Chuyện tình cảm rối rắm nực cười kia tạm gác lại như thế, không ngờ Lôi Ngốc lại biết trước lớp trưởng thàm yêu bí thư, người anh em này yêu ghét rõ ràng, tối hôm đó ngủ không được liền cạnh khóe lớp trưởng. Hôm sau ăn cơm thái độ cũng cực kỳ bất hảo, may có Đơn Dũng can ngăn, lớp trưởng lại không thích tranh chấp, nếu không thằng ngốc đã đánh nhau rồi.
Thế là hay quá rồi, ngay buổi sáng Đinh Nhất Chí dọn khỏi phòng, không cách nào ở chung với ba người kia nữa, chuyển tới văn phòng nhỏ do Đơn Trường Căn an bài. Đơn Trường Căn còn mắng thằng cháu và Lôi Ngốc một trận.
Chuyện này khiến Vương Hoa Đình gần gũi với Đinh Nhất Hơn hơn không ít, chắc là khuyên nhủ lớp trưởng, không muốn tập thể sứt mẻ. Phải khen hiệu ứng mỹ nữ đúng là rất hiệu quả, lớp trưởng bị oan lớn như thế mà không buồn, ngược lại lưng thẳng hơn trước. Có lẽ trong mắt hắn chỉ có Vương Hoa Đình, những người khác không đáng nhắc tới.
Cái tập thể nhỏ chẳng hài hòa miễn cưỡng duy trì được, những người khác theo lịch lên lớp, không nghĩ nhiều. Lôi Đại Bằng thân kiêm hai việc, giáo viên thể dục và đầu bếp, thế nhưng hắn làm việc chẳng ra làm sao, chỉ thích chơi điên với đám trẻ con. Nấu cơm không lỡ giờ thì trình độ giảm mạnh, Đơn Dũng chán không mắng nữa, lặng lẽ làm thay, dù sao chẳng còn bao lâu.
Ngày 8 tháng 6, chỉ còn vài ngày nữa là hết kỳ thực tập. Ngày hôm đó dạy xong hai tiết, Vương Hoa Đình về phòng thay giáo án, vừa mang sách xuống lầu thì giật mình, năm thứ bảy hỗn loạn, một đám học sinh như đàn dê xổng chuồng, bê bàn chạy ra khỏi trường, không biết xảy ra chuyện gì. Lại nhìn thấy Lôi Đại Bằng đang ở sau chỉ huy, không chỉ năm thứ bảy, còn gọi năm thứ tám, năm thứ chín tới giúp. Lôi ca lên tiếng, uy tín rất cao, cái đám học sinh nhóc con bọn chúng có mà chỉ buồn vì phải đi học, chứ bảo chúng rỡ trường thì chúng mừng lắm, nói một câu là ai cũng nghe.
"Sao thế, Lôi Đại Bằng, lại xảy ra chuyện gì vậy?" Vương Hoa Đình mắng, từ khi giải trừ quan hệ nam nữ giả dối, cô bí thư khôi phục thái độ lãnh đạo của mình:
Nữ nhân có thể vô tình nhưng Lôi ca vẫn thương hương tiếc ngọc, không nói tục:" Một nhà trong thôn kết hôn, mượn đồ dùng."
"Kết hôn cũng không thể ảnh hưởng tới chuyện học tập." Vương Hoa Đình không vui, tên này chỉ biết phá hoại trật tự trường học:
"Hì hì, không phải tại tôi, chú Đơn bảo làm." Lôi Đại Bằng nói xong lớn tiếng hô:" Chú Đơn, không đủ, có lấy luôn của năm thứ chín không?"
"Gần gần đủ rồi, thiếu tính sau ... Đơn Dũng đâu?" Đơn Trường Căn hôm nay ăn mặc tươm tất lắm, diện bộ Tôn Trung Sơn, tóc thậm chí còn mượn keo của Lôi Đại Bằng để vuốt, trông như trẻ ra mấy tuổi từ xa đã vui vẻ gọi. Thấy Đơn Dung trên lầu đáp lời chạy xuống, ông giải thích, năm thứ chín là lớp tốt nghiệp, nên thôi, còn năm thứ bảy năm thứ tám cho nghỉ hai tiết, kết hôn mà không có trẻ con thì không vui.
Vương Hoa Đình bĩu môi suốt, giáo dục nông thôn là thế đấy, hết cách rồi.
" Đơn Dũng chú nhớ cháu thổi được kèn Xô-na" Chú Đơn có nhiệm vụ giao phó:
" Thổi bừa thì cũng được ạ." Đơn Dũng gật đầu tỏ ra khiêm tốn, món này y chơi từ nhỏ, lạ gì:
" Vậy thì đi thôi, thiếu người thổi kèn, cháu vào chủ đủ số." Đơn Trường Căn kéo cháu đi:
"Chú, trong thôn có mà, sao phải gọi cháu?"
"Trong thành phố có người tới quay phim, kéo hết người đi rồi, gom không đủ số, mời cũng không kịp." Đơn Trường Căn giải thích, té ra là có một đoàn người tới, muốn quay phim chuyên đề gì đó, thông qua chính phủ xã, ủy ban thôn gọi hết nghệ nhân đi biểu diễn, thế là thiếu người.
Lôi Đại Bằng vừa nghe thấy có cơ hội thể hiện thì hớn hở nhảy vào tự tiến cử:" Chú, sao không gọi cháu, cháu đi gõ chiêng đốt pháo."
"Ừ, vậy thì đi." Đơn Trường Căn thoải mái vẫy tay, chả yêu cầu cao gì, náo nhiệt là được mà, Lôi Đại Bằng không quên Hiền đệ, gọi to, Tư Mộ Hiền chạy tới, thế là ba anh em hí hửng theo Đơn Trường Căn nhảy lên cái xe ba bánh ngoài trường, máy nổ rồ rồi phả khói đen đi mất.
"Đùng hi vọng bọn họ đặt tâm tư vào lớp học, vốn đã thế rồi."
Một giọng nói vang lên, Vương Hoa Đình quay đầu lại thấy lớp trưởng mặc Âu phục không nhăn một li, cùng khuôn mặt thiếu niên lão thành. Có lẽ là kiếm được cơ hội trào phúng ba tên kia rồi, Đinh Nhất Chí nghiêm túc nói:" Hoa Đình, thực tập sắp kết thúc, tôi kiến nghị chúng ta báo cáo tình hình thực tập bỏ đi lớp năm thứ bẩy, nếu không chúng ta sẽ thành trò cười."
"Cậu thấy thế thích hợp sao?" Vương Hoa Đình lấy làm lạ sao vị lớp trưởng này mãi mãi không hòa nhập được vào tập thể:
"Có gì không thích hớp chứ, khi chủ ta tới đây là tiểu tổ 5 người, bây giờ thành tích năm thứ bảy do Đơn Dũng dạy, không liên quan tới chúng ta. Lôi Đại Bằng dạy thể dục miễn cưỡng nói được." Đinh Nhất Chí thong thả nói, tựa hồ là nghĩ cho đại cục, bỏ đi một khối kéo chân, thành tích khối tám, khối chín có xu thế tăng lên:
Đơn giản là gạt bỏ Đơn Dũng ở bên ngoài, Vương Hoa Đình không gật đầu cũng không lắc đầu, nhìn về phía xe ba bánh đi xa. Cái nơi thực tập này thay đổi rất nhiều, tường bao hoàn toàn mới, nhà vệ sinh sửa sang sạch sẽ, sân trường có giỏ bóng rổ, bàn chơi bóng bàn, có bếp ăn tinh tươm ... Còn có đám học sinh vui vẻ hoạt bát. Thay đổi rất nhiều, mà mang lại thay đổi đó rõ ràng không phải mấy thực tập sinh chỉ biết dạy học bọn họ mang lại.
"Lớp trưởng, anh ấy chưa bao giờ để ý tới cái nhìn của chúng ta, bạn có cần quá để ý thế không?" Đột nhiên Vương Hoa Đình phản bác, không thèm nhìn Đinh Nhất Chí ngẩn người, cô đi luôn:
Lưu Thúy Vân chạy tới nói, Đơn Dũng gọi điện về, bảo trưa nay không ai nấu cơm, bọn họ đều tới tham gia hôn lễ đi.
Vương Hoa Đình nghe vậy quay đầu nhìn lớp trưởng, hàm ý bảo, cậu luôn thành kiến với người ta, nhưng người ta luôn quan tâm tới bạn bè. Đinh Nhất Chí không nói gì, nhưng trong lòng hắn hẳn là phức tạp lắm.
............. ............. ............
.............. ............. ............
"Dừng lại, góc độ phải thẳng, phía thuận ánh sáng không được có ai đứng, có bóng ... Ghi âm đã chuẩn bị chưa?"
"Ok, xong rồi."
"Ghi hình."
" Cao thêm một mét nữa."
Trên giàn giáo, quay phim nheo một mắt nhìn hiện trường kịch Na, ai vào vị trí người nấy rồi, các nghệ nhân già mặc cổ phục bằng lụa xanh đỏ rất đẹp mắt, tay cầm công cụ. Quay phim ra hiệu, đạo diễn ở dưới mặc jacket nhiều túi, tay cầm khúc phổ hô:" Chuẩn bị một phút cuối cùng ... Vào vị trí, bắt đầu."
Cách đó không xa đỗ bốn cái xe, có ghi " Tổ chế tác tìm cội nguốn văn hóa dân gian ( Sức hút Lộ Châu) ", tổ này hơn 20 người, thông qua chính phủ xã tổ chức buổi biểu diễn kịch Na. Thời gian này không phải là lễ tết, may nhờ có chính phủ xã ra mặt nên mới tập trung được các nghệ nhân già.
"Xã trưởng Vương, thế trận này còn kém một chút, nếu như có mấy trăm quần chúng vây quanh mới náo nhiệt." Đạo diễn đưa thuốc lá ra mời:
Vị xã trưởng lùn tịt tai to mặt lớn rút thuốc lá, miệng phả hơi rượu nồng nặc :" Không được đâu đạo diễn Tần, lúa mạch vừa thu xong, hoa màu đợt hai mới trồng, phải ủ phân lại phải ra đồng, làm sao mà tới được. Hôm nay có nhà kết hôn, kéo người đánh trống đánh nhạc đi, họ đã khó chịu rồi."
Chả có lợi lộc gì xã trưởng chả thèm tới, dù là cục văn hóa đánh tiếng, tổ chế tác cũng phải đút lợi lộc, nếu không chẳng bao giờ thấy được loại kịch giống như ở quê tự diễn này.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận