"Anh đứng lại đó, anh hóa thành tro em cũng nhận ra." Em gái kia thấy Đơn Dũng ý đồ bỏ trốn thì như thấy kẻ thù, phẫn nộ chạy tới chắn trước mặt y, hai tay giang rộng ngăn cản, bước tới chỉ tay vào mặt Đơn Dũng nói từng chữ:" Nói lại một câu nhầm người xem."
Mắt phượng uy phong, ngón tay sơn đỏ chót chỉ thẳng như mũi kiếm, Đơn Dũng ngả người ra sau né tránh, biết giả ngốc không thoát rồi, làm vẻ bừng tỉnh, thoáng cái đã niềm nở sặc mùi giả dối:" À à, nhất thời không nhận ra, là em à, Giai Giai, em ăn mặc thế này ai mà nhận ra được."
Em gái hừ một tiếng, cắn môi, bộ dạng như hận không thể ấn Đơn Dũng xuống mà đánh đập, cô đâu ngốc rõ ràng đã nhận ra cô từ trước:" Em làm sao?"
Còn làm sao nữa, váy đỏ chưa tới gối, gió thổi cái là bay, vai trần cổ rộng, chỉ cần hơi cúi xuống là lộ bầu vú trắng mịn, không quá to nhưng no đỏ tròn căng, ăn mặc mát mẻ thế này ở Lộ Châu không phải quá, nhưng mà váy nửa xuyên thấu nhìn cả đồ lót thì thật khó bình luận. Đơn Dũng cố kìm nén cảm giác toàn thân thiếu tự nhiên như có đàn kiến đang hành quân khắp người, cười phong độ:" Không sao cả rất tốt, mấy năm không gặp em xinh đẹp hơn nhiều đấy."
"Nói thế còn giống tiếng người, đừng nói em, anh ăn mặc thành thế này làm gì đấy?" Em gái tên Giai Giai chỉ Đơn Dũng hỏi, phát hiện không ít quần chúng vây quanh, cô xua tay:" Đi đi, nhìn cái gì, người quen, chúng tôi húc nhau chơi đấy ... A, anh cảnh sát tới nhanh thế, không sao cả, chúng tôi tự xử lý với nhau được."
Không chỉ ngăn cản quần chúng, còn đuổi luôn cả cảnh sát tuần tra, cảnh sát nhìn lướt qua là biết được ai là chủ cái xe nào, cũng đoán được tám phần nguyên cớ, nên không quản vào chuyện của họ, hú còi đi luôn. Vẫn cái tính nóng nảy như thời cao trung, có điều cô bạn cao trung Ninh Giai này là chủ nợ của Đơn Dũng, làm y chột dạ, lái xe về phía trước đỗ lại. Ninh Giai đỗ xe đi xuống trước, chủ động tới xe của Đơn Dũng gõ gõ cửa kính: "Hỏi anh đấy, còn chưa nói với em vì sao lại thành ra thế này, hiện giờ làm gì?"
"Bán thịt." Đơn Dũng nhảy xuống nói một câu làm em gái ngửa mặt cười, bầu ngực rung rinh vui mắt, buột miệng một cái y cũng nhận ra có vấn đề, bổ xung:" Bán thịt lừa."
"Không đúng, em nghe ai đó trong lớp nói, về sau anh vào Học viện Lộ Châu mà?" Ninh Viễn cười hồi lâu mới hỏi, nhìn Đơn Dũng áo sơ mi xanh cũ, quần jean bạc phếch cùng cái túi buộc bên hông, đúng là hình tượng con buôn, càng kinh ngạc thêm vài phần:
Đơn Dũng cười gượng, cuộc gặp gỡ này với y mà nói từng giây từng phút đều là cuộc khảo nghiệm tâm lý, thà chẳng bao giờ gặp lại còn hơn gặp lại trong tình huống này:" Ừ, nhưng tốt nghiệp rồi..."
"Tốt nghiệp xong không tìm việc à?"
"Đây không phải công việc sao?"
"Đây mà là công việc à?"
"Ừ, tổng giám đốc, chủ nhiệm cùng nhân viên công ty tiêu thụ thịt lừa."
Vẫn như thời cao trung, chỉ vài câu lại làm Ninh Giai phì cười rồi, cười xong nhìn bộ dạng phong trần của Đơn Dũng lại thấy đáng tiếc, định nói gì thì Đơn Dũng đã nói trước:" Em thì sao, anh thường lên phố, nhưng không thấy em."
"Cha em về sau đưa em tới Canada, mấy năm rồi mới về, em liên hệ được với nhiều bạn học, chỉ không thấy anh thôi."
"Tìm anh làm gì, có việc à?"
"Không có việc thì không được tìm anh sao?"
"Được, được chứ."
Vừa có vài phần quen thuộc lại xa lạ, hỏi thăm nhau xong thì không biết nói gì nữa, chắn ngang hai người không chỉ là tình bạn học. Lúc này trong xe lại có một cái đầu nữa thò ra, cũng là em gái xinh đẹp, vươn cổ gọi:" Giai Giai nhanh lên, chị còn đón máy bay."
"Ồ, có việc à, vậy em đi đi." Đơn Dũng thầm thở phào, tìm được cái cớ xuống thang:
Ninh Giai mở ví lấy ra một tấm danh thiếp đưa tới, Đơn Dũng vừa nhận lấy thì người ta lại tiếp tục nhét cho xấp tiền phải mấy nghìn. Đơn Dũng lúng túng trả lại:" Cái này ... Không cần đâu ... Giai Giai, em làm cái gì vậy, cái xe nát này của anh va chạm suốt ngày ấy mà."
"Cầm lấy sửa xe ... Còn từ chối là em giận đấy, phải rồi lúc khác gọi điện cho em, không có chỗ làm thì em tìm cho." Ninh Giai nói xong sợ Đơn Dũng từ chối, dứt khoát nhét vào tay y rồi lên xe đóng cửa lại, làm Đơn Dũng cầm tiền ngượng nghịu đứng đó. Xe quay đầu, rồ một cái lải loạng choạng đi mất.
Cô gái ở ghế phụ lái trước khi đi còn nhìn Đơn Dũng một cái, kiểu liếc xéo khinh bỉ rõ ra mặt, từ đầu tới cuối chẳng buồn xuống xe. Đơn Dũng hồi lâu mới tỉnh lại, nhìn áo sơ mi đẫm mồ hôi, nhìn cái quần đã bạc, lại nhìn tiền, lẩm bẩm:" Con mẹ nó chứ, thương hại mình à?"
Thế là quẫn bách biến thành bực tức, lên xe hạ thấp ghế nằm xuống, bóng dáng xinh đẹp thoáng lướt qua càng khiến y phiền muộn hồi lâu, thà để người ta ghét còn hơn là thương hại như thế.
Ở trên xe hai cô gái trách móc nhau, cô gái ở ghế phụ lái nói:" Giai Giai, em lái xe chậm một chút, sợ chết, may mà chị thắt đai an toàn rồi đấy."
"Thôi đi, thế này là quá chậm, em học lái xe ở Canada, huấn luyện viên suốt ngày hô, chậm quá, tốc độ chậm sẽ FAIL"
"Đây là Trung Quốc, là Lộ Châu."
"Đúng thế, mấy năm không về, ai ngờ ách tắc thế này, đường không làm tốt, xe lại nhiều."
"Á, chậm chút ..."
Muốn không chậm cũng chẳng được, tới giờ cao điểm tan tầm buồi chiều rồi, đường Anh Hùng tắc thành hàng dài, khó khăn lắm mới nhích lên được thì gặp đèn đỏ làm Ninh Giai tức giận đập vô lăng mắng giao thông quá tệ, điển hình của loại khó tính, lái xe lại kém.
Hết cách, không còn việc gì làm, em gái ghế phụ lái nhớ tới chuyện va chạm xe khi nãy, hỏi:" Giai Giai, vừa nãy là ai?"
"Bạn học thời cao trung."
"Thế á, học sinh trường quý tộc Hằng Đại mà lái cái xe đó à?"
"Lạ lắm à, lớp em còn có nhà chơi cổ phiếu nhảy lầu, làm quan ăn hối lộ bị bắt, con cái bị bệnh tâm thần, Đơn Dũng hay dở gì còn biết kiếm tiền, thế là khá lắm rồi." Giai Giai bĩu môi bênh vực:
"Thế trước kia nhà anh ta làm gì?"
"Mở nhà hàng, về sau đổ bể, anh ấy bỏ học, bốn năm năm rồi không gặp."
"Sao chị thấy không giống bạn học mà giống tình nhân yêu sớm thế?"
Quay về đệ tài quen thuộc của con gái, Ninh Giai lại bĩu môi bôi son đỏ chót, không trả lời thẳng:" Chị Đào, không phát hiện ra chị có tiềm chất bà tám đấy."
Đèn xanh rồi, Ninh Giai khởi động xe lên đường, em gái ngồi ghế phụ lái tên Đào Đào người ngặt ngoẽo, nhìn dáng vẻ kia là biết tám phần đoán trúng, lại xem tình hình hiện tại thì năm xưa yêu nhầm người rồi. Đào Đào trêu:" Ninh Giai, kể đi, e không chỉ là yêu sớm, phải có gì hơn thế chứ, mối tình đầu phải không? Á … tình đầu thật à? Vậy mà gặp lại như vậy, kể mối tình đầu mỹ hảo của em đi, để chị hâm mộ với. Đừng vờ vịt, chị nhìn bộ dạng của em là đoán ra rồi."
"Đúng thì sao nào? Đừng thấy bây giờ anh ấy nghèo túng, thời cao trung là soái ca có tiếng, đá bóng rất giỏi, mỗi lần trường thi đấu, trên khán đài có cả đống nữ sinh cổ vũ cho anh ấy ...” Ninh Giai rốt cuộc không chịu nổi sự quấy rầy của Đào Đào, kể:” Chẳng những đá bóng giỏi còn trượng nghĩa, thời cao trung dẫn bọn em đánh nhau với Lục Trung, bọn em đi một phát hơn trăm người, bọn chúng thấy thế trận đó liền chạy mất ... Em còn nhớ sinh nhật em, anh ấy tặng bó hoa hồng, em cảm động lắm, thế là ..."
Nói tới đó bỗng dưng im bặt, ánh mắt thất thần nhìn phía trước, như hồi ức lại chuyện khó quên nào đó.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận