặng như thế, giết hại đồng môn, còn không quỳ xuống nhận tội!"
Đám đệ tử thư viện còn lại im lặng không lên tiếng.
Đối với một điểm này, tất cả mọi người đều nhìn thấy, đúng là Tô Tử Mặc ra tay trước, không thể cãi lại.
Nếu dựa theo môn quy để xử phạt, tu vi của Tô Tử Mặc khẳng định không chịu nổi!
Xích Hồng quận chúa cùng Liễu Bình lo lắng, nhưng lại không nghĩ ra biện pháp gì.
Chỉ có Tô Tử Mặc vẫn giữ vẻ mặt trấn định, nhìn thấy chấp pháp trưởng lão xuất hiện nhưng vẫn không có ý thả Phương Thanh Vân ra, lạnh nhạt nói: "Trần trưởng lão đến rất đúng lúc, ta cũng không phải đang giết hại đồng môn, mà là trừ gian phạt ác vì thư viện."
"Nói bậy nói bạ!"
Minh Triết hét lớn một tiếng: "Dưới ánh mắt của bao nhiêu người, có vô số đồng môn chứng kiến, còn có Trần trưởng lão ở đây, thấy rõ, nhìn rõ mọi việc, sao ngươi có thể lẫn lộn phải trái, điên đảo trắng đen!"
"Tô Tử Mặc, ngươi ra tay đánh úp, giết hại Phương sư huynh, bây giờ còn nói xấu Phương sư huynh là kẻ gian ác!"
Quách Nguyên cũng cười lạnh nói: "Ngươi quả nhiên là độc ác, giết người còn muốn tru tâm!"
"Đúng là như thế, là Tô sư huynh ra tay trước."
"Nhưng nguyên nhân gây ra là do đám người Phương sư huynh tìm đạo đồng kia gây phiền phức, Tô sư huynh nổi cơn thịnh nộ nên mới không thể khống chế."
"Vậy thì thế nào, cũng là Tô sư huynh không nhìn môn quy, ra tay với Phương sư huynh trước."
Trong đám người, không ít tu sĩ thi nhau mở miệng.
Trần trưởng lão nghe một hồi, trong lòng đã hiểu rõ, mặt âm trầm, chậm rãi nói: "Tô Tử Mặc, nếu ngươi vẫn không thả người thì cũng đừng trách ta ra tay trấn áp ngươi!"
Nội môn chấp pháp trưởng lão, tu vi đều đạt tới Chân Nhất cảnh.
Chân Tiên ra tay, Tô Tử Mặc tự nhiên không ngăn cản nổi.
Nếu không phải Trần trưởng lão biết rõ Tô Tử Mặc là đệ tử ký danh của tông chủ nên có chút cố kỵ thì hắn đã sớm động thủ rồi.
"Trần trưởng lão, Tô sư đệ nói không sai."
Đúng lúc này, Dương Nhược Hư đi tới, nói: "Nói Phương Thanh Vân là kẻ gian ác cũng không quá đáng chút nào, lần này Tô sư đệ ra tay không tính là vi phạm môn quy."
Đệ tử chân truyền ra mặt ?
Trần trưởng lão nhíu chặt lông mày.
Chuyện này dường như đã vượt qua phạm vi xử lý của hắn.
Nhưng hắn vẫn trầm giọng hỏi: "Dương Nhược Hư, ngươi nói lời này là ý gì ?"
Dương Nhược Hư trầm giọng nói: "Đại khái là hai ngàn năm trước, ta ở bên ngoài du lịch, lại bị người đánh trọng thương, suýt nữa mất mạng, chuyện này chắc hẳn tất cả mọi người đều biết rõ."
Đông đảo đệ tử thư viện đều gật gật đầu.
Lúc đó đều cho rằng Dương Nhược Hư sẽ không vượt qua được kiếp nạn này, không ngờ không biết từ nơi nào Tô Tử Mặc tìm được Vô Ưu quả, Dương Nhược Hư ngược lại đã nhân họa đắc phúc, đột phá đến Chân Nhất cảnh, một bước lên trời, bái vào chân truyền địa phương của thư viện.
Nghe đến đó, trong con mắt còn lại của Phương Thanh Vân hiện ra chút bối rối.
Dương Nhược Hư nói: "Lúc đó, ta bị cường giả bốn thế lực là Bàng Nghị thuộc Bàng thị nhất tộc, Nguyên Tá quận vương cùng Hình Lục thiên vệ của Đại Tấn, Quy Nguyên Thiên Tiên của Phi Tiên Môn, và Tạ Thiên Hoằng của Viêm Dương tiên quốc vây đánh."
"Mà người tiết lộ hành tung của ta, ở sau lưng âm mưu bày kế tất cả chính là Phương Thanh Vân!"
Lời này nói ra giống như một viên đá tạo ra ngàn cơn sóng, khiến đám người ồn ào xao động, không ngừng ồn ào bàn luận.
Nếu Dương Nhược Hư nói thật, vậy nói Phương Thanh Vân là kẻ gian ác cũng là quá nhẹ rồi.
Đây là liên thủ với thế lực phía ngoài để chém giết đồng môn, tính chất còn ác liệt hơn tư đấu trong thư viện mấy lần, đó chính là tội chết!
"Ha ha."
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng cười lạnh, Nguyệt Hoa Kiếm Tiên cùng Tiếu Ly cũng đã đi tới nơi này.
Lại có hai vị đệ tử chân truyền hiện thân!
Trần trưởng lão cảm thấy đau đầu.
Hắn là nội môn chấp pháp trưởng lão, chỉ có thể giám thị đệ tử nội môn, căn bản không quản được đệ tử chân truyền, cũng không có năng lực kia.
Tiếu Ly cất giọng nói: "Dương sư đệ ăn không nói có, không có chút chứng cứ nào, cứ vu hãm đồng môn như vậy, không khỏi quá trẻ con rồi!"
"Theo như lời ngươi nói, lúc đó bốn phương thế lực vây đánh, ngươi lại bị trọng thương, nếu là Phương Thanh Vân bày mưu ở sau lưng, vậy sao hắn lại thả ngươi sống sót trở về ?"
Dương Nhược Hư nói: "Bởi vì, mục đích thực sự của Phương Thanh Vân là vì muốn đối phó với Tô sư đệ. Tô sư đệ chính là đệ tử ký danh của tông chủ, chỉ khi khiến Tô sư đệ rời đi Thần Tiêu tiên vực, bọn hắn mới dám ra tay đối với Tô sư đệ."
Đông đảo đệ tử thư viện nghe thế đều tỏ vẻ kinh sợ, nghị luận ầm ĩ, trong thời gian ngắn còn không thể chấp nhận được tin tức như thế.
Trong đám người chỉ có Ngôn Băng Oánh cúi thâos đầu, cũng chẳng suy nghĩ gì đối với lời nói này nữa.
Lúc trước, Phương Thanh Vân nói ra âm mưu của chính mình với dáng vẻ có chút đắc ý, nàng cùng Đường Bằng đều có mặt.
Chỉ là Đường Bằng sớm đã bỏ mình, hài cốt không còn.
Ba ba ba!
Nguyệt Hoa Kiếm Tiên vỗ tay, nói: "Dương sư đệ, chuyện xưa này bịa không tệ, chắc là tốn không ít tinh lực nhỉ."
Dương Nhược Hư nhìn Nguyệt Hoa Kiếm Tiên, vẻ mặt không sợ, trầm giọng nói: "Loại chuyện thế này, ta sẽ không nói dối."
Thực tế trên, nếu lời nói này là người ngoài nói, thì tất cả mọi người trong thư viện sẽ có hoài nghi.
Nhưng nếu là do Dương Nhược Hư nói ra thì tất cả mọi người ở thư viện đều tin hơn một nửa!
Tất cả mọi người đều biết rõ Dương Nhược Hư tu luyện là « Hạo Nhiên Chính Khí Kinh », luôn giữ gìn một thân chính khí, nếu chuyện này là do hắn nói bậy thì tu vi của hắn sẽ bởi vậy mà phế bỏ!
"Kỳ thực, kỳ thực..."
Đúng lúc này, trên quảng trường truyền tới một giọng nói yếu ớt: "Dương sư huynh nói đều là thật."
Giọng nói này mặc dù yếu ớt, nhưng lại thu hút vô số ánh mắt.
Người nói chuyện chính là Ngôn Băng Oánh!
Sắc mặt nàng trắng xanh, nói ra lời nói này, trong lòng phải thừa nhận áp lực thật lớn, không biết cần phải có dũng khí lớn đến mức nào!
Không ít tu sĩ đều biết rõ Ngôn Băng Oánh đã từng đi theo Phương Thanh Vân.
Nàng nói ra lời này có trọng lượng cực nặng!
Nếu Phương Thanh Vân thật sự đã làm những việc này, vậy Tô Tử Mặc ra tay với hắn, chẳng những không vi phạm môn quy, mà còn tính là diệt trừ tai hoạ vì thư viện, tạo được công lớn!

Bình Luận

0 Thảo luận