"Còn có ai nữa?"
Tô Tử Mặc đứng trên đài luận kiếm, nhìn quanh bốn phía, mắt sáng như đuốc, khí thế khiếp người, chậm rãi hỏi.
Một đám Thiên Tiên đứng bên dưới, không có người nào dám nhìn thẳng vào hắn, vội vàng né tránh ánh mắt.
Khi nãy ba đệ nhất Thiên bảng của ba đại tiên vực lên tiếng muốn khiêu chiến, lúc này cũng đều im lặng, vẻ mặt kiêng kị, không dám tỏ thái độ.
Đế nữ Lang Thiên Thiên vốn còn muốn tìm cơ hội, lại lần nữa giao thủ cùng Tô Tử Mặc một phen, bây giờ cũng từ bỏ suy nghĩ này.
Ngay cả Doanh Thiên đều suýt nữa đã mất mạng, ai có thể cam đoan trong lúc tranh đấu có thể sống sót ?
Cho dù giống như Doanh Thiên may mắn giữ được tính mạng, nhưng cũng đã mất hết mặt mũi, được không đủ bù mất.
Đối với phản ứng của quần tu bên dưới đài, Tô Tử Mặc rất hài lòng.
Hắn ra tay hung ác như thế, chính là muốn loại hiệu quả này!
Nếu không, nhiều tu sĩ đều muốn đến cửa tới khiêu chiến hắn, từng người lên đánh thì quá phiền phức.
Mà trước khi hắn ra tay đã ngờ tới chuyện sẽ có người cứu Doanh Thiên.
Dù sao Doanh Thiên cũng có thân phận đặc thù, Phác Huyền Tiên Vương và Tuệ Văn thiền sư chủ trì Cửu Tiêu đại hội, tuyệt đối không thể để đế tử chết trước mặt bọn họ.
Tần Sách của Thái Tiêu tiên vực hơi hơi ghé mắt, nói: "Ảnh Tử, ngươi đi đi!"
"Tuân mệnh!"
Sau lưng Tần Sách, một bóng người nhạt như không dấu vết chần chờ một thoáng, rồi cũng đồng ý.
Hắn không có tên.
Tất cả mọi thứ của hắn đều là do Tần Sách ban cho, ngay cả mạng của hắn đều không thuộc về mình, bất cứ lúc nào đều phải chuẩn bị hi sinh vì Tần Sách!
Hắn chỉ là cái bóng của Tần Sách mà thôi.
Tô Tử Mặc thấy không có người nào ra sân, đang chuẩn bị rời khỏi thì lại một bóng người leo lên luận kiếm đài, rất nhiều tu sĩ mừng rỡ.
"Hả ?"
Tô Tử Mặc hơi nhíu mày: "Còn có người dám đi lên ?"
Người này che mặt, thân hình hơi đong đưa, giống như đã hòa làm một thể cùng hư không chung quanh luận kiếm đài, cả người có chút mông lung, mơ hồ không rõ.
Sau khi Ảnh Tử lên đài, hắn không nói một lời, trực tiếp tấn công Tô Tử Mặc!
Hắn đột nhiên biến mất không thấy nữa, khi xuất hiện lại đã đi tới phía sau Tô Tử Mặc, đâm một kiếm tới sau ót Tô Tử Mặc!
Thử!
Kiếm khí xé rách hư không, phát ra một tiếng vang, phong mang lăng lệ.
Vẻ mặt Tô Tử Mặc bình tĩnh, không bị lay động, thậm chí không thèm trốn tránh.
Đạo kiếm khí kia còn chưa đánh lên người Tô Tử Mặc đã nhanh chóng tán loạn, biến mất không thấy nữa.
Ảnh Tử ra tay chỉ là hư chiêu.
Ngay cả đạo kiếm khí nhìn giống như rất thật này cũng chỉ là ảo giác mà thôi!
Thử!
Ảnh Tử lại hiện thân lần nữa, một lần này đi đến bên cạnh Tô Tử Mặc, một kiếm phá không chém tới, sát khí tràn trề!
Tô Tử Mặc vẫn không thèm để ý, cả người không nhúc nhích.
Kiếm khí này lại tán loạn, biến mất không thấy gì nữa.
Ảnh Tử tu luyện đạo pháp, có đạo ẩn nấp, có đạo ám sát, có đạo huyễn cảnh, nhiều loại đạo pháp hòa làm một thể, mới có thể hình thành ra cảnh tượng bây giờ.
Những đạo pháp này mặc dù Tô Tử Mặc chưa từng tu luyện, nhưng hắn dựa vào linh giác nên căn bản không bị quấy nhiễu.
Khi nãy Ảnh Tử Vừa ra tay hai lần, hắn đều không cảm nhận được uy hiếp.
Liên tục thăm dò mấy lần, từ đầu đến cuối Ảnh Tử vẫn không hề thật sự ra tay.
Bạch!
Ảnh Tử lại xuất hiện lần nữa.
"Chết đi!"
Một lần này, Ảnh Tử trực tiếp phát động nguyên thần bí thuật tấn công Tô Tử Mặc, đồng thời chuyển đổi giữa hư và thật.
Vốn chỉ là một hư chiêu, trong nháy mắt biến thành ám sát chân chính!
Vẻ mặt Tô Tử Mặc lạnh lẽo.
Ảnh Tử này căn bản cũng không phải muốn luận bàn giao lưu gì.
Tu sĩ đấu pháp lại phát động nguyên thần bí thuật, rõ ràng chính là muốn giết người!
Không có gì bất ngờ xảy ra, người này do Tần Sách ra lệnh, mục đích chính là muốn giết hắn, chiếm lấy Ngọc Thanh sách ngọc!
"Hừ!"
Tô Tử Mặc vốn chính là người sát phạt quyết đoán, sau khi nghĩ thông suốt một điểm này thì sẽ không lưu thủ.
Hắn không thèm để ý tới nguyên thần bí thuật của Ảnh Tử, trực tiếp đánh ra một đạo pháp ấn, đập xuống đầu Ảnh Tử!
"Hồng!"
Cùng lúc đó, miệng Tô Tử Mặc đọc phạn âm.
Trong chốc lát, pháp ấn trong tay hắn dường như đã biến thành một ngọn núi nguy nga hùng vĩ, cao không thể chạm, mang theo uy áp kinh thiên áp xuống!
"Ồ?"
Ở phía Cực Lạc Tịnh Thổ, một số Thiên Vương Phật môn nhìn đến ngọn núi này, hai mắt tỏa sáng.
Trong con ngươi của Thích Vô Niệm tỏa ra ánh sáng rực rỡ, lẩm bẩm nói: "Lại là bí pháp bất truyền- Đại Tu Di Sơn Ấn của Phật môn ta, trên người kẻ này, quả nhiên có truyền thừa Phật môn!"
Đại Tu Di Sơn Ấn!
Nhất lực hàng thập hội!
Đại Tu Di Sơn Ấn nặng nề trầm ổn, giản dị tự nhiên, có lực khắc chế nhất đối với loại đạo pháp hư thực đan xen của Ảnh Tử.
Đạo pháp ấn này ban đầu ở trên Thần Tiêu đại hội, ngay cả Vân Đình đều không thể lập tức hóa giải, từ đó rơi vào hạ phong.
Ảnh Tử lại càng không chịu nổi!
Tạch tạch tạch!
Trường kiếm của Ảnh Tử bị Đại Tu Di Sơn Ấn đè được vỡ nát.
Phốc!
Mặc dù đã hóa giải hơn nửa lực lượng, Đại Tu Di Sơn Ấn vẫn đập xuống khiến Ảnh Tử nôn máu tươi, thân hình bay ngược ra ngoài.
Trong tay Tô Tử Mặc lại thay đổi pháp quyết!
Không chờ Ảnh Tử rơi xuống, ở phía Tây của hắn đột nhiên hiện ra một con Bạch Hổ có thân thể to lớn, há miệng gầm gừ, miệng to như chậu máu ngậm Ảnh Tử ở trong miệng!
Ảnh Tử bị Bạch Hổ ngậm vào, rồi khẽ cắn, đã thân tử đạo tiêu!
Một trong những thủ đoạn có lực sát phạt mạnh nhất của Tô Tử Mặc, Bạch Hổ ngậm thi!
Ảnh Tử của Tần Sách bỏ mình tại chỗ, nguyên thần tịch diệt!
"A di đà phật."
Tuệ Văn thiền sư khẽ ngâm một tiếng phật hiệu, mặt lộ thương tiếc.
Một lần này, Phác Huyền Tiên Vương cùng hắn đều không ra tay cứu giúp.
Dù sao Ảnh Tử chỉ là một hạ nhân của Tần Sách, so sánh cùng thân phận đế tử thì rõ ràng là ngày đêm khác biệt, căn bản không đáng để hai người ra tay.
Bên dưới đài luận kiếm, đám người xôn xao!
Tô Tử Mặc phản kích hung mãnh như vậy, chỉ dùng hai chiêu, Ảnh Tử bên người Tần Sách đã bị chém giết tại chỗ!
Cùng lúc đó, không ít tu sĩ âm thầm cảm thấy may mắn.
May mắn vừa rồi bọn hắn không tùy tiện nhảy lên trên luận kiếm đài, nếu không, cỗ thi thể phía trên kia, có khả năng chính là bọn hắn!
Sắc mặt Tần Sách âm trầm, con ngươi lập loè hàn quang.
"Thú vị."
Tần Sách đột nhiên nở nụ cười, vỗ vỗ bàn tay, ý vị sâu xa nói rằng: "Tô Tử Mặc, ngươi rất tốt, về sau chúng ta sẽ còn giao tiếp, còn nhiều thời gian."
Tất cả mọi người có thể nghe ra ý uy hiếp trong lời Tần Sách!
Tần Sách chính là đế tử, lại có hi vọng tranh đoat chức vô thượng Chân Tiên, được truyền thừa Thái Thanh sách ngọc, đối với Ngọc Thanh sách ngọc, khẳng định là tình thế bắt buộc!
Tô Tử Mặc không thèm để ý tới uy hiếp của Tần Sách, chỉ chỉ thi thể của Ảnh Tử, lạnh lùng nói: "Nhấc đi, người tiếp theo."
Tiếng nghị luận chung quanh lập tức nhỏ đi rất nhiều.
Tô Tử Mặc liên tiếp đánh bại hai vị Thiên Tiên cửu giai, ngay cả đế tử Doanh Thiên đều suýt nữa bỏ mình, ai còn dám đi lên chịu chết ?
Khi nãy còn có một đám Thiên Tiên nóng lòng muốn thử, muốn khiêu chiến Tô Tử Mặc.
Nhưng bây giờ, Tô Tử Mặc đứng ở trên đài luận kiếm, khiêu chiến Thiên Tiên cường giả của Cửu Tiêu tiên vực cùng Cực Lạc Tịnh Thổ, nhưng lại không có một người nào dám ứng chiến!
"Hắc..."
Tô Tử Mặc khẽ cười một tiếng, vọt xuống từ trên đài luận kiếm, trở về Thần Tiêu tiên vực.
Thư viện đại trưởng lão lộ ra vẻ tươi cười, đầy vẻ hài lòng.
Hai trận đại chiến kia, Tô Tử Mặc không chỉ đánh ra vô thượng uy danh cho chính mình, chấn nhiếp quần tu, Càn Khôn thư viện vô hình cũng được lợi, tiếng tăm tăng mạnh.
Từ đó về sau, cũng có một vài Thiên Tiên lên đài bàn luận lẫn nhau, nhưng so sánh cùng mấy trận chiến đấu vừa rồi của Tô Tử Mặc thì sẽ bình thản hơn rất nhiều.
Thiên Tiên bàn luận giao lưu, không sinh ra gợn sóng quá lớn, rất nhanh đã kết thúc.
Sau đó nữa chính là tranh đấu Chân Tiên bảng, La Hán bảng trong Cửu Tiêu đại hội!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận