Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 618: Ta muốn lập đạo

Ngày cập nhật : 2025-09-05 08:41:24
Tô Tử Mặc xoay người, ánh mắt rơi vào trên người Kền Kền cách đó không xa, lạnh nhạt hỏi: "Nói đi, ngươi đều biết chuyện gì?
"Đạo hữu đang nói cái gì, tại hạ, tại hạ không hiểu."
Kền Kền cười khan một tiếng.
"Không nói thì chết!"
Tô Tử Mặc đứng giữa hư không, bước từng bước về phía Kền Kền bước đi, tốc độ không nhanh không chậm lại hình thành một áp lực cường đại, mãnh liệt cuốn tới!
Đây mới thật sự là cảm giác áp bách!
Kền Kền thậm chí còn cảm thấy ngạt thở!
Cánh tay của hắn run nhè nhẹ, đầu tiên trong mắt là lướt qua một tia sợ hãi, ngay sau đó lại biến thành vẻ điên cuồng.
Sắc mặt Kền Kền có chút dữ tợn, cắn răng nói: "Ta có thể nói, nhưng ngươi phải bảo đảm để cho ta sống!"
"Ngươi không có tư cách bàn điều kiện với ta!"
Tô Tử Mặc lạnh lùng đi tới trước người Kền Kền, trực tiếp bóp chặt cổ họng của hắn, đang muốn dùng sức thì một làn gió thơm đã đánh tới.
"Tử Mặc, giao cho ta đi."
Bàn tay nhỏ bé của Cơ yêu tinh khoác lên trên cổ tay Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc thuận thế buông tay.
Cơ yêu tinh đi tới trước người Kền Kền, vũ mị cười một tiếng, trong hai con ngươi nổi lên từng sóng gợn lăn tăn, ôn nhu hỏi: "Đại thống lĩnh, vì sao ngươi muốn cản ta?"
Cả người Kền Kền đã hoàn toàn ngây dại, ánh mắt mê ly giống như đã mất đi hồn phách.
"Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử chuẩn bị ký vào một lá thư, phế bỏ Tam công chúa, đề cử Đại hoàng tử làm Thiên Tử! Đại hoàng tử chính là trưởng tử, lẽ ra nên kế thừa đại thống, Tam công chúa danh bất chính, ngôn bất thuận, huống chi còn là nữ tử."
"Nữ tử sao?"
Cơ yêu tinh dựng thẳng lông mày lên, lạnh lùng nói: "Nữ tử thì không làm Thiên Tử được sao? Tỷ tỷ ở bên ngoài giết địch mà đám giá áo túi cơm các ngươi lại ngầm giở trò trong bóng tối."
"Ta thấy các ngươi là muốn chết rồi!"
Lời còn chưa dứt, Cơ yêu tinh đã duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng phất qua yết hầu của Kền Kền.
Một dây đỏ tinh tế hiển hiện.
Hai mắt của Kền Kền trừng lớn, dần dần tỉnh táo lại, hai tay vội vàng che yết hầu, hai chân đạp loạn nhưng vẫn không ngăn được máu tươi phun ra!
Xì xì!
Ánh mắt Kền Kền dần dần ảm đạm, thân hình rơi xuống vẫn lạc tại chỗ.
"Chuyện trong Vương thành, cần ngươi ra mặt."
Tô Tử Mặc trầm ngâm nói: "Lấy thân phận thủ đoạn của ngươi, muốn trấn áp việc này xuống thì vẫn là có thể làm được."
"Ừ, yên tâm." Cơ yêu tinh gật gật đầu.
Tô Tử Mặc quay người trở lại trong xe kéo, đỡ Tô Hồng đi ra, rồi gật gật đầu với Cơ yêu tinh, nói: "Ta đi đây."
Lời còn chưa dứt, Tô Tử Mặc đã mau chóng đi về nơi xa, tốc độ nhanh chóng đến kinh người, trong chớp mắt đã xuất hiện ở chân trời.
"Ngươi đi đâu thế?"
Cơ yêu tinh đứng ở phía sau hô lớn.
Thật lâu vẫn không có câu trả lời.
Cơ yêu tinh thầm nghĩ muốn đuổi theo, nhưng nàng lại hiểu rõ lúc này Vương thành Đại Chu cần nàng hơn...
Trên không nước Yến có một hung cầm to lớn lướt qua.
Con hung cầm này toàn thân mọc đầy lân phiến, có hỏa diễm thiêu đốt, ánh mắt sắc bén ngắm nhìn bốn phía, hai cánh giang rộng khoảng chừng vài chục trượng!
Thượng cổ di chủng-Tử Viêm Điêu!
Khiến người kinh dị nhất chính là, sau lưng Tử Viêm Điêu còn kéo theo một tòa liễn xa. Trên liễn xa có hai người ngồi song song, một thư sinh mi thanh mục tú, một ông lão tóc bạc hoa râm.
Hai người này chính là Tô Tử Mặc cùng Tô Hồng.
Tô Tử Mặc bắt một con thượng cổ di chủng, tạm thời bắt nó làm tọa giá, trên đường cũng bớt được rất nhiều phiền toái.
Hai người đi qua bị 13 thành Yến quốc bị Lưu Ly cung tàn sát, đến nay còn có thể nhìn thấy, thi cốt năm đó để lại đã chồng chất thành núi!
Trên tường thành, phơi gió phơi nắng, vết máu năm đó lưu lại đã biến thành màu đen.
Mỗi khi đi qua một tòa thành trì, Tô Hồng đều sẽ dừng lại, quỳ lạy tế điện trước tòa thành trì này.
Một thành cuối cùng.
Chính là Vương thành Yến quốc năm đó.
Hai mươi năm trôi qua, phồn hoa ngày xưa đã không còn rồi.
Cố nhân năm đó cũng đã già đi.
Trịnh bá, Lưu Du, Uất Trì Hỏa, Tống Kỳ, còn có Huyền Giáp thiết kỵ đều đã vùi thân trong mảnh phế tích này.
Bụi về với bụi, đất về với đất.
"Hai mươi năm trước, ta nên ở chỗ này, cùng các ngươi ở đây."
"Các huynh đệ, Tô Hồng ta đã trở về!"
Đứng trên vùng đất này, nước mắt Tô Hồng đã tuôn đầy mặt.
Trong mắt Tô Tử Mặc giống như hiện ra tình cảnh năm đó đám người Lưu Ly cung hạ xuống nơi đây, ra tay giết chóc.
Phàm nhân ở trước mặt người tu chân đều không có một chút lực phản kháng nào, mệnh của họ như cỏ rác!
Tô Tử Mặc cúi thấp đầu, thần sắc đờ đẫn.
Những ngày này đi đường, hắn nhìn thấy quá nhiều thi cốt chưa lạnh.
Giết chóc, bạo lực, đói khát, lưu lạc, cướp đoạt, cắn xé, ăn thịt người...
Tất cả trật tự đều đã sụp đổ.
Mạng người so với sâu kiến còn ti tiện hơn!
Cảnh tượng trước mắt cũng không kém gì Địa Ngục trong Phật môn!
Bị chiến hỏa bao phủ thì thê thảm nhất, bất lực nhất chính là thương sinh thiên hạ, những phàm nhân không có linh căn, không thể tu hành nào.
Ở trên thân những phàm nhân này, Tô Tử Mặc thấy được cái bóng của mình.
Hắn vốn cũng chính là một người trong đó.
Nếu không có Điệp Nguyệt, trong số những thi cốt ven đường này, có lẽ sẽ có hắn trong đó!
Tô Tử Mặc xuất thủ, có lẽ có thể cứu một người, hai người, thậm chí là một trăm người, nhưng hắn không cứu được tất cả mọi người.
Thậm chí ngay cả người thân của hắn mà hắn cũng không cứu được!
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Hồng hao hết thọ nguyên!
Dọc theo con đường này, Tô Tử Mặc vẫn luôn đang suy nghĩ một vấn đề.
Cho dù hắn sớm đi ra mười năm thì phải làm thế nào đây?
Hắn có thể cứu sống Tô Hồng sao?
Dù sao Tô Hồng chỉ là phàm nhân, hai mươi năm, ba mươi năm, bốn mươi năm về sau, hắn hao hết thọ nguyên, cuối cùng hai người vẫn phải chia xa.
Chi dù hắn không đắc tội với Lưu Ly cung, thiên hạ thương sinh này sẽ không gặp tai nạn như vậy sao?
Chiến tranh xảy ra, người gặp nạn đầu tiên vẫn là những phàm nhân này.
Ở trước mặt người tu chân, phàm nhân căn bản không thể tự khống chế vận mệnh của mình!
Người tu chân có thể tùy ý chà đạp tôn nghiêm của phàm nhân.
Mặc kệ phàm nhân giãy giụa như thế nào cũng không làm nên chuyện gì.
Năm đó nếu không có Điệp Nguyệt, chỉ sợ Tô Tử Mặc sớm đã bị Chu Định Vân tu hành trở về giết chết.
Hắn may mắn.
Có Điệp Nguyệt vì hắn mà nghịch thiên cải mệnh.
Nhưng người nào đến cải mệnh cho Tô Hồng?
Ai tới cải mệnh vì thiên hạ thương sinh
Chẳng lẽ những người không có linh căn, không thể tu hành này nhất định phải biến thành vật hi sinh trong chiến tranh, biến thành thức ăn của yêu thú, biến thành thi cốt dưới chân của người tu chân
Tô Tử Mặc không phải Thánh Nhân.
Hắn không nghĩ tới việc sẽ lấy sức một mình để cứu vớt thiên hạ thương sinh thoát khỏi thủy hỏa.
Hắn chỉ muốn để những người chí thân của mình sống sót.
Hắn chỉ là muốn, có lẽ... Phàm nhân trong thiên hạ đều phải có một cơ hội đối kháng với vận mạng!
"Ta muốn lập đạo!"
Đột nhiên.
Tô Tử Mặc ngẩng đầu, song quyền nắm chặt, bên trong ánh mắt bắn ra một đoàn quang mang trước nay chưa từng có, chậm rãi nói ra, ngữ khí kiên định không thể lay động!
"Ta muốn đánh vỡ trói buộc trên người chúng sinh, muốn phá bỏ gông xiềng của vận mệnh!"
"Không có linh căn thì sao?"
"Ta muốn cải mệnh cho thương sinh!"
"Ta muốn để chúng sinh trong thiên hạ này đều có thể tu hành, đều có thể thành tiên!"
Giọng nói này vang vọng đất trời, quanh quẩn không dứt!
Ầm ầm!
Vừa dứt lời.
Bầu trời vốn trong xanh vạn dặm lại có kinh lôi nổ vang.
Giống như kinh động đến thần linh trên trời, một luông uy áp làm người sợ hãi bao phủ xuống, tựa như thiên uy không thể ngăn cản!
Cùng một thời gian.
Trên đại lục Thiên Hoang, ở các nơi bí ẩn chi cũng có lão tổ bừng tỉnh khỏi trạng thái bế quan, vội ngước nhìn thương khung, mặt lộ vẻ kinh hãi.
Trong cung Huyền Cơ.
Một lão giả đỉnh đầu đội nho quan hình như cảm nhận được, vội bấm ngón tay tính toán, tâm thần không khỏi đại chấn, nói: "Có người nói ra đại nguyện, ngay cả trời cao đều kinh động!"

Bình Luận

0 Thảo luận