Bình Dương Trấn, một thị trấn nhỏ bình thường ở nơi biên giới.
Một ngày này, trong trấn lại có một đám người kỳ kỳ quái quái đi tới.
Quần áo và trang sức của những người này, có khác biệt rất lớn so với người bình thường trong trấn.
Có sinh linh thậm chí nhìn không giống như là con người, tai nhọn mặt khỉ, đầu hổ mặt chim.
Có người lại có khí độ bất phàm, vẻ mặt uy nghiêm.
Có người lại tiêu sái không bị trói buộc, không bị gò ép.
Lai lịch của đám người kia rất thần bí, thân phận không rõ, nhưng lại không có ác ý đối với Bình Dương Trấn, cũng chưa từng quấy rầy người trong trấn.
Theo thời gian trôi đi, người trong Bình Dương Trấn đối với sự tồn tại của những người này, cũng dần dần thành thói quen, ngẫu nhiên gặp, còn có thể lên tiếng chào hỏi.
Trong đó, còn có một vị đạo sĩ biết kể chuyện, ở trong trấn bày ra một cái bàn, tay cầm quạt xếp, thao thao bất tuyệt kể chuyện xưa.
Miệng lưỡi của vị đạo sĩ này lưu loát, rực rỡ hoa sen, hơn nữa kể chuyện xưa đều là thế giới kỳ diệu mà người trong Bình Dương Trấn mới nghe lần đầu, rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy, rất nhanh đã hấp dẫn một đám người tới ngồi vây quanh nghe kể.
Ở trong câu chuyện xưa mà vị này kể, có người có thể ngự kiếm phi hành, có người có thể đằng vân giá vũ, còn có người có đại thần thông, thậm chí có thể đốt trời nấu bể, một bước một bông hoa sen!
Ai cũng không biết tính danh lai lịch của hắn, hỏi thăm không có kết quả, đều gọi hắn là Thuyết Thư Giả.
Vị đạo sĩ này, mỗi ngày đều sẽ ở trong trấn kể chuyện.
Đúng thời điểm mỗi ngày, người nhàn rỗi trong trấn, mặc kệ là người lớn hay là trẻ nhỏ, đều chạy tới nghe một chút.
Xuân tới thu đi, trong lúc không để ý, vị đạo sĩ này đã kể chuyện ở trong Bình Dương Trấn hơn năm năm.
Ngày hôm nay, một đám người trong Bình Dương Trấn cùng nhau hướng về một phương hướng dũng mãnh lao tới.
Không cần hỏi nhiều, đã biết rõ là vị đạo sĩ kia lại bắt đầu kể chuyện rồi.
Mà ngày hôm nay, người tới nghe kể chuyện nhiều một cách khác thường.
Bởi vì, câu chuyện xưa mà vị đạo sĩ này kể, đã chuẩn bị kết thúc.
"Đùng!"
Đạo sĩ ngồi ở chính giữa đám người, chỉ thấy hắn gõ cái thước kia một cái, mở quạt xếp ra, nói: "Vị Luân Hồi Thánh Vương kia hủy diệt 3000 Thế Giới, thiên địa vạn vật, vạn tộc chúng sinh, đều hóa thành hư vô!"
"Vị Luân Hồi Thánh Vương này thật sự là quá xấu đi!"
Một đứa trẻ tức giận nói.
Một đứa khác cũng nói: "3000 Thế Giới tốt đẹp như thế, cứ như vậy bị hắn hủy đi."
"Về sau thì sao? Hoang Võ Thánh Vương có chết không, Huyết Điệp Thánh Nhân đâu?"
Có người không nhịn được truy hỏi.
Đạo sĩ kia chậm rãi hớp một ngụm trà, cảm thấy đã đủ thu hút trí tò mò của mọi người, mới chậm rì rì nói: "Về sau, vị Hoang Võ Thánh Vương này làm nổ Thái Thủy Vũ Trụ, ở bên trong Vũ Trụ tối tăm cô tịch, một mình suy diễn, rốt cuộc đã suy diễn xuất Thái Sơ Vũ Trụ còn nguyên thủy cổ lão hơn!"
"Mà mảnh Thái Sơ Vũ Trụ này, đã bao trùm dung nạp toàn bộ 3000 Thế Giới tan vỡ, trở nên càng mênh mông bao la hơn."
Một người thở dài nói: "Nhưng như thế thì cũng có tác dụng gì? Mảnh Thái Sơ Vũ Trụ này, cũng chỉ còn lại một mình Hoang Võ Thánh Vương, tất cả cố nhân của hắn đều đã mất đi, đây là chuyện tàn nhẫn cỡ nào đối với hắn?"
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Đạo sĩ kia lắc đầu nói: "Kỳ thật, ngay sau khi Luân Hồi Thánh Vương hủy diệt 3000 Thế Giới, lương tâm của hắn lại trỗi dậy, hắn cũng không hủy diệt Địa Thư, mà lại để lại tất cả hồn phách ở bên trong Địa Thư trong những năm qua cho Hoang Võ Thánh Vương."
"Chuyện này..."
Mọi người đều lộ ra vẻ mặt khẽ giật mình, cảm thấy ngoài ý muốn.
Đạo sĩ nói: "Vì vậy, đã có hồn phách của hàng tỉ vạn sinh linh trên 3000 Thế Giới, vị Hoang Võ Thánh Vương này, đã phục sinh toàn bộ chúng sinh trước đây ở 3000 Thế Giới, tự nhiên là cũng có cả những cố nhân của Hoang Võ Thánh Vương nữa."
"Thế nhưng, phải hóa giải Chúng Sinh Vô Lượng Kiếp như thế nào đây?"
Một người đột nhiên hỏi.
Đạo sĩ cười cười, nói: "Hoang Võ Thánh Vương với tư cách là người sáng tạo Thái Sơ Vũ Trụ, tự nhiên là có thể lại một lần nữa thành lập quy tắc pháp độ ở bên trong thế giới mới này. Căn nguyên của Chúng Sinh Vô Lượng Kiếp, ở chỗ tư tâm, tư dục của những kẻ vĩnh sinh."
"Vì vậy, Hoang Võ Thánh Vương thành lập một loại pháp tắc quan trọng nhất trong đó, chính là một khi có sinh linh nào thành Thánh, sẽ mất đi ý thức của mình, hóa thành Đại Đạo."
"Nếu như muốn Vĩnh Sinh, sẽ phải bỏ qua tất cả tình cảm."
"Kể từ đó, về mặt căn nguyên, đã cắt đứt sự tồn tại của Chúng Sinh Vô Lượng Kiếp."
Một người hỏi: "Vậy Hoang Võ Thánh Vương thì sao? Hắn đã trở thành tồn tại mạnh nhất Thái Sơ Vũ Trụ, liệu có thể có một ngày nào đó, hắn cũng sẽ bị lạc mất chính mình, biến thành Luân Hồi Thánh Vương thứ hai hay không?"
"Làm sao có thể!"
Người còn lại lập tức bác bỏ: "Lòng của Hoang Võ Thánh Vương luôn hướng tới muôn dân trăm họ, sáng lập Võ Đạo, có được khí phách và ý chí như vậy, làm sao có thể biến thành Luân Hồi Thánh Vương."
"Vậy cũng không nhất định."
Người ban đầu kia nói: "Lúc bắt đầu chẳng phải là Luân Hồi Thánh Vương cũng chỉ muốn thành lập một thế đạo công bằng, muốn sáng lập Lục Đạo Luân Hồi, thưởng thiện phạt ác hay sao?"
Nhắc tới chuyện này, đạo sĩ kia trở nên im lặng.
Một lát sau, đạo sĩ mới chậm rãi nói: "Hoang Võ Thánh Vương sáng tạo Thái Sơ Vũ Trụ, lại một lần nữa sáng lập Hồng Hoang, thành lập Lục Đạo, diễn biến chúng sinh vạn vật. Cuối cùng, hắn tự chặt đứt ý thức, chặt đứt thất tình lục dục của mình, hóa thân thành Thiên Đạo, bảo vệ thế giới mới này."
"A!"
Tâm thần của mọi người bị chấn động mạnh, kinh hãi hô lên một tiếng.
Không còn ý thức, không còn thất tình lục dục, có nghĩa là Hoang Võ Thánh Vương không còn là Hoang Võ Thánh Vương nữa.
Vừa rồi người nọ lo lắng, cũng không còn tồn tại.
Ở bên dưới Thiên Đạo không có ý thức của mình, không có tư tâm tạp niệm, tất cả ba nghìn đại đạo, tất cả chúng sinh đều ngang hàng.
...
Trong một trạch viện trong Bình Dương Trấn.
Tô Tử Mặc chậm rãi tỉnh lại, từ trên giường trở mình ngồi dâyh, ngồi yên thật lâu, vẻ mê mang trong ánh mắt dần dần tản đi, khôi phục tỉnh táo.
Nhưng hắn vẫn không đứng dậy, không biết là nghĩ đến chuyện gì, có chút thất thần.
Nửa ngày sau, hắn mới đứng dậy, đẩy cửa đi ra.
Trong sân, bên dưới cây đào, một vị nữ tử tuyệt mỹ mặc trường bào đỏ như máu đang đứng ở đó, quay người nhìn sang, mỉm cười, dịu dàng nói: "Tỉnh rồi?"
"Ừ."
Tô Tử Mặc gật gật đầu.
"Trong nhóm những người chúng ta, ngươi ngược lại là người tỉnh lại cuối cùng."
Điệp Nguyệt cười cười.
Tô Tử Mặc nghe thấy nơi xa trong trấn mơ hồ có tiếng ồn ào truyền đến, hỏi: "Bên ngoài làm sao vậy?"
Điệp Nguyệt cười nói: "Lâm Huyền Cơ đang ở bên kia kể chuyện, bây giờ đang nói đến tình trạng nguy cấp, Luân Hồi Thánh Vương hủy diệt 3000 Thế Giới, đoán chừng là làm cho người ta chửi rủa rồi."
"Luân Hồi Thánh Vương..."
Tô Tử Mặc hơi hơi há miệng, muốn nói lại thôi.
"Làm sao vậy?"
Điệp Nguyệt thấy Tô Tử Mặc ra khỏi phòng, giống như là tâm sự nặng nề, lập tức nhẹ giọng hỏi.
Tô Tử Mặc nói: "Luân Hồi Thánh Vương hủy diệt 3000 Thế Giới, có một loại khả năng, là để báo thù cho Sinh Mệnh Thánh Vương. Hơn nữa trong lòng hắn vốn có ý quyết tử, Sinh Mệnh Thánh Vương vẫn lạc, hắn đối với 3000 Thế Giới đã không còn quyến luyến gì nữa."
"Nhưng vừa rồi, ta đã suy nghĩ rõ ràng một việc, có lẽ, cũng có một loại khả năng khác."
"Là cái gì?"
Điệp Nguyệt hỏi.
Tô Tử Mặc nói: "Luân Hồi Thánh Vương vẫn luôn không hề thay đổi."
"Từ đầu đến cuối, hắn vẫn luôn mơ tưởng thực hiện lý tưởng của hắn và Sinh Mệnh Thánh Vương, thành lập một thế giới mà chúng sinh có thể ngang hàng bình đẳng."
"Nhưng hắn biết rõ, 3000 Thế Giới nguyên bản đã thủng như tổ ong, coi như là hắn nắm giữ 3000 Thế Giới, cũng không có cách nào thay đổi những quy tắc pháp độ đã tồn tại nhiều năm đó."
"Chỉ có đánh vỡ 3000 Thế Giới xưa cũ, xây dựng lại 3000 Thế Giới, mới có thể ở bên trong thế giới mới, thực hiện lý tưởng chúng sinh ngang hàng."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận