Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1259: Tứ đại Kim Cương

Ngày cập nhật : 2025-09-05 10:38:05
"Ha ha ha ha, đường đường là Hoang Võ Đạo Quân, hóa ra lại là hạng người nhát như chuột!"
Lôi Liệt trưởng lão thấy không đuổi kịp, nên cố ý cười lớn một tiếng, muốn chọc giận Tô Tử Mặc.
Vẻ mặt Tô Tử Mặc không chút thay đổi, chỉ lạnh nhạt nhìn Lôi Liệt trưởng lão ở sau lưng một chút, ngay cả phản bác cũng không có hứng thú.
Thái Sơ miếu cổ đã sắp mở ra, hắn tạm thời còn không có dự định giao thủ cùng Hợp Thể Đại Năng ở bên ngoài.
Huống chi hắn rõ ràng cảm nhận được, đã không chỉ có một Hợp Thể Đại Năng, chạy về phía hắn!
Cũng không chỉ có một Hỗn Nguyên Tông để mắt tới hắn!
Giống như Phong Lôi Điện, Kiếm Tông, đều muốn trấn sát hắn, chiếm lấy công pháp bí thuật trên người hắn!
Trung Châu không thể so với Bắc vực.
Tô Tử Mặc ở Bắc vực, thế lực khắp nơi còn e ngại vị Lão Tổ đã đến tuổi xế chiều ở dưới đáy Táng Long Cốc, nhưng nơi này là Trung Châu!
Đại Thừa Lão Tổ cũng không phải là tồn tại không gì không biết, không gì làm không được, vị Lão Tổ đã đến tuổi xế chiều ở dưới đáy Táng Long Cốc kia tinh lực có hạn, không có khả năng sớm biết được Tô Tử Mặc sẽ gặp phải nguy cơ gì.
Cho dù biết rõ cũng là nawmg ngoài tầm tay.
Cho nên, Lôi Liệt trưởng lão mới dám động thủ với Tô Tử Mặc!
"Hoang Võ, ngươi sáng lập ra Võ Đạo, bố võ thương sinh, hào khí như thế nào, bây giờ thế mà lại chạy trối chết, ngươi không sợ mất mặt à!"
Lôi Liệt trưởng lão vẫn không muốn từ bỏ, ở phía sau không ngừng hô hào.
Không ít tu sĩ liếc mắt.
Thân là Hợp Thể Đại Năng, không để ý đến thân phận mà truy sát một Pháp Tướng Đạo Quân, thế mà còn muốn để người ta dừng lại, còn không biết xấu hổ nói người ta mất mặt ?
Trong mắt bọn hắn, lúc này Lôi Liệt trưởng lão giống như một tên ngớ ngẩn mất lý trí, đâu còn chút phong độ nào của Đại Năng.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, từ phía Thái Sơ miếu cổ truyền đến một tiếng chấn động.
Màn chắn pháp lực vốn bao phủ chung quanh miếu cổ đang dần dần biến mất, thu hút ánh mắt của vô số tu sĩ.
Ngay cả Lôi Liệt trưởng lão đều dừng lại, quay đầu nhìn.
Thái Sơ miếu cổ đã mở ra!
Miếu cổ mở ra, không có ai chịu rơi phía sau.
Nếu có thể vào trong cổ miếu trước, rất có thể sẽ chiếm cứ được tiên cơ!
Lôi Liệt trưởng lão không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể tạm thời từ bỏ truy sát Tô Tử Mặc, lúc này quan trọn nhất chính là trước tiên đi vào Thái Sơ miếu cổ!
Trong lòng của ông ta vô cùng oán giận, quay đầu nhìn thoáng qua, lại phát hiện, Tô Tử Mặc đã sớm trước ông ta một bước, hóa thành một tia sáng, nhanh chóng phóng về phía Thái Sơ miếu cổ!
"Lôi Liệt đạo hữu, chúng ta cũng đi thôi."
Đúng lúc này, Kiếm Tông Đại Năng đã đi tới bên cạnh Lôi Liệt.
Hắn vừa rồi âm thầm chạy tới đây, muốn chặn giết Hoang Võ.
Chỉ tiếc, hình như Hoang Võ sớm cảm nhận được nguy hiểm, mỗi lần đều có thể tránh đi con đường ông ta mai phục vậy.
Kiếm Tông Đại Năng nói: "Tiến vào trong cổ miếu, cơ hội trấn sát kẻ này càng lớn hơn!"
"Không sai!"
Lôi Liệt trưởng lão gật gật đầu.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời khởi hành, phóng về phía Thái Sơ miếu cổ.
Lúc này, ở trong Ngọc Thiềm Lĩnh, Thái Sơ miếu cổ giống như một quái vật khổng lồ đang há to miệng máu, tu sĩ đến từ bốn phương tám hướng đang chen chúc vào trong đó!
Lúc đầu, tu sĩ xuất hiện quanh Thái Sơ miếu cổ phụ chỉ có hơn hai ngàn người.
Nhưng sau khi Thái Sơ miếu cổ mở ra, có không ít tu sĩ nấp giấu ở chung quanh, cũng thi nhau hiện thân, chạy về phía cổ miếu, muốn tìm kiếm cơ duyên!
Chỉ là một tòa Thái Sơ miếu cổ, lại tu hút hơn năm ngàn Pháp Tướng Đạo Quân đến!
Văn minh tu chân Trung Châu phồn hoa cường thịnh, có thể thấy được rất đa dạng.
Miếu cổ có bốn cửa vào, tương ứng với bốn phương vị.
Tô Tử Mặc đi vào từ bắc môn, đi vào tòa miếu cổ này lại càng có thể cảm nhận rõ ràng được Thái Sơ miếu cổ rất rộng lớn!
Vách tường của miếu cổ do một khối đá lớn dựng thành, ở giữa không có bất kỳ khe hở nào, có thể xưng là quỷ phủ thần công!
Tô Tử Mặc ngưng thần đề phòng, theo đám người đi vào Thái Sơ trong cổ miếu.
Tiến vào miếu cổ, trước mắt rộng mở trong sáng.
Trong cổ miếu, quả thực tựa như một tiểu thế giới, bên trong tự tạo thành không gian, cực kỳ rộng lớn.
Dưới vách tường bốn phía trong cổ miếu bày một loạt đèn xanh, bên trong không có dầu thắp, đều ở trạng thái không được thắp.
Trên vách tường bốn phía có khắc hoạ lấy rất nhiều chân dung, dường như là một chút truyền thuyết có quan hệ đến phật môn.
Đương nhiên, trên vách tường bốn phía là dễ thấy nhất, chính là khắc hoạ bốn tôn kim cương nộ mục, thân thể khổng lồ, cao tới chín trượng, đỉnh thiên lập địa, trợn mắt, con ngươi lồi ra, khuôn mặt uy mãnh đáng sợ!
Trong truyền thuyết, phật môn có tứ đại hộ pháp kim cương, được xưng danh là tứ đại thiên vương phật môn, phân biệt là Trì Quốc Thiên Vương, Tăng Trường Thiên Vương, Nghiễm Mục Thiên Vương, Đa Văn Thiên Vương!
Chân dung trên vách tường này rõ ràng có nguồn gốc từ truyền thuyết này của phật môn!
Tứ đại kim cương trợn mắt giận dữ nhìn, mặc dù đây chỉ là một bức chân dung, lại tản ra uy nghiêm vô tận, quần tu tới liếc nhau, tâm thần đều đại chấn, theo bản năng cúi đầu.
Đừng nói là Pháp Tướng Đạo Quân, không ít Hợp Thể Đại Năng, bị tứ đại kim cương trợn mắt nhìn như thế, khí thế đều yếu đi một mảng lớn!
Tô Tử Mặc cảm giác càng thêm kỳ quái.
Từ khi bước vào Thái Sơ miếu cổ, linh giác của hắn lại không ngừng cảnh báo!
Nhưng hắn ở trong cổ miếu, loại cảnh báo này đã không còn ý nghĩa gì.
Bởi vì, Tô Tử Mặc căn bản không phân biệt ra được nguy hiểm đến từ phương nào.
Có thể bắt nguồ từ Thái Sơ miếu cổ.
Cũng có thể là từ tu sĩ khác!
Quỷ dị nhất chính là, từ khi bước vào miếu cổ, trong lòng Tô Tử Mặc lại sinh ra một loại cảm giác bị người dòm ngó.
Chỉ là trong đám người hỗn loạn này, hắn cũng không phân biệt ra được loại cảm giác này thăm dò đến từ phương nào.
Hoặc là nói, tựa như đến từ bốn phương tám hướng!
"Tòa miếu cổ này quả nhiên có chút quỷ dị!"
Tô Tử Mặc nhíu chặt lông mày, lẩm bẩm một tiếng.
Không ít tu sĩ đã sớm tản ra.
Có người nhanh chóng bay về phía sâu trong cổ miếu, muốn tìm kiếm con đường cùng không gian khác.
Có người thì đến phía dưới vách tường, nhìn rất nhiều Phật tượng trên vách tường, muốn tìm kiếm ra bí mật gì từ bên trong.
Có kẻ đi tới trước một cột đá mười người ôm mới hết, quay chung quanh cột đá.
Có tu sĩ thậm chí chạy đến trước mặt đèn xanh, bưng lên để quan sát tỉ mỉ, muốn phân biệt ra xem đèn xanh này có phải bảo bối cường đại gì không!
Tô Tử Mặc đứng nguyên tại chỗ, động cũng không động.
Đột nhiên!
Một tiếng ầm vang!
Cửa vào Thái Sơ miếu cổ đột nhiên có một khối đ hạ xuống, chặn lại hết các cửa đá, toàn bộ đại điện bên trong lâm vào một vùng tăm tối!
Những tu sĩ ở đây đều là Pháp Tướng Đạo Quân, mặc dù trong bóng đêm vẫn có thể thấy rõ bốn phía, nhưng biến cố bất thình lình xảy ra vẫn dẫn tới không nhỏ xao động!
"Chuyện gì xảy ra!"
"Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Kẻ nào không cẩn thận xúc động cơ quan rồi?"
Trong đại điện rối bời một mảnh.
Hô!
Đúng lúc này, đèn xanh dưới vách tường bốn phía đột nhiên phát sáng lên, thiêu đốt lên ngọn lửa, lóe ra hỏa quang lúc sáng lúc tối!
Dưới ánh đèn mờ tối này, bốn tôn kim cương lộ ra vẻ cực kỳ dữ tợn, giống như đột nhiên sống lại!
Không ít tu sĩ giật nảy mình.
Trong đám người, truyền đến một tràng thốt lên!
Cho dù là Tô Tử Mặc có tâm tính vững chắc, vẻ mặt cũng đại biến, hít vào một ngụm khí lạnh, cảm thấy rùng mình!

Bình Luận

0 Thảo luận