"Công tử..."
Đào Yêu nghe được giọng nói này, trong lòng chấn động, quay đầu nhìn lại, hai mắt đẫm lệ.
Tô Tử Mặc nhẹ nhàng xoa đầu Đào Yêu, khẽ cười một tiếng, vẻ mặt ôn hòa, ôn nhu nói: "Không có chuyện, ta tới xử lý."
"Ừm!"
Đào Yêu dùng sức gật gật đầu.
Chẳng biết tại sao, chỉ cần Tô Tử Mặc đứng ở bên cạnh, những thấp thỏm, kinh hoảng, mờ mịt vừa rồi trong nháy mắt đã biến mất không còn nữa, tâm thần phấn chấn.
"Sư huynh."
Xích Hồng quận chúa cùng Liễu Bình cũng thở phào một hơi.
Tô Tử Mặc hơi hơi gật đầu với hai người, ra hiệu hai người yên tâm.
"Ôi, đây không phải Tô sư huynh sao ?"
Sau lưng Phương Thanh Vân, một vị đệ tử thư viện có tu vi Thiên Tiên cửu giai cười hỏi: "Tô sư huynh đến rất đúng lúc, ngươi nuôi nô bộc kia đã phá hỏng môn quy thư viện rồi, ngươi nói xem nên làm gì đi?"
"Còn có thể làm sao, lẽ nào Tô sư huynh còn muốn khiêu chiến môn quy của thư viên?" Một vị đệ tử thư viện khác đáp lời.
"Hắc hắc!"
Người ban đầu kia cười một tiếng quái dị, nói: "Vậy thì không nhất định, Tô sư huynh người ta là tuyệt thế thiên tài trèo lên trên cả đạo tâm bậc thang cấp chín, ngưng tụ ra cấp mười đấy, coi trời bằng vung, không để ý tới môn quy thư viện cũng có thể đấy."
Hai người một hát một hòa, âm dương quái khí.
Phương Thanh Vân chỉ lạnh nhạt cười, đối với một màn này chỉ có thái độ ngầm đồng ý.
Tô Tử Mặc không thèm liếc mắt nhìn đám người đối diện, giống như không nghe thấy vậy, chỉ quay đầu hỏi: "Liễu Bình, chuyện gì xảy ra thế?"
Liễu Bình vội vàng nói: "Ta cùng Đào tử đi tới Nguyên Linh Các nhận lấy Nguyên Linh Thạch năm nay, đi không bao xa lại bị mười nô bộc của Phương sư huynh chặn đường."
"Bọn hắn vô duyên vô cớ hùng hùng hổ hổ mắng Đào tử, trong miệng không ngừng nói lời ô uế."
Nói đến đây, Liễu Bình dừng lại, giống như đang nhớ tới những lời nói kia, trong lòng không cam lòng, trừng mắt nhìn đám nô bộc kia.
Liễu Bình tiếp tục nói: "Đào tử giận dữ mới ra tay, đẩy người trước người ra, muốn rời khỏi, căn bản không làm người kia bị thương."
"Ai ngờ đám người Phương sư huynh đột nhiên xuất hiện, vây quanh lại rồi nói Đào tử phá hỏng môn quy của thư viện rồi, tư đấu ở thư viện, đánh người trong thư viện bị thương."
"Phương sư huynh căn bản không cho Đào tử cơ hội giải thích, trực tiếp ra tay với Đào tử, may mắn Đào tử có lệnh bài ngăn trở một đòn này, mới có thể giữ được tính mạng."
Liễu Bình rất nhanh đã miêu tả đơn giản xung đột vừa mới phát sinh một lần.
Tô Tử Mặc nghe xong, trong lòng đã nắm chắc.
Đối phương làm thế chính là vì muốn nhằm vào hắn!
Phương Thanh Vân chậm rãi mở miệng, nói: "Liễu sư đệ, ngươi nói có vẻ rất nhẹ nhàng linh hoạt. Nô bộc kia của ta bị thương nặng không thể chữa trị, đã thân tử đạo tiêu rồi."
"Cái gì? !"
Vẻ mặt Liễu Bình chấn động, sau đó quả quyết nói: "Chuyện này không có khả năng!"
"Nhấc lên đây."
Phương Thanh Vân phất phất tay.
Ở phía sau hắn, có mấy nô bộc nhấc lên thi thể của một nô bộc khác, người này nhìn đúng là đã bỏ mình, mà lại là vừa mới chết không bao lâu.
"Không phải ta, ta không giết hắn, ta chỉ đẩy hắn một chút..."
Đào Yêu vội vàng lắc đầu, cố gắng giải thích.
"Xem ra Phương sư huynh làm to chuyện cũng không phải cố tình gây sự, chuyện bé xé ra to, thế này đều xảy ra nhân mạng rồi."
"Đúng vậy, đánh ra mạng người rồi thì không phải tư đấu đơn giản rồi."
Một vị đệ tử thư viện khác bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Mấy người các ngươi sẽ không thật sự cho rằng nô bộc của Phương sư huynh bị hài đồng kia giết chết chứ?"
"A, ngươi nói lời này ý gì ?" Bên cạnh có mấy người vội hỏi.
Người kia cười lạnh nói: "Rất rõ ràng, nô bộc kia là bị chính đám Phương sư huynh người giết, vu oan cho đối diện, lấy chuyện này để quấy rối Tô sư huynh."
"Đây đều là ngươi suy đoán a, ngươi có chứng cớ gì ?" Một người khác chất vấn.
Kia người nhún vai nói: "Loại chuyện này, ai sẽ lưu lại chứng cứ."
Liễu Bình chỉ vào thi thể nô bộc kia, lớn tiếng nói: "Ta lúc đó cũng có mặt, Đào tử đẩy hắn ra, hắn còn rất tốt!"
"Nói bậy, lúc đó Vương huynh đã bị thương nặng, không qua bao lâu thì mất mạng!"
Mấy nô bộc của Phương Thanh Vân, vội vàng đứng ra tranh luận, hiện trường hỗn loạn tưng bừng.
Tô Tử Mặc rốt cục quay người, nhìn sang Phương Thanh Vân.
Ánh mắt của hai người va chạm ở giữa không trung nhau, không chút né tránh nào, tràn ngập mùi thuốc súng!
Tô Tử Mặc nói: "Phương Thanh Vân, lần này ta xuất quan, còn chưa tìm ngươi thanh toán ân oán ngày xưa, ngươi ngược lại đã tự mình nhảy ra trước rồi."
"Giết người thì đền mạng, thiên kinh địa nghĩa, chuyện này không cần ta nhiều lời a?"
Phương Thanh Vân xòe hai tay ra, vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Mạng của nô bộc cũng là mạng, ngươi nuôi hạ nhân phá hỏng môn quy của thư viện, giết người rồi thì phải đền mạng."
"Hắn không chết thì ngươi phải chết!"
Kỳ thực, lần này dù không có Nguyệt Hoa Kiếm Tiên thúc giục, Phương Thanh Vân cũng chuẩn bị động thủ với Tô Tử Mặc rồi.
Năm đó, hắn thiết kế muốn giết Dương Nhược Hư, Tô Tử Mặc, kết quả hai người đều chưa chết, Đường Bằng ngược lại đã chết ở bên ngoài.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Tô Tử Mặc cũng đã biết là hắn mưu đồ ở sau lưng.
Hai người sớm muộn sẽ có một trận chiến.
Còn có một điểm, Phương Thanh Vân ở Tô Tử Mặc trên người, cảm nhận được to lớn uy hiếp!
Tô Tử Mặc tu luyện tốc độ quá nhanh rồi!
Hắn bái vào nội môn mới bao nhiêu năm mà đã tu luyện tới Thiên Tiên lục giai.
Nếu lại cho hắn thêm thời gian, để hắn tiếp tục trưởng thành tiếp, thì vị trí đệ nhất nội môn chỉ sợ cũng sẽ đổi người khác!
Phương Thanh Vân lại nói: "Tô Tử Mặc, nếu ngươi và ta đều muốn ra mặt cho nô bộc nhà mình, ta có đề nghị này, chúng ta lên đài luận kiếm, có ân oán gì thì cùng nhau giải quyết!"
Đây là kế hoạch mà hắn mưu đồ đã lâu, chỉ cần chọc giận Tô Tử Mặc, bức lên trên đài luận kiếm, hắn sẽ không cho Tô Tử Mặc bất cứ cơ hội nào!
"Tô sư huynh, đừng đồng ý với hắn!"
Xích Hồng quận chúa cùng Liễu Bình vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Trong suy nghĩ của hai người thì dù sao Tô Tử Mặc chỉ là Thiên Tiên lục giai.
Mà Phương Thanh Vân đã sớm tu luyện tới Thiên Tiên cửu giai đỉnh phong, được xưng là đệ nhất nội môn, có lực chiến đấu mạnh nhất, vẫn là thiên kiêu xếp thứ mười trên dự đoán Thiên bảng.
Hai người chênh lệch quá lớn, một khi lên đài luận kiếm, Tô Tử Mặc nhất định sẽ thua.
Phương Thanh Vân hơi nhíu mày, nói: "Tô Tử Mặc, ngươi yên tâm, căn cứ vào môn quy của thư viện, không phân sinh tử trên đài luận kiếm, ta sẽ cố gắng nắm giữ phân tấc, tha cho ngươi một mạng."
Tô Tử Mặc nhìn Phương Thanh Vân, không nói một lời, vẻ mặt lạnh lùng.
"Tô sư huynh sẽ không sợ rồi chứ?" Một tên đệ tử sau lưng Phương Thanh Vân cố ý lớn tiếng nói.
Một người khác nói: "Làm sao có thể, người ta là thiên tài đã cô đọng đạo tâm bậc thang cấp mười, khoáng cổ thước kim, lá gan sao lại nhỏ như thế."
"Lên trên đài luận kiếm!"
Một số đệ tử thư viện châm chọc khiêu khích, mọi người vây xem cũng bắt đầu ồn ào.
"Tô Tử Mặc, mời."
Trên mặt Phương Thanh Vân đầy ý cười.
Tất cả đều dựa theo kế hoạch của hắn để tiến hành, không có bất kỳ sai lầm nào.
"Cần gì phải phiền phức như thế."
Tô Tử Mặc đột nhiên mở miệng.
Lời còn chưa dứt, thân hình Tô Tử Mặc khẽ động, trong chớp mắt đã đi đến trước mặt Phương Thanh Vân, dưới ánh mắt vừa kinh ngạc vừa kinh hãi của đám người, ngang nhiên ra tay!
Bàn tay của Tô Tử Mặc dường như đã hóa thành một bàn tay lớn che trời, đè xuống thiên linh cái của Phương Thanh Vân!
Đồng tử của Phương Thanh Vân kịch liệt co rút lại, biến sắc!
Hắn gần như đã tính toán hết tất cả mọi khả năng, thậm chí thôi diễn ra rất nhiều biến số, nhưng hắn thật sự không ngờ, Tô Tử Mặc dám động thủ với hắn ở ngay trong thư viện!
Mà còn ở ngay dưới ánh mắt của vạn chúng!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận