Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1281: Tình thâm không thọ

Ngày cập nhật : 2025-09-05 10:38:05
Tiên Kiếm quay người xuất thủ, cực kỳ đột nhiên.
Huống chi, còn có cả Thiên Cơ hiện thân.
Hắn vốn cho rằng Tô Tử Mặc vội vàng không kịp chuẩn bị, tất nhiên sẽ sợ hãi, tâm thần đại chấn rồi sẽ bị hai đạo Nguyên Thần bí thuật gạt bỏ trong nháy mắt!
Chỉ tiếc, Tiên Kiếm đã thất vọng rồi.
Khi hắn quay đầu lại, trên mặt Tô Tử Mặc lại không có một chút xíu bối rối nào.
Hắn ngưng tụ ra Nguyên Thần bí thuật, thần thức của Tô Tử Mặc cũng đang ngưng tụ, giống như sớm đã có chuẩn bị!
Lốp bốp!
Trong mi tâm của Tô Tử Mặc đột nhiên có một trường tiên ngưng tụ lôi điện được kéo ra, tản ra khí tức mang tính chất huỷ diệt, quất tới trường kiếm kia!
Chỉ là một đạo Nguyên Thần bí thuật còn chưa đủ!
Ông!
Hư không run rẩy!
Ở mi tâm Tô Tử Mặc còn bắn ra một màn sáng vàng chói mắt.
Một ký tự lớn bắn ra, giông như có được lực lượng của vạn quân, thần thánh hoàn mỹ, đụng tới Nguyên Thần chi kiếm của Tiên Kiếm!
Hai đại Nguyên Thần bí thuật đồng thời bộc phát!
Tiên Kiếm ngạc nhiên biến sắc!
Nếu Tô Tử Mặc chỉ có một đạo Nguyên Thần bí thuật thì cũng không có gì.
Dù sao Tô Tử Mặc chỉ là Pháp Tướng cảnh, cho dù đạo Nguyên Thần bí thuật này truyền thừa từ Lôi Hoàng, cũng không đả thương được hắn.
Nhưng bây giờ, Tô Tử Mặc lại đánh ra hai đạo Nguyên Thần bí thuật, toàn bộ đánh về phía hắn, căn bản không để ý tới Nguyên Thần bí thuật của Thiên Cơ!
"Đúng là một tiểu tử điên!"
Tiên Kiếm mắng một tiếng.
Ba đạo Nguyên Thần bí thuật trong nháy mắt đụng vào nhau!
Lặng yên không một tiếng động, nhưng hư không lại đang run rẩy, vặn vẹo thậm chí là sụp đổ!
Gợn sóng thần thức kinh khủng bắn ra, rừng trúc chung quanh đang vô thanh vô tức hóa thành bột mịn.
"A!"
Tiên Kiếm kêu thảm một tiếng, bên trong thức hải, Nguyên Thần truyền đến một cảm giác nhói nhói!
Lần này đối cứng, Nguyên Thần của hắn đã bị thương rồi!
"Hoang Võ, ngươi dám làm Nguyên Thần của ta bị thương, ngươi cũng phải chết!"
Vẻ mặt Tiên Kiếm dữ tợn, nổi giận gầm lên một tiếng.
Hắn thấy hai đạo Nguyên Thần bí thuật của Tô Tử Mặc đều đã phóng ra, căn bản không có biện pháp ngăn cản Nguyên Thần bí thuật của Thiên Cơ.
Đột nhiên!
Ngay khi Thiên Cơ bộc phát ra mũi tên Nguyên Thần này trong nháy mắt, ở cổ tay trái Tô Tử Mặc, sáng lên một màn sáng vàng thần thánh.
Màn sáng kia nhanh chóng lan tràn, ở bên cạnh Tô Tử Mặc, hình thành một lồng ánh sáng màu vàng.
Trên lồng ánh sáng khắc hoạ từng ký tự phật môn thần bí cổ xưa.
Ở cổ tay trái Tô Tử Mặc thậm chí còn truyền ra từng đợt phạn âm phật môn lớn đến mức đinh tai nhức óc!
"Ừm ?"
Trên mặt Thiên Cơ vẫn luôn treo lên ý cười nhàn nhạt, vẻ mặt không thay đổi.
Nhưng khi nhìn thấy lồng ánh sáng màu vàng này ngưng tụ trong nháy mắt, hắn vẫn nhíu nhíu mày.
Hắn tự nhận là có thể tính hết tất cả.
Trước khi hắn xuất thủ đã nghĩ tới phản ứng của Tô Tử Mặc, tính đến việc Tô Tử Mặc sẽ lợi dụng Minh Vương Niệm Châu để ngăn cản Nguyên Thần bí thuật của hắn.
Hắn thậm chí đã sớm dự liệu được, Minh Vương Niệm Châu không trọn vẹn, căn bản không ngăn được Nguyên Thần bí thuật của hắn!
Nhưng hắn tính sai.
Hắn đột nhiên phát hiện, Minh Vương Niệm Châu ở cổ tay trái Tô Tử Mặc lại là pháp khí hoàn chỉnh không thiếu sót!
Oanh!
Mũi tên đâm vào lồng ánh sáng màu vàng, truyền ra một tiếng vang thật lớn!
Lồng ánh sáng màu vàng kịch liệt run rẩy, trong nháy mắt, phía trên đã hiện ra một vết rách!
Răng rắc!
Ngay sau đó, lồng ánh sáng màu vàng đã vỡ vụn.
Mà mũi tên Nguyên Thần đâm tới kia cũng đã tan vỡ sau khi mãnh liệt va chạm.
Thiên Cơ thu hồi nụ cười, hơi híp mắt lại, nhìn Tô Tử Mặc thật lâu, sau đó kéo lấy Tiên Kiếm bên cạnh, cả người hóa thành một tia sáng, nhanh chóng bay về phía nơi xa.
Thiên Cơ không lựa chọn tiếp tục tranh đấu cùng Tô Tử Mặc, mà là mang theo Tiên Kiếm trực tiếp bỏ chạy!
Độn thuật của hắn còn nhanh hơn kiếm độn thuật của Tiên Kiếm!
Tô Tử Mặc nhíu nhíu mày, nhìn bóng dáng hai người dần chạy xa, cũng không tiếp tục đuổi theo.
Nho sĩ xuất hiện sau đó có lai lịch bí ẩn, lực chiến đấu cường đại, thân pháp nhanh đến mức kinh người.
Với tốc độ của hắn, dù có đuổi theo, chỉ sợ cũng không đuổi kịp.
Huống chi, Yến Bắc Thần bị trọng thương, còn đang ở trong rừng trúc sau lưng.
Nếu đuổi quá lâu, Tô Tử Mặc không yên tâm về Yến Bắc Thần.
Tô Tử Mặc rất rõ ràng, người giống như là Yến Bắc Thần, nhìn như lạnh lùng, lãnh huyết vô tình, nhưng nếu một khi động tình, nhất định sẽ tình cảm nồng hậu.
Trải qua loại biến cố này, đả kích đối với Yến Bắc Thần quá lớn.
Mặc dù không cam lòng, nhưng Tô Tử Mặc vẫn quyết định quay đầu, trở về xem Yến Bắc Thần một chút.
Rất nhanh, Tô Tử Mặc đã về tới rừng trúc.
Yến Bắc Thần đang quỳ gối bên cạnh thi thể Tần Phiên Nhiên, đầu cúi xuống, không nhúc nhích, vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt vô hồn.
Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ sớm đã điên cuồng gào thét, tinh thần sụp đổ.
Nhưng từ đầu đến cuối, Yến Bắc Thần lại không hề nói một chữ, không thèm la lên một tiếng.
Hắn chỉ yên lặng nhìn Tần Phiên Nhiên.
Tô Tử Mặc đứng ở một bên, không đành lòng quấy rầy.
Nhưng nhìn Yến Bắc Thần trầm mặc như thế, hắn thực sự lo lắng.
Yến Bắc Thần kêu ra, khóc lên, có lẽ sẽ tốt hơ một chút.
Yến Bắc Thần càng im lặng như vậy, Tô Tử Mặc lại càng lo lắng!
"Yến đại ca, nếu không ngươi nói ra một chút, đừng kìm nén như vậy."
Tô Tử Mặc không nhịn được muốn khuyên.
"Ta, không sao."
Hồi lâu sau, Yến Bắc Thần mới chậm rãi nói ba chữ, âm thanh khàn khàn trầm thấp.
Tô Tử Mặc hơi động.
Đột nhiên!
Yến Bắc Thần há miệng phun ra một ngụm máu tươi lớn.
Phun ra một ngụm máu này, sinh mệnh khí tức trong cơ thể Yến Bắc Thần rõ ràng đã trôi qua rất nhiều!
Tóc đen của hắn nhanh chóng chuyển thành trắng xám bằng tốc độ mà mắt trần có thể thấy được!
Tuệ cực tất thương, tình thâm không thọ.
Nếu Yến Bắc Thần vẫn mãi như thế, thọ nguyên của hắn sẽ nhanh chóng hao tổn hết!
Không ít máu đỏ tươi đã rơi tới trên gương mặt trắng nõn của Tần Phiên Nhiên.
Yến Bắc Thần xé nát quần áo của mình, nhẹ nhàng, cẩn thận từng li từng tí, từng điểm từng điểm lau đi vết máu trên gương mặt Tần Phiên Nhiên.
Ánh mắt ôn nhu của Yến Bắc Thần khiến Tô Tử Mặc thấy đau lòng.
Tô Tử Mặc thở dài, quay người đi, không đành lòng nhìn tiếp.
Cứ như vậy, Yến Bắc Thần quỳ gối bên cạnh Tần Phiên Nhiên trọn vẹn một ngày một đêm.
Hắn nửa bước chưa đi.
Hoặc là nói, ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn tới Tần Phiên Nhiên, không hề rời đi một lát.
Trong lòng Tô Tử Mặc lo lắng, cũng vẫn luôn đứng một bên bảo vệ.
Sáng sớm, mặt trời mới mọc dâng lên.
Tô Tử Mặc vẫn không nhịn được, đi lên trước, lấy từ trong túi trữ vật ra bình ngọc đựng linh dược mà hắn cướp được trong Thái Sơ cổ miếu.
Trong bình ngọc này vốn có hai hạt Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan.
Vừa rồi, trước khi khởi hành truy sát Tiên Kiếm, Tô Tử Mặc đã ăn vào một hạt.
Kỳ thật, khi bắt đầu truy sát Tiên Kiếm, hắn đã cảm nhận được một luồng sát cơ như có như không.
Đây là linh giác đang cảnh báo, tuyệt đối không phải ảo giác.
Lúc đó, Nguyên Thần của Tô Tử Mặc đã phóng thích ra ba đạo Thiên Địa Pháp Tướng, mấy trăm đạo Thiên Sát kiếm khí, trở nên cực kỳ suy yếu.
Cho nên, hắn ăn vào một hạt Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan, mới đuổi theo, thậm chí sau đó còn phóng xuất ra hai đạo Nguyên Thần bí thuật!
Bây giờ, trong bình ngọc còn lại một hạt Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan.
Nguyên Thần của Yến Bắc Thần vốn có thương.
Một trận chiến này, hắn bị Tiên Kiếm đánh trọng thương, lại đụng phải đả kích như vậy, nếu lại không ăn vào viên Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan này, chỉ sợ tổn thương ở Nguyên Thần sẽ khó mà khỏi hẳn!
"Yến đại ca, trước tiên ngươi ăn viên linh đan này vào đã."
Tô Tử Mặc đưa Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan tới, nhẹ giọng nói.
Yến Bắc Thần đưa tay nhận lấy.
Trong lòng Tô Tử Mặc hơi an.
Chỉ cần Yến Bắc Thần ăn vào Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan, chí ít có thể giữ được tính mạng.
Còn chưa suy nghĩ xong, chỉ thấy hai ngón tay Yến Bắc Thần dùng sức nghiền một cái!
Viên Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan này trong nháy mắt hóa thành bột phấn, vẩy xuống trong đất bùn!

Bình Luận

0 Thảo luận