Những tiếng phừng phừng phừng nối liền không dứt, ở nơi bắn thiết hoa, những vụn sắt đen xì còn mang theo hơi nóng rơi xuống rào rào, nếu không tận mắt nhìn thấy làm sao có thể ngờ vụn sắt đen xì chẳng đáng lọt vào mắt kia lợi nở ra đóa hoa rừng rỡ như thế.
Lò sắt thứ hai đã xong.
Đơn Dũng phủi vai, vài chấm đen trên đó, ngay lập tức ánh sáng khiến y trầm tư, rồi nhận ra quên thân phận của mình, quên thổi kèn. Có điều trong khung cảnh tráng lệ này, bất kỳ ngôn ngữ miêu tả, bất kỳ âm nhạc và bối cảnh làm nền nào cũng đều dư thừa. Nhìn hiện trường, những tấm thân trần đen đúa, lò lửa cháy rừng rực, công cụ to lớn, hiệu lệnh cổ xưa, vốn không cần cái gì điểm xuyết thêm nữa.
Đơn Dũng trầm tư, cầm kèn trong tay, cười gian, lấy toàn bộ hơi sức, cảnh lướt qua trong đầu, tầm mắt đều không cách nào quên.
"Hây!" Lại tiếng hô, nước sắt bay lên trời.
Đơn Dũng thổi mạnh, tiếng kèn chói tai áp đảo toàn bộ tiếng nhạc khác, đi theo nước sắt vút lên không, tựa hồ đạt cực hạn của âm cao, mấy người xung quanh bịt tai lại không chịu nổi âm thanh như kim đâm màng nhĩ đó.
Lên ... Lại lên ...
Tích tắc hoa sắt bùng nở, âm cao của chiếc kèn kia rung mấy lần, không có khúc điệu gì cả, chỉ có một âm cao, giống như lời muốn nói nghẹn ở trong lòng được Đơn Dũng dốc sức thổi ra. Sục sôi tới cực điểm dường như còn mang theo chút vị thê lương, vang vọng tầng không nơi thiết hoa đua nở, cùng với thiết hoa thoáng qua đã mất cũng thu về, tựa hồ tiếc nuối vì sự rực rỡ kia không thể giữ lại, tựa hồ thở than với ánh lửa chói lòa không thể dài lâu, chỉ có thể dần biết mất theo âm thanh đó.
Tiếng kèn đã dừng.
Tàn sắt lại rơi rào rào, tựa như nước mắt của hoa lửa, có điều hình ảnh đẹp nhất đã lưu trong ký ức mỗi người.
Đơn Dũng nhắm mắt, lần đầu tiên y thổi kèn tới mức thiếu dưỡng khí, dường như ảo ảnh lướt qua trước mắt, như tiếng kèn đó giống tiếng cười từng nghe, chỉ tiếc rằng bóng hình xinh đẹp kia chỉ thoáng hiện rồi biến mất, không cách nào đuổi theo, không cách nào giữ lại ...
Y không chú ý tới, ống kính của quay phim đã bắt được y từ lúc âm thanh lạ vang lên, tựa hồ vì thiết hoa mà thổi, ăn ý khó nói lên lời. Y cũng không chú ý tới, rất nhiều đôi mắt nhìn thấy y, âm thanh vừa rồi bỗng dưng làm trái tim người ta vọt lên. Càng không chú ý tới, trên sân thượng nhà khách thị trấn, cách mấy trăm mét, có một bóng dáng khiến y từng bao đêm trằn trọc, vào khoảnh khắc đó đã nhìn thấy y, tay hơi run hạ kính viễn vọng xuống. Âm thanh đó, có lẽ chỉ có cô là hiểu được, nghe được khát vọng từ đáy lòng, nghe được nhớ nhung cồn cào.
Cô quay đầu lại, cha và chị mình cũng vừa thu hồi ánh mắt, Tả Nam Hạ cười nói:" Chỉ thổi một âm cao, có hơi biến âm, nhưng phù hợp với cảnh này, có vị lắm."
Người đi cùng cười thiện chí, vừa rồi ai cũng nhìn hoa sắt, không để ý nghe nhạc, tới khi tiếng kèn lạ lùng vút cao thì đều nghe thấy. Giáo sư Tống hiểu nhạc lý, nói đó là một đoạn của khúc Phượng cầu hoàng, tuy lên cao quá khiến bị biến âm, nhưng ăn khớp một cách kỳ lạ với hoa sắt, không giống thổi bừa.
Đang nói chuyện Tả Nam Hạ không thấy con gái đâu, vẫy tay gọi thư ký sinh hoạt nói nhỏ vài câu, thư ký vội đuổi theo.
"Này, này, tôi nói cậu ở đội nào thế, thổi như thế đấy hả?" Chỉ huy đội nhạc mắng Đơn Dùng, tên này thổi linh tinh hỏng mất khúc Long đằng hổ dược làm ông ta tức giận:
Đơn Dũng chẳng thèm đáp hạ kèn xuống xoay người đi, tự động rời đội ngũ, không ngờ người đứng đầu đội thiết hoa, một hán tử tráng niên trên bốn mươi hô:" Chàng trai, thổi hay lắm, làm một lần nữa đi."
Hay? Chỉ huy đội nhạc ngẩn người.
"Từ từ, đừng đi ... Chính cái âm cao vừa rồi, thổi lần nữa." Đạo diễn Tần cũng rời đài chỉ huy chạy xuống, đuổi theo kéo Đơn Dũng lại, trách y cả chiều thổi chả ra sao, mỗi vừa rồi rất có vị, kéo lại dứt khoát không cho đi:
Thế là đội nhạc chẳng hiểu gì, khúc nhạc hay thế lại không khen, khen thằng thổi bừa. Đạo diễn đi tới giới thích, âm thanh này rất hợp với cảnh hoa sắt vọt lên trời bùng nở, lát nữa đội nhạc hạ thấp hai nhịp, cố gắng nâng âm thanh này lên cao nữa, đồng bộ với lúc hoa sắt nở. Người đội nhạc không hài lòng, cơ mà người ta bỏ tiền thuê mình, còn cách nào được?
Đơn Dũng thì hay rồi, bị đạo diễn Tần kéo lên tới đứng cùng với người đứng đầu đội thiết hoa, không ngờ Đơn Dũng vừa cầm kèn lên thì run tay thiếu chút nữa cầm không vững.
Trong mắt, rốt cuộc thấy được bóng hình tìm kiếm cả ngày, đang chạy tới, bị cảnh sát hiện trường ngăn lại, đứng ở hàng trên cùng, mỉm cười, vẫy tay với Đơn Dũng, như từ trên trời xuất hiện, giữa biển người mênh mông thấy nhau. Nụ cười đó, tựa hồ cũng là niềm vui tìm kiếm đã lâu. Đơn Dũng theo bản năng định chạy, bị giữ lại lần nữa, người ta còn đợi y thổi mà.
Chuyện này thì đơn giản thôi, Đơn Dũng vui sướng lấy hơi, theo hiệu lệnh phát ra, lại một âm thanh đuổi theo hoa sắt, vang vọng tầng không, hồi lâu không tan.
Lần này hoa trong lòng nở rộ như hoa sắt.
Vẫn là tiếng kèn đó, nhưng lần này hàm chứa bên trong là niềm vui vô bờ.
Đơn Dũng sung sướng vô hạn, thổi liền một hơi xong kệ những người khác giữ lại, để tàn sắt rơi ào ào lên người lên đầu, sải bước chạy nhanh về phía Tả Hi Dĩnh. Ném luôn cả kèn rơi leng keng trên mặt đất, chạy tới bước chân loạng choạng, đến trước mặt Tả Hi Dĩnh, cảm giác mắt hoa lên, tựa hồ còn có chút chưa tin.
Tả Hi Dĩnh cũng mặt mày hơn hở, nhìn Đơn Dũng ăn mặc có phần biến dạng, niềm vui gặp lại trong mắt, tựa hồ không sao tin nổi gặp lại trong tình huống này. Đơn Dũng không cách nào biểu đạt hưng phấn lúc này, đưa tay ra muốn ôm, không ngờ Tả Hi Dĩnh như đã có chuẩn bị trước, lách sang bên làm Đơn Dũng ôm hụt. Nhìn Đơn Dũng loạng choạng suýt ngã, cô cười khúc khích, người xung quanh cũng cười theo, trong tiếng cười rộn rã, Tả Hi Dĩnh nắm tay Đơn Dũng chạy ra ngoài đám đông.
Chạy rất xa, đứng lại, khi quay đầu Tả Hi Dĩnh cười tựa như có chút trách móc, tựa như mừng rỡ, Đơn Dũng thì cười như thằng ngốc. Hai người tay trong tay, mắt nhìn mắt, gặp lại sau xa cách, muôn vạn lời muốn nói mà không biết nói thế nào.
Rồi hồi lâu gần như đồng thời nói:" Vì sao không gọi điện thoại."
Cả hai ngỡ ngang một gây, lại nói:" Gọi rồi."
Hai tiếng cười cùng bật ra, ánh mắt Tả Hi Dĩnh tựa hồ có chút tức giận, giọng vẫn vừa vặn êm tai:" Lừa dối, hai tháng rồi tôi không nhận được điện thoại của cậu."
"Không thể nào, ngày thứ hai sau khi chị rời trường là em gọi rồi, nhưng tắt máy ... Về sau em còn tới khách sạn Khải Lai Duyệt tìm chị, mới biết chị đã đi." Đơn Dũng rất rầu rĩ:
Hỏi thời gian gọi điện thoại, Tả Hi Dĩnh tức giận, chỉ tay vào trán Đơn Dũng, như mắng học sinh:" Cậu thật ngốc, không biết chọn thời gian mà gọi, chọn cái lúc tôi ở trên máy bay, vì sao sau đó không gọi?"
"Em ..." Đơn Dũng ngượng ngùng :" Em nghĩ ... Chị không muốn gặp em nữa."
Sự ngượng ngùng của chàng trai to xác làm Tả Hi Dĩnh thấy lòng êm ái, mắng :" Tôi đúng là không muốn gặp cậu, tôi gọi điện hai lần, gọi ở nhà, rồi tới Lộ Châu cũng gọi, sao cậu ngừng hoạt động rồi?"
"Hả, chị gọi bao giờ?"
Đơn Dũng trố mắt, hỏi thời gian rồi vỗ đầu ảo não giải thích, vừa vặn là thời gian Lôi Đại Bằng đấu rượu rồi vĩnh quang nhập viện, điện thoại bị bọn học sinh dùng hết tiền ... Sau đó nữa ở vùng quê hẻo lánh đó cũng lười đi nạp lại tiền.
Thế là điện thoại không liên lạc được.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận