Giọng nói này...
Toàn thân Cơ Dao Tuyết run lên, trái tim giống như là đã ngừng đập.
Là hắn sao?
Làm sao có thể?
Bên tai Cơ Dao Tuyết, đã không nghe được bất kỳ tiếng động nào khác, cũng chỉ còn lại mấy chữ vừa rồi---- ngươi muốn gặp ta sao?
Giọng nói này, lại chân thực như thế, giống như là đang lẩm bẩm ngay ở bên tai nàng.
Nhưng càng là như vậy, Cơ Dao Tuyết lại càng không dám tin tưởng.
Nàng thậm chí còn không dám quay đầu nhìn lại.
Nhưng thân thể của nàng, lại đang run lên nhè nhẹ, hốc mắt đã dần dần ướt át.
Một ít người đã sống lâu trên Thiên Hoang Đại Lục, như là Vân Long Hoàng, Tiểu mập mạp cũng khẽ giật mình.
Mặc dù đã trôi qua hơn hai ngàn năm, nhưng giọng nói này, nghe lại có chút quen tai, giống như...
La Ngạo nghe được câu này, lông mày không khỏi nhíu chặt, vẻ mặt nghi ngờ không thôi.
Giọng nói này, đương nhiên là hắn chưa từng nghe qua.
Nhưng câu nói này, nghe lại có chút kỳ quái.
Ngươi muốn gặp ta sao?
La Ngạo theo bản năng nhớ lại, vừa rồi mình dã nói những lời gì.
Câu nói sau cùng của hắn, giống như là đang hỏi, Hoang Võ thì làm sao?
Chẳng lẽ...
Trong đầu La Ngạo, hiện lên một ý nghĩ.
Nhưng ngay sau đó, lập tức bị hắn quả quyết phủ định!
Không có khả năng!
Hơn hai ngàn năm trước, Hoang Võ ở phía dưới sinh linh vạn tộc nhìn chăm chú, phi thăng lên thượng giới, làm sao hắn lại xuất hiện ở nơi đây!
Ở giữa hạ giới và thượng giới, có thiên địa pháp tắc cực kỳ tàn khốc.
Người bên trên thượng giới, tuyệt đối là không có khả năng tùy ý tiến vào ức vạn tiểu thế giới phía dưới.
Giọng nói này, tuyệt đối không có khả năng là Hoang Võ!
Những ý nghĩ này hiện lên, cũng chỉ trong nháy mắt.
Ngay lúc này, trong hư không sau lưng Cơ Dao Tuyết, đột nhiên lộ ra một cửa hang đen kịt, sau đó dần dần mở rộng, từ bên trong có một bóng người đi ra.
Trong nháy mắt lúc bóng người này đặt chân tới Thiên Hoang Đại Lục, mọi âm thanh đều tĩnh lặng!
Trong đất trời, mặc kệ là thời gian, hay là không gian, ở trong một tíc tắc này, giống như là đều đã đứng lại.
Đám người của Thiên Hoang trừng to hai mắt, khó có thể tin nhìn lấy bóng người kia, như gặp thần minh!
Vẻ mặt của bọn Vân Long Hoàng, Tiểu mập mạp lại càng thêm kích động, miệng mở rộng, giống như là muốn la lên.
Nhưng ở phía dưới tâm thần khuấy động, trong lúc nhất thời đám người cũng không thốt ra được một chữ nào!
Trong nháy mắt lúc La Ngạo nhìn thấy người này, sắc mặt tái mét, lại theo bản năng lui về phía sau nửa bước!
Trong lúc không phát giác, trên trán hắn đã bắt đầu hiện đầy mồ hôi hột, chậm rãi lăn xuống.
"Ừm?"
Đôi mắt sâu của Thần Hoàng hơi hơi chuyển động, rơi lên phía trên bóng người này, vẻ mặt dần dần trở nên ngưng trọng.
Bóng người này mặc trường bào màu tím, tóc đen tùy ý tản mát ở sau lưng, khuôn mặt thanh tú, ánh mắt trong suốt, nhìn qua cũng không có chỗ nào thần kỳ.
Nhưng Thần Hoàng ở trên người của người này, lại cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng kinh khủng.
Trong cơ thể người này, giống như là có một ngọn núi lửa lớn mà bất cứ lúc nào đều có thể bộc phát!
Hắn chưa từng thấy qua Vạn Cổ Võ Hoàng.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt của đám người của Thiên Hoang, đã mơ hồ đoán được thân phận của người đến.
Tâm thần của Thần Hoàng, hơi rung động một chút, lại nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cơ Dao Tuyết phát giác được vẻ mặt của mọi người xung quanh biến hóa, lại vẫn đang không dám quay đầu nhìn lại.
Nàng sợ điều mà mình nhìn thấy, đều là ảo giác của nàng, trong khoảnh khắc sẽ biến mất.
Đột nhiên!
Bàn tay bị thương lạnh buốt của Cơ Dao Tuyết, cảm nhận được một trận ấm áp.
Lại là người sau lưng kia, đi tới bên cạnh nàng, nhẹ nhàng cầm lấy tay của nàng.
"Bị thương rồi à."
Người tới nhẹ giọng nói.
Cơ Dao Tuyết chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay ấm áp, nàng cúi đầu nhìn lại, vết thương ở trên bàn tay, vậy mà trong chớp mắt đã khép lại, không còn một vết sẹo nào lưu lại!
Cơ Dao Tuyết ngẩng đầu nhìn lại, rốt cục đã nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, đôi mắt trong suốt kia, người này đã từng xuất hiện ở trong giấc mơ của nàng vô số lần.
"Tử Mặc..."
Cơ Dao Tuyết khẽ gọi một tiếng, trong nháy mắt, nước mắt đã lăn xuống dưới.
Kỳ thật, mấy câu mà La Ngạo nói vừa rồi, xác thực là làm trái tim của Cơ Dao Tuyết đau nhói.
Vào thời khắc ấy, nàng thật sự là đã mất hết niềm tin.
Nàng cũng đang nghĩ, La Ngạo nói không hề sai, nàng cũng chỉ là một người đáng thương, chết thì chết chứ sẽ không có người nào thèm để ý.
Giống như là nhìn ra suy nghĩ trong lòng Cơ Dao Tuyết, Tô Tử Mặc nhẹ giọng nói: "Ta không hề rời đi, vẫn một mực ở Thiên Hoang bồi tiếp ngươi."
Trong lòng Cơ Dao Tuyết run lên, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Những năm gần đây, mỗi lần Đào Yêu đi thăm nàng, đều sẽ mang tới rất nhiều loại kỳ trân dị bảo.
Thậm chí có rất nhiều loại bảo vật căn bản là không thuộc về thế giới này, chưa bao giờ nghe qua, Đào Yêu đều sẽ tìm tới, đưa cho nàng, muốn để cho tuổi thọ của nàng tăng lên, tu vi tinh tiến.
Nàng đột nhiên hiểu được, những bảo vật này, đều là do Tô Tử Mặc tìm kiếm về.
Nàng cũng hiểu được, thế gian này, cũng không phải là không có ai để ý đến nàng.
Người kia vì nàng, thậm chí còn ở lại Thiên Hoang hơn hai ngàn năm, yên lặng bảo vệ nàng, chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm biện pháp để cho nàng có thể kéo dài tuổi thọ.
Trong đôi mắt của Cơ Dao Tuyết, lại một lần nữa toả ra ánh sáng, cả người đều trở nên sặc sỡ loá mắt.
"Võ Hoàng!"
"Võ Hoàng trở về rồi!"
"Bái kiến Võ Hoàng!"
Đám người của Thiên Hoang Đại Lục, rốt cục đã đánh vỡ tĩnh lặng, bộc phát ra từng đợt tiếng la lên.
Sinh linh vạn tộc lộ ra vẻ kích động, nhiệt huyết của Võ giả trong thiên hạ thiêu đốt lên, hốc mắt đỏ bừng, lần lượt có từng sinh linh, rối rít quỳ xuống lạy, khom mình hành lễ với Võ Đạo Bản Tôn!
Lúc chúng sinh ở trên Thiên Hoang, bị thủ đoạn hung tàn, lực lượng kinh khủng của Thần Hoàng, ép cho không thở nổi, chỉ còn lại tuyệt vọng, Vạn Cổ Võ Hoàng lại trở về!
Nhìn thấy bóng người kia, nỗi sợ hãi trong lòng mọi người của Thiên Hoang, trong khoảnh khắc đã tan thành mây khói!
Tất cả mọi người đều biết rõ, có Võ Hoàng ở đây, Thiên Hoang sẽ không bị diệt!
"Võ Hoàng!"
Thần Hoàng lẩm bẩm một tiếng, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc, trong đôi mắt không có một chút sợ hãi nào, ngược lại còn bộc lộ ra một tia chiến ý.
Hắn có sự tự tin này, coi như Võ Hoàng trở về, hắn cũng có thể trấn giết!
Xuất phát từ sự bảo hộ đối với ức vạn tiểu thế giới, hạ giới tự nhiên là có thiên địa pháp tắc đặc biệt của nó.
Coi như cảnh giới của Võ Hoàng có cao hơn, ở bên trong tiểu thế giới này, chiến lực có thể phát huy ra, cũng không thể vượt qua mức cực hạn nào đó!
Nếu không, chắc chắn sẽ dẫn tới thiên địa pháp tắc phản phệ, gạt bỏ hắn!
Năm đó tu vi của Vạn Cổ Nhân Hoàng thông thiên triệt địa, đã phi thăng lên thượng giới mấy chục vạn năm, lại một lần nữa hạ giới, tu vi cảnh giới cũng liên tục bị rơi xuống.
Thần Hoàng có sự tự tin này, chiến lực của hắn, đã đạt tới đỉnh phong trong số ức vạn tiểu thế giới!
Tại hạ giới, không ai có thể đánh bại hắn!
Trong ánh mắt của Thần Hoàng, mang theo chiến ý nồng đậm và sự khiêu khích.
Nhưng từ đầu đến cuối, Tô Tử Mặc đều không hề liếc mắt nhìn hắn.
Giống như là ở trong mắt Tô Tử Mặc, hắn chỉ là một người có cũng như không, có thể không cần nhìn.
Sắc mặt của Thần Hoàng khó coi, chuyện này với hắn mà nói, quả thực là một sự sỉ nhục lớn!
Tô Tử Mặc xoay người lại, nhìn về phía La Ngạo ở cách đó không xa.
Ở phía dưới ánh mắt này, La Ngạo chỉ cảm thấy tất cả bí mật trên người, đều không giấu diếm được!
Trong lòng hắn nghĩ muốn thoát khỏi sự sợ hãi đối với Võ Hoàng.
Hắn đã lĩnh ngộ sáu loại Tuyệt Thế Thần Thông, Tiên Võ đồng tu, chiến lực sánh vai với Nhân Hoàng, tuyệt đối sẽ không kém cỏi như thế!
Nhưng sau khi Tô Tử Mặc trở về, ngay cả một câu, một chữ hắn cũng không thể nói ra được.
Giống như là hắn bị một loại khí thế vô hình đè lên ngực, ngay cả hít thở đều trở nên vô cùng gian nan!
Sự tồn tại của Võ Đạo Bản Tôn, đã vượt xa sự nhận biết của La Ngạo.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận