Một câu của Lý Báo Xuân làm cả đám sinh viên trong xe nhao nhao cả lên, đây là tiếng lòng của mọi người, ai ai cũng thấy đồng cảm, đúng thế, cuộc sống còn không đảm bảo cho người ta thì nói gì tới thứ khác? Dù sinh viên ở các huyện thì đa phần cũng chưa thấy nơi nghèo khó như thế, lần này cảm thụ sâu sắc rồi.
Nữ sinh tên Miêu Lệ bĩu môi rõ cao:" Sớm biết như vậy em đã chẳng báo danh đi thực tập. Cô Nhâm, sự lạc hậu ở đó bọn em không thay đổi được, cái trường em dạy có trăm đứa, tỉ lệ lên cao trung liên tục hai năm là 0, bọn họ nói tiếng địa phương còn khó nghe hơn nói tiếng Anh, giao lưu với nhau cũng thành vấn đề."
Nữ sinh ngồi bên cạnh Miêu Lệ là Hà Vân Tiêu cũng góp lời:" Những thứ đó là thứ yếu, còn có thể khắc phục. Quan trọng vẫn là vấn đề sinh hoạt, ngay cả vật dụng thường ngày cũng không đủ, bọn em làm gì còn tâm tình nghĩ tới chuyện khác."
"Đúng thế, em mua xúc xích với mỳ ăn liền về mới phát hiện là hết hạn, đem trả mới biết ở đó cái gì cũng hết hạn. Cô biết cuối cùng làm sao không? Em vẫn phải ăn thứ thực phẩm hết hạn đó đấy, vì nếu không cần thì còn cách nào nữa? Tìm một cái quán ăn phải lên thị trấn, đi về mất cả tiếng." Một nam sinh nói với vẻ bực dọc:
Mấy chủ nhiệm lớp đi cùng cười gượng gạo, cái gọi là khu cơ sở cách mạng cũ, trừ cho phép khai thác du lịch cách mạng thì chẳng có gì, đám sinh viên ăn sung mặc sướng quen xuống đó chịu sao nổi.
Nhâm Quần nghe một đống lời than phiền thì uyển chuyển nói:" Các em, vốn cô không muốn nói đâu, nhưng nhìn các em như vậy, cô không nhịn được muốn nói vài câu. Các em đã nghĩ tới chưa, các em tới hai tháng, chẳng lẽ không kiến lập được chút tình cảm nào với học sinh, giáo viên trong trường? Sao lên xe ủ rũ như bại trận vậy, như thế đi ngược với mục đích chi viện giáo dục của chúng ta."
"Làm sao vui được ạ, người thành ra thế này rồi." Lý Báo Xuân giơ cánh tay toàn vết muỗi đốt lên, trông phát khiếp:
Trần Phúc Lợi cùng tổ đang khép mắt ngủ liền tỉnh lại nói:" Không phải là hoàn toàn không vui, giờ em vui lắm, em về ngủ một tuần."
Một đám cười đùa hưởng ứng, lại có một nam sinh tiếp lời:" Em thì ăn một tuần, em đói mềm ruột rồi, bụng toàn là mỳ với lương thực, chẳng có tí thịt nào. Thật, không lừa mọi người đâu ..."
Lại lạc đề rồi, tiếng cười khắp nơi, mấy vị chủ nhiệm nhìn nhau lắc đầu. Nhâm Quần rút điện thoại liên hệ điểm thực tập cuối cùng, lúc này xe vừa mới rời đường thôn, sau khi nói chuyện với Vương Hoa Đình, lại bảo đám sinh viên:" Các em nghỉ ngơi một lúc đi, còn xã Tróc Mã nữa, chúng ta đón họ về thành phố, mai chính thức về trường, ai chưa nộp luận văn tốt nghiệp thì tranh thủ tới văn phòng khoa. Mai là hạn cuối cùng, sơ thẩm sắp bắt đầu."
Không khí trầm mặc lan đi khắp xe, điều hòa bật lên, thoải mái dễ chịu khiến không ít người ngủ gật. Không biết ai thì thầm, nói lớp trường và bí thư ở xã Tróc Mã, ba tên ngốc phòng 222 cũng ở đó, hình như hôm qua Triệu Huy còn nhìn thấy ba thằng ngốc đi đón dâu. Đề tài này vừa nổi lên, có người hỏi Triệu Huy, nam sinh này thề thốt nhìn thấy trên chuyên mục Sức hút Lộ Châu, còn gọi điện cho bí thư xác nhận, đúng là bọn họ.
Bụt chùa nhà không thiêng, ở bên ngoài Đơn Dũng có thể là anh hùng gì đó chứ trong khoa, nhất là lớp số 2, mọi người biết quá rõ rồi, y và Lôi Đại Bằng giống nhau, chả khác gì trò hề.
Nhâm Quần cũng đã nghe thấy, quay lại hỏi:" Triệu Huy, em đúng là nhìn thấy họ đón dâu à?"
"Đúng ạ, cô giáo Nhâm, trên thời sự tối của Lộ Châu ạ, còn quay đặc tả Đơn Dũng, em nhận nhầm ai chứ làm sao nhầm bọn họ được. Đúng rồi, còn có cả Lôi Đại Bằng gõ chiêng, Tư Mộ Hiền kéo hồ cầm, đã có cả ba người bọn họ thì làm sao có thể nhầm ạ?"
Nghe thế lại có sinh viên lôi đống chuyện xấu của Lôi ca và Đản ca ra đùa, cả đám rất kỳ vọng xem ba anh em đó xuống quê sẽ thành thế nào. Có người đoán với tính Lôi ca sẽ khiến cả trường sốc, có người đoán bí thư sẽ khóc hết nước mắt, lớp trưởng ngày nổi điên ba lần, còn thảo luận tình cảm của Lôi ca và hoa khôi Đảng thế nào ... Càng suy đoán, chỉ số kỳ vọng càng cao.
Ai cũng đợi xem trò hề, tâm tình mọi người tốt lên đôi chút.
" Các em tỉnh lại chưa?" Nhâm Quần buồn cười:" Đã bao giờ họ làm gì trong dự liệu mọi người đâu, lần này cũng thế, cô tới một lần, bọn họ sống rất mỹ hảo, được ăn dục hỏa phượng hoàng, bia tuyết hoa, sống hòa hợp với đương địa. Không chỉ trường học, ủy ban giáo dục phản ánh rất tốt .... Ba tên đó là là người thế nào, trên địa cầu ai cũng biết, chuyện các em không làm được không có nghĩa chúng không làm được."
Nghe vậy cả đám ngớ ra, bất kể là so sánh kiểu gì, bọn họ làm sao kém hơn tổ đó được, ba tên kia không gây ra trò hề nào là may lắm rồi chứ. Vẫn là Lý Báo Xuân bị muỗi đốt nói:" Cô Nhâm, cô thiên vị lớp trường và bí thư ạ? Làm gì có chuyện đó, xã Tróc Mã còn nghèo hơn cả Thấm Huyện, Vũ Hương."
Mọi người đều phụ họa, có ba tên kia, không truyền về tin dữ đã là khó tin rồi. Nhâm Quần chỉ cười:" Được rồi, các em đợi mà xem, tôi rất muốn đánh cược với các em, nói hôm nay xã Tróc Mã có cả đội ngũ tiễn chân vui vẻ, các em có tin không?"
Cả đám sinh viên nối nhau nói "không tin".
Nhâm Quân cười không nói thêm nữa, xe đi lên con đường liên xã tới xã Tróc Mã, giờ không mấy ai ngủ nữa, bà tán và trông đợi ...
Đường rất hẹp, hơn nữa lại còn thiếu tu sửa, nhiều chỗ sạt lở chỉ vừa đủ một xe đi qua, nhìn điều kiện là thấy tệ hơn các nơi khác. Khi đó phân chia khu thực tập, lớp trưởng và bí thư xung phong chọn nơi kém nhất để cổ vũ mọi người nhảy hố, nếu nơi đó đúng như cô giáo Nhâm nói thì thành kỳ tích không hiểu được.
Đang thảo luận có sinh viên chỉ cửa kính phía sau:" Nhìn kìa, điện ảnh Đại Hà đấy."
"Í, đúng rồi, xe quay phim kìa ... Có phải là tới đây quay phim kháng chiến không?" Một sinh viên đoán, nơi này trước kia là nơi giao chiến của bát lộ quân và quân vàng mà.
Hai chiếc xe điện ảnh Đại Hà đi rất nhanh, vượt qua bọn họ, gây ra một hồi suy đoán, lại thảo luận về phim kháng chiến đang hot gần đây ...
Đi được hơn nửa tiếng, trường trung học xã trong tầm mắt, không ít sinh viên nghển cổ nhìn, khi cảnh tưởng ngày một rõ ràng, cả đám nhìn nhau. Cô giáo Nhâm nói đúng thật, có hơn một trăm người xúm quanh đội ngũ thực tập, có phải không vậy?
Lúc này cũng nhìn ra sự khác biệt so với nơi khác, lớp trưởng đứng cạnh một người ăn mặc trang trọng đang bắt tay, Vương Hoa Đình và Lưu Thúy Hoa vẫy tay cười rạng rỡ, Đơn Dũng và Tư Mộ Hiền xách đồ thì thoải mái tiêu sái, về phần Lôi Đại Bằng đang chơi đùa với đám trẻ con, chẳng có chút rầu rĩ nào.
Xe phanh lại, Nhâm Quần đi xuống, Vương Hoa Đình và Đơn Trường Căn lên đón, phía sau liền hỗn loạn, Lôi Đại Bằng đang chào tạm biệt đám anh em của hắn, xoa đầu một đứa nói:" Sau này ở thôn không sống được thì tới thành phố tìm Lôi ca nhé."
Lại vỗ vai đứa còn lại:" Cốc chín gọi điện cho anh, giờ cốc có giá rồi, bảo mẹ em đừng cất trên gác, bị chuột cắn tiếc lắm."
"Cả em nữa, lần sau tới tìm em, không được bắt nạt Cảnh Diễm Diễm đâu đấy." Dặn dò thằng đầu trọc:
Không nỡ rời đi, nhưng lại không biết làm sao biểu đạt tình cảm đơn thuần này, Lôi Đại Bằng không giỏi biểu đạt tình cảm, đám trẻ con cũng thế, chỉ biết kéo áo, nắm tay nhìn không chớp, đủ dấu hiệu cho thấy tình cảm huynh đệ rất sâu sắc.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận