Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 905: Gió mưa nổi lên

Ngày cập nhật : 2025-09-05 10:22:50
Từ khi nghĩ ra Tam Muội Đạo Hỏa liên quan tới tiên phật ma, Tô Tử Mặc cũng đã bắt đầu tu hành theo phương hướng này, dần tiến hành cảm ngộ.
Mặc dù « Xích Diễm Tâm Kinh » xem như công pháp tiên môn, nhưng Tô Tử Mặc lĩnh ngộ ra đầu tiên lại là Phật Môn Đạo Hỏa.
Chuyện này cũng là lẽ thường.
Trong Nguyên Thần tóc đen có dung nhập thánh vật của phật môn là Vô Ưu Hoa.
Mà Vô Ưu Hoa vốn chính là một đóa hỏa diễm hoa.
Hơn nữa Tô Tử Mặc tu hành những công pháp phật môn cấp cao nhất, dù là Diệu Pháp Liên Hoa Kinh, hay Đại Nhật Như Lai Kinh, tất cả đều là vô thượng bí điển của phật môn.
Dưới đáy Táng Long Cốc, Tô Tử Mặc tham thiền ngộ đạo, tụng kinh lễ phật hai mươi năm, đã xây dựng được căn cơ cực kỳ vững chắc.
Lần này có thể ngưng tụ ra phật môn đạo hỏa, cũng là chuyện thuận lý thành chương, nước chảy thành sông.
Ba người Nam Cung Lăng chỉ nhìn thấy cảnh khi Tô Tử Mặc giao thủ cùng Ô Uyên, tùy tiện búng ngón tay đã ngưng tụ ra phật môn đạo hỏa, nhìn như nhẹ nhàng thoải mái.
Mà ba người không thấy được trong thức hải của Tô Tử Mặc có một Nguyên Thần tóc đen không ngừng ngâm tụng kinh văn.
Hư ảnh Đại Phật hiển hiện, phạn âm vang vọng đầy thần thánh, kéo dài không dứt, đinh tai nhức óc!
Nguyên Thần tóc đen đã thôi diễn công pháp tiên môn đến cực hạn mới ngưng tụ ra một đám Phật Môn Đạo Hỏa màu vàng kim kia.
Ô Uyên tu hành Minh Hỏa, thuộc tính khuynh hướng về âm quỷ hắc ám.
Trong truyền thuyết, Minh Hỏa đến từ chốn Địa Ngục âm trầm dưới cửu u!
Nếu thật sự dùng Tiên Môn Đạo Hỏa đấu với Minh Hỏa, ai thắng ai thua thật sự khó nói.
Mà Phật Môn Đạo Hỏa lại thần thánh hoàn mỹ, to lớn mênh mông, có thể trấn áp cửu u, siêu độ âm u, có tác dụng khắc chế trời sinh đối với Minh Hỏa!
Cho nên, gần như trong nháy mắt khi Minh Hỏa va chạm vào Phật Môn Đạo Hỏa, Minh Hỏa đã lập tức bị trấn áp!
Câu được câu không nói chuyện phiếm với Như Huyên, bất tri bất giác bốn người đã về đến Bách Luyện Môn.
Trước sơn môn là một đại đỉnh đứng thẳng cao vài chục trượng, nhìn rộng rãi đại khí, cực kỳ hùng vĩ!
Bốn người Tô Tử Mặc tới trước sơn môn, cùng ngẩng đầu nhìn đại đỉnh, cả bốn đều có cảm giác chính mình rất nhỏ bé.
Ở sơn môn có không ít tu sĩ Bách Luyện Môn trấn thủ, phần lớn là Trúc Cơ cảnh, còn có hai ba Kim Đan Chân Nhân.
Nhìn thấy ba người Nam Cung Lăng, những tu sĩ này đều lộ ra vẻ tôn kính, ôm quyền hành lễ.
"Tham kiến Nam Cung sư huynh, Liễu sư tỷ, Như Huyên sư tỷ."
"Sư huynh, sư tỷ đã trở về, chuyến này có thuận lợi không?"
Đừng thấy Như Huyên ở trước mặt Tô Tử Mặc líu ríu không ngừng như một đứa trẻ.
Nhưng ở trước mặt những đệ tử tông môn này, nàng đã thu liễm rất nhiều, biểu hiện khá nghiêm túc.
"Các ngươi tản ra đi, không có việc gì."
Như Huyên thể hiện ra dáng vẻ của một sư tỷ, phất phất ống tay áo, vẻ mặt lạnh nhạt.
Đám người nghe lời tản ra.
Trong đó có một vị Kim Đan Chân Nhân nhìn thoáng qua Tô Tử Mặc, trong lòng hiếu kỳ, theo bản năng hỏi: "Vị đạo hữu này là..."
Liễu Hàm Yên và Như Huyên còn tốt, không có phản ứng gì.
Vẻ mặt Nam Cung Lăng lại đầy quẫn bách.
Hắn nhận Tô Tử Mặc làm sư thúc, lúc đầu trong lòng vốn không nguyện ý, cũng sợ người khác biết rõ việc này.
Nghe được người này hỏi thăm, sắc mặt Nam Cung Lăng lập tức tối đen, tức giận nói: "Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì! Trở về trấn thủ sơn môn đi!"
"y..."
Người này đột nhiên bị mắng, vẻ mặt mê mang, không biết mình đã phạm phải sai lầm gì rồi.
Nam Cung Lăng thấy người này còn không đi, trừng mắt mặt lạnh quát: "Sao, ta mang người trở về, còn cần bẩm báo một tiếng với ngươi?"
"Không, không cần!"
Người này rụt cổ lại, vội vàng rút lui.
Tô Tử Mặc cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không có can thiệp.
Bốn người tiến vào Bách Luyện Môn, Nam Cung Lăng sợ gặp được người quen sẽ hỏi hắn vấn đề này nên tùy tiện tìm cớ, vội trốn đi thật xa.
Có hai người Liễu Hàm Yên cùng Như Huyên dẫn đường, ba người một đường đi tới.
Chỉ là trong thời gian này đã dẫn tới không ít tu sĩ nhìn thấy cảnh này đều choáng váng, trong ánh mắt toát ra vẻ ao ước đố kỵ.
Bách Luyện Môn không giống như là Đan Dương Môn, Thiên Hạc Môn.
Bách Luyện Môn là tong môn tế đỉnh luyện khí, thiên chuy bách luyện, trong tông môn phần lớn là nam tử, nữ tử có cực ít.
Mà Liễu Hàm Yên, Như Huyên lại là đại mỹ nữ hiếm thấy.
Dù là sư đệ phía dưới, hay sư huynh phía trên, có không ít sinh lòng ái mộ hai người.
Nhìn thấy hai người dẫn một đại hán thô kệch đi quanh tông môn, đám người lập tức sinh ra cảm giác trâu gặm mẫu đơn.
"Người kia là ai vậy!"
"Chưa từng thấy qua, vô cùng lạ mặt."
"Không biết vì sao khi nhìn hắn như thế, ta lại muốn đánh cho hắn một trận!"
Những người này nghị luận mặc dù nhỏ tiếng nhưng Tô Tử Mặc lại nghe được rõ ràng.
Hắn chỉ cười một tiếng rồi cũng không thèm để ý.
Hắn đưa Cực Hỏa Đạo Quân an toàn về đến, đã coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Sau ba tháng, hắn muốn đi tham gia Thiên Hạc trà hội, ngốc ở Bách Luyện Môn không được bao lâu.
Cho dù có người sinh lòng bất mãn cũng sẽ không tạo nên xung đột gì.
Bách Luyện Môn không hổ là đại tông môn truyền thừa xa xưa, nội tình hơn xa Phiếu Miểu Phong!
Tiên sơn trong tông môn đứng thẳng, nước biếc vờn quanh, kiến trúc rộng rãi, đầy khí tức cổ xưa.
Một viên ngói một viên gạch đều được chế tạo cực kỳ tinh tế, có thể xưng là quỷ phủ thần công.
Trong tông môn, có rất nhiều kiến trúc, tràn ngập cảm giác cứng rắn như kim loại.
Hai người Liễu Hàm Yên dẫn Tô Tử Mặc đi dạo một vòng, cuối cùng mới dừng lại trước một chỗ động phủ.
Một đoạn thời gian sau đó, Tô Tử Mặc rất ít rời đi động phủ.
Chỉ lấy quyển Thiên Sát Kiếm quyết kia ra, mỗi ngày thử cảm ngộ.
Bộ kiếm quyết này không thể coi thường, nếu có thể nhanh chóng lĩnh ngộ thì lực chiến đấu của hắn sẽ tăng lên rất nhiều!
Mặc dù hắn rất ít khi đi ra khỏi động phủ, nhưng Liễu Hàm Yên và Như Huyên lại thường xuyên chạy tới đây.
Tô Tử Mặc có thể cảm nhận được hai người này vô cùng hiếu kỳ về hắn.
Chỉ là nỗi lòng của Như Huyên được viết hết lên mặt.
Còn Liễu Hàm Yên lại giấu thật sâu trong lòng.
Trong khoảng thời gian này, thông qua những lời kể của hai người, Tô Tử Mặc suy đoán Bách Luyện Môn đã dốc hết tất cả để chuẩn bị giúp Cực Hỏa Đạo Quân tái tạo nhục thân.
Dựa theo lời hai người nói, trong khoảng thời gian này, không ít cường giả trong tông môn nhao nhao xuất quan, từ Phản Hư Đạo Nhân đến Pháp Tướng Đạo Quân, thường thường có cường giả tông môn đi ra ngoài, sưu tập một số tài liệu đỉnh cấp.
Thậm chí, nghe hai người nói, Hợp Thể Đại Năng trong tông môn cũng đều đã rời núi mà không biết nguyên nhân.
Cường giả Bách Luyện Môn đều có hành động, bọn họ đi tơi các giao dịch phường lớn hoặc là phòng đấu giá, không tiếc tốn giá tiền rất lớn để mua một số linh tài hiếm có.
Còn có tu sĩ đi tới Đan Dương Môn, mua sắm linh dược linh dịch.
Cực Hỏa Đạo Quân trở về vẫn là bí mật.
Chí ít hai người Liễu Hàm Yên còn không biết nguyên nhân.
Tô Tử Mặc không ngờ Cực Hỏa Đạo Quân chỉ là cường giả Pháp Tướng cảnh, trở về sau năm ngàn năm lại có thể khiến Bách Luyện Môn coi trọng như vậy!
Thậm chí ngay cả Hợp Thể Đại Năng của tông môn cũng vì ông mà rời núi.
Lần thứ nhất Tô Tử Mặc ý thức được, Cực Hỏa Đạo Quân không đơn giản.
Trong lòng của hắn mừng thay cho Cực Hỏa Đạo Quân, đồng thời cũng có chút lo lắng.
Cực Hỏa Đạo Quân càng mạnh, tin tức này sẽ càng không thể tiết lộ.
Bởi vì nếu có người nghe nói Cực Hỏa Đạo Quân khởi tử hoàn sinh, nhất định sẽ có mưu đồ!
Không phải tất cả mọi người đều hi vọng Cực Hỏa Đạo Quân còn sống!
Sau ba tháng, chính là Thiên Hạc trà hội, còn có một trận tỷ thí luyện khí, dường như tất cả mọi chuyện đều đụng vào nhau.
Mặc dù, hiện tại Tu Chân giới nhìn như bình tĩnh, nhưng Tô Tử Mặc lại cảm giác được có một cơn bão đang kéo đến khiến gió mưa nổi lên!

Bình Luận

0 Thảo luận