Đối với vị trí Hàn Tuyền Ngục Chủ, Võ Đạo Bản Tôn không thèm để ý một chút nào.
Đối hắn mà nói, chuyện quan trọng hàng đầu, chính là bế quan tu luyện.
Thứ hai, chính là tìm kiếm phương pháp rời khỏi Địa Ngục Giới, trở về Trung Thiên Thế Giới.
Đừng nói là làm Hàn Tuyền Ngục Chủ, kể cả để cho Võ Đạo Bản Tôn làm Địa Ngục Chi Chủ, hắn cũng sẽ không có lưu luyến gì đối với nơi này.
Đương nhiên, đối với Địa Ngục Giới, hắn vẫn còn có rất nhiều điều không biết.
Có lẽ là Ngọc Phi ở bên trong điện lớn, có thể cho hắn một ít đáp án.
Nghe được sắp xếp của Võ Đạo Bản Tôn, trong lòng Đường Không không có bất kỳ chút vui sướng nào, ngược lại vẻ mặt còn phát khổ, hơi chần chờ, sau đó mới cúi đầu chấp nhận.
Hắn thấy, chính mình chỉ là một con rối của Võ Đạo Bản Tôn mà thôi.
Sinh linh Địa Ngục bên trong Hàn Tuyền Ngục đều rõ ràng, ai mới là chủ nhân chân chính của Hàn Tuyền Ngục.
Mà nếu như tám đại Địa Ngục ra tay với Hàn Tuyền Ngục, hắn trên danh nghĩa là Hàn Tuyền Ngục Chủ, đứng mũi chịu sào, cũng khó trốn khỏi cái chết!
"A."
Trong lòng Đường Không thở dài.
Hắn không có cách nào từ chối Võ Đạo Bản Tôn.
Nếu như không có Võ Đạo Bản Tôn, hắn cũng không sống tới ngày hôm nay.
Ở trên thọ yến của hắn, Đường gia đã bị bọn Minh Phong diệt tộc rồi!
"Cũng tốt."
Đường Không vực tinh thần dậy, trong khổ tìm vui, cười lớn một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: "Trước khi chết, có thể leo lên bảo tọa Hàn Tuyền Ngục Chủ, cũng coi như là không uổng đời này."
Võ Đạo Bản Tôn không biết rõ ý nghĩ phức tạp trong lòng Đường Không, sau khi hắn vung toàn bộ những việc vặt này cho Đường Không, lập tức quay người bước vào trong điện lớn.
Ngọc Phi đang đứng ở bên trong, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Đôi mắt đẹp của Ngọc Phi không nháy một cái nhìn về phía người ở trước mắt, ánh mắt phức tạp, trong lòng than thở không thôi.
Giờ phút này, nàng nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, nhớ lại lúc trước ở sâu trong lòng đất trong phế tích Đại Càn, lần đầu nhìn thấy thư sinh thanh tú kia.
Nhớ lại lúc ở bên trong cố đô Yến Quốc trên Thiên Hoang Đại Lục, người trước mắt này nhỏ yếu như vậy, thậm chí còn cần nàng phải ra tay cứu giúp!
Nhưng thư sinh thanh tú nhỏ yếu này, trưởng thành quá nhanh rồi!
Ở trên đại hội vạn tộc, thư sinh này, gần như là đã đuổi kịp nàng.
Càng về sau, người này sáng lập ra Võ Đạo, bố võ muôn dân, bình định náo loạn bởi Hung tộc, trấn áp Huyết Ma Hạo Kiếp, cuối cùng trèo lên đỉnh, được phong làm Vạn Cổ Võ Hoàng!
Khi đó, người này đã hoàn toàn bỏ xa nàng.
Trong lòng Ngọc Phi cũng có sự kiêu ngạo của chính mình.
Nàng đã từng có ý nghĩ, muốn lấy lý do đi thăm tiểu hồ ly, thuận tiện thăm hắn một chút.
Nhưng ngày đó, bên cạnh người này, đột nhiên có một vị nữ tử mặc áo bào màu máu phong hoa tuyệt đại, sặc sỡ loá mắt xuất hiện, nàng đã đánh tan ý nghĩ kia đi.
Vị nữ tử mặc áo bào màu máu kia tiện tay đập một chưởng, diệt sát Vu tộc trên Thiên Hoang, vẫy tay một cái, tàn sát sinh linh trên thượng giới, nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt, không ai bì nổi!
Ngọc Phi đến giờ vẫn không thể quên được, lúc trước nhìn thấy một màn rung động kia.
Dùng sự kiêu ngạo của nàng, ở trước mặt vị nữ tử mặc áo bào màu máu kia, đều cảm thấy tự thẹn kém cỏi.
Cẻ đẹp của Ngọc Phi, xứng với bất cứ lời ca ngợi nào trên thế gian, đủ để khuynh quốc khuynh thành, điên đảo chúng sinh.
Kể cả vị nữ tử mặc áo bào màu máu kia, dường như cũng không xinh đẹp bằng nàng.
Nhưng nếu như để cho hai người đứng chung một chỗ, vị nữ tử mặc áo bào màu máu kia đủ để đoạt đi tất cả ánh sáng ở trên người nàng!
Mặc kệ là người nào, sánh vai với vị nữ tử mặc áo bào màu máu kia, đều sẻ trở nên tối tăm không có ánh sáng!
Lúc Ngọc Phi nhìn thấy vị nữ tử mặc áo bào màu máu kia dắt lấy bàn tay của Tô Tử Mặc, nàng đã thu lại một ít ý nghĩ vụn vặt từng có, từ đó về sau, chưa bao giờ đi tìm Tô Tử Mặc.
Chỉ là, nàng làm sao cũng không thể nghĩ ra được, hôm nay hai người lại trùng phùng ở bên trong Hàn Tuyền Ngục.
Hơn nữa, người này đã trưởng thành đến một bước này rồi, dùng lực lượng một người, trấn áp toàn bộ Hàn Tuyền Ngục!
Hai người im lặng rất lâu, vẫn là Võ Đạo Bản Tôn mở miệng trước, nói: "Ở trên Thiên Hoang Đại Lục, ta từng tận mắt nhìn thấy ngươi độ kiếp phi thăng, làm sao lại tới đây?"
"Thì ra, ở trên Thiên Hoang Đại Lục, hắn vẫn còn chú ý tới ta."
Một ý nghĩ, lóe lên ở trong đầu Ngọc Phi.
Ngọc Phi hơi hơi lắc đầu, nói: "Lúc đó xác thực là ta độ kiếp phi thăng, chỉ là, bên trong quá trình phi thăng, gặp phải tinh không hỗn loạn ảnh hưởng, bỏ mình tại chỗ."
"Bỏ mình?"
Võ Đạo Bản Tôn hơi hơi nhíu mày, hỏi: "Ngươi đã chết rồi?"
"Đương nhiên."
Ngọc Phi cười khổ, nói: "Nếu không phải là đã bỏ mình, làm sao sẽ đi đến Địa Ngục Giới, lại ở bên trong Hàn Tuyền Ngục, hoá sinh làm Cổ Minh Tộc."
Võ Đạo Bản Tôn nghe được lại càng thêm không hiểu.
Ngọc Phi dường như là đã nhìn ra thắc mắc trong lòng Võ Đạo Bản Tôn, giải thích: "Theo lẽ thường, vạn vật sinh linh vẫn lạc, hồn phách đều sẽ trốn vào trong Địa Phủ."
"Ở bên trong Địa Phủ, bị nước suối vàng tẩy rửa, sẽ mất đi trí nhớ kiếp trước. Sau đó, được sinh linh Địa Phủ chỉ dẫn, hồn phách của vạn vật sinh linh, sẽ bị đưa vào bên trong Lục Đạo."
"Địa Ngục Giới, chính là một trong Lục Đạo."
Nghe đến đó, tâm thần của Võ Đạo Bản Tôn chấn động.
Chỉ mấy câu nói ngắn ngủi của Ngọc Phi, đã để lộ ra quá nhiều tin tức!
Hơn nữa, những tin tức này cũng đầy đủ rung động.
Lục Đạo bên trong Lục Đạo Luân Hồi, theo thứ tự là Thiên Đạo, Nhân Đạo, A Tu La Đạo, Súc Sinh Đạo, Ngạ Quỷ Đạo, Địa Ngục Đạo.
Mà cái gọi là Địa Ngục Đạo, chính là một giới diện rộng lớn vô biên, có thể cùng tồn tại với Trung Thiên Thế Giới!
Nếu như nói, Địa Ngục Đạo đại biểu cho một giới diện, vậy phải chăng là năm đạo khác cũng giống như thế?
Lục Đạo Luân Hồi, có lẽ đây mới là ý nghĩ sâu xa của 'Lục Đạo'!
Mà lời nói này của Ngọc Phi, đã xác minh một điều phỏng đoán trước đó của Võ Đạo Bản Tôn.
Địa Ngục và Địa Phủ, thuộc về hai nơi hoàn toàn không giống nhau, nhưng lại có thiên ti vạn lũ liên hệ.
Võ Đạo Bản Tôn hỏi: "Hồn phách của ngươi, bị đưa vào bên trong Địa Ngục Giới, cho nên mới trùng sinh ở bên trong Hàn Tuyền Ngục?"
Ngọc Phi gật gật đầu, nói: "Chín đại Địa Ngục Cổ Minh Tộc, kỳ thực chính là hồn phách của vạn vật sinh linh đã từng ở ba ngàn thế giới, đi qua Địa Phủ, bị đưa vào một trong Lục Đạo là Địa Ngục Giới, lấy được lực lượng không giống nhau của Địa Ngục Cửu Tuyền, ở bên trong nước suối hoá sinh ra sinh linh mới."
"Nói đúng ra, việc này cũng không thể tính là trùng sinh."
"Bởi vì, những hồn phách này đều không có trí nhớ kiếp trước, trên người đã triệt để thoát khỏi tất cả các dấu ấn của kiếp trước, là một loại sinh mệnh mới sinh ra ở bên trong Địa Ngục Cửu Tuyền, đó chính là Cổ Minh Tộc."
Võ Đạo Bản Tôn phát hiện ra lỗ thủng trong đó, truy hỏi: "Vậy vì sao ngươi hoá sinh ở bên trong Hàn Tuyền, lại vẫn giữ được trí nhớ kiếp trước?"
Ngọc Phi nói: "Bởi vì trong lúc vô tình ta từng lấy được một đóa hoa thần kỳ, tên là Bỉ Ngạn Hoa. Đóa hoa này ở trên Thiên Hoang Đại Lục, không có bất cứ chỗ nào khác thường."
"Lúc hồn phách của ta rơi vào bên trong Địa Phủ, từng mang theo Bỉ Ngạn Hoa, chính là có Bỉ Ngạn Hoa bảo vệ, ta mới giữ lại được trí nhớ kiếp trước."
"Về sau, ta ở bên trong Hàn Tuyền hoá sinh mà ra, mặc dù đổi sang thân thể này, có được huyết mạch của Cổ Minh Tộc, nhưng vẫn còn giữ được trí nhớ kiếp trước."
Võ Đạo Bản Tôn âm thầm gật đầu.
Chỉ cần còn giữ được trí nhớ kiếp trước, từ một góc độ nào đó mà nói, Ngọc Phi cũng không chân chính bỏ mình.
Hoặc phải nói là, đây chỉ là một lần nàng trùng sinh.
Ngọc Phi từ bên trong thức hải, cầm ra một đóa hoa đỏ tươi, có chút không hiểu nói: "Ở hai bên đường tới Địa Phủ Hoàng Tuyền, ta từng nhìn thấy loại Bỉ Ngạn Hoa này."
"Nghe nói, Bỉ Ngạn Hoa chỉ sinh trưởng ở hai bên đường Hoàng Tuyền, chẳng biết tại sao ở trên Thiên Hoang Đại Lục lại có một đóa."
---------
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận