Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hương Sắc Khuynh Thành

Chương 107: Nước phẳng ngầm dậy sóng. (3)

Ngày cập nhật : 2025-09-11 07:52:53
Vương Hằng Bân và Nhâm Quân đều hổ thẹn, trước kia còn có thể dùng mấy câu qua loa ứng phó, chứ xảy ra chuyện ầm ĩ hai tháng trước, họ chẳng có mặt mũi nào giải thích. Nhâm Quần không nhịn được hỏi :" Hiệu trưởng, ý anh là gì?"
"Không có ý gì đặc biệt cả." Hiệu trưởng Vương hơi ngả người về phía trước, châm chước từ ngữ nói:" Một đứa khoa Trung Văn, một đứa ở khoa Thể Dục, sắp hết thời gian thực tập về trường, tôi không hi vọng trong thời gian ngắn ngủi này lại xảy ra chuyện oanh động, phải trọng điểm đề phòng, phải nắm được hành động lẫn tư tưởng của chúng, phải bóp chết tất cả nhân tố bất ổn định trong giai đoạn manh nha."
Nói như sắp đi đánh trận ấy, làm Vương Hằng Bân và Nhâm Quần căng thẳng, chẳng dám toát mồ hôi, khiến một vị hiệu trưởng chuyên môn an bài theo dõi đề phòng sinh viên, đúng là chưa từng có. Hai người phải đảm bảo mấy lần thì cuộc đàm thoại mới kết thúc. Nếu theo dõi, vậy thì chuyện xử lý hẳn là tạm thời không có hành động gì.
Họp riêng nhiều hơn họp chung nửa tiếng, rời khỏi khu nhà Nhâm Quần mới dám hỏi nhỏ :" Chủ nhiệm Vương, hiệu trưởng có ý gì, chuyện này còn chưa xong à?"
" Xảy ra chuyện nên sợ bóng sợ gió ấy mà, còn có thể là cái gì nữa? Có điều cô Nhâm này, mấy đứa trong khoa chúng ta đúng là không thể xảy ra chuyện nữa, tay Quách Chiến Phong vừa làm trưởng ban bảo vệ chính là từ cứu hỏa chuyên nghiệp chuyển sang đấy, tôi nghĩ bọn họ tám phần đã làm rõ sự kiện tẩy chay nhà bếp rồi, chỉ cần tóm lấy sai phạm nhỏ, sau đó chuyện bé xé ra to, như thế danh sách khai trừ sẽ có thêm vài người ..." Vương Hằng Bân vừa đi vừa nói, đột nhiên không thấy Nhâm Quần đâu, quay đầu lại thì thấy bà đứng lại từ bao giờ, mặt mày ảm đạm:
Nhâm Quân tối nay đã gọi điện một lần rồi, bây giờ chưa yên tâm gọi lại lần nữa, bốn năm học, chỉ còn lại vài ngày thôi, không thể để công sức trôi theo dòng nước.
........... ............. ..........
"Đơn Dũng, ra đây."
Vương Hoa Đình tay cầm điện thoại gọi về phía ba anh em đang chơi bài trong phòng, Lôi Đại Bằng đã thua tới mặt dán đầy giấy, vừa nghe thế hết nhìn Đản ca lại nhìn em gái hoa khôi Đảng, ánh mắt nghi hoặc. Vương Hoa Đình bực mình:" Nhìn cái gì mà nhìn, còn cả cậu nữa Lôi Đại Bằng, cậu cũng ra đây."
Thế là biến thành Lôi Đại Bằng và Đơn Dũng nhìn nhau, đều không hiểu, sau đó đi dép lê chạy ra, hai người ngạc nhiên lắm, càng gần ngày trở về, sương giá trên mặt em gái hoa khôi ngày càng đậm, ngày càng khôi phục hình tượng bí thư trước kia. Lôi Đại Bằng hỏi thẳng :" Bí thư Vương, bạn có ý gì, anh em chúng tôi làm cơm cho bạn hai tháng trời, suýt nữa hầu hạ bạn như mẹ, giờ sắp về định trở mặt à?"
Vương Hoa Đình muốn nghiêm mặt mà nghiêm không nổi, không thèm để ý tên đó, nói thẳng :" Tôi truyền đạt cuộc điện thoại vừa rồi cô giáo Nhâm gọi, chuyện này không được phép mang theo sắc thái tình cảm cá nhân ... Thứ nhất, ban bảo vệ trường đã thay trướng, trưởng ban là dân chuyên nghiệp, nghe nói hắn đã làm rõ sự kiện kia, hơn nữa có báo cáo trọng điểm."
Đơn Dũng còn đỡ, chỉ tim đập mạnh một chút, còn Lôi Đại Bằng hai má run run rồi.
"Còn nữa, gần đây trường đại học trung cấp ở Lộ Châu chúng ta xảy ra vài việc, thúc đẩy trường chúng ta cải tiến kỹ thuật giám sát, nghe nói số lượng camera tăng gấp đôi, trực tiếp giám sát mỗi phòng học .... Hình như còn nghe nói chuyện cậy phòng phát thanh trường, ai đó là bôi đen camera, Đại Bằng, có phải cậu không?" Vương Hoa Đình hỏi:
"Không phải, không phải ... Tuyệt đối không phải, là do bọn Chân Thối làm, chúng buộc vải vào đầu gậy, vải bôi màu, thò ra dí vào camera, thế là đen xì ... Á ..." Lôi Đại Bằng ôm chân nhảy lò cò:
Đơn Dũng dẫm cho hắn một phát thật mạnh, mỉm cười hỏi:" Bí thư, chuyện qua lâu thế rồi, biết cái này còn có ý nghĩa gì?"
"Tôi thèm quản chuyện thối nát này, các anh không xảy ra chuyện gì là được ... Cô giáo Nhâm nói, thời gian qua trường quản lý nghiêm hơn trước, cô ấy hi vọng các anh an toàn tốt nghiệp. Nói thế nào thì tôi thấy các anh nên nghĩ cho người khác một chút, cô giáo Nhâm và chủ nhiệm Vương đều chẳng dễ dàng rồi, anh thử đếm xem mình đã gây ra bao chuyện?" Vương Hoa Đình chỉ trích:
Đơn Dũng chép miệng, Lôi Đại Bằng gãi đầu, xấu hổ không nói.
"Hai người chọn ra một đại biểu nói chuyện với cô giáo Nhâm, ai nào?" Vương Hoa Đình hỏi:
"Đản ca, anh đại biểu cho em ... Anh nói, anh nói đi, em làm báo cáo giám định, em vừa bệnh nặng mới khỏi." Lôi Đại Bằng đẩy ngay Đơn Dũng ra rồi chuồn về phòng:
Có lẽ đây là kết quả mà Vương Hoa Đình muốn, cô khẽ hất đầu :" Đi, em cũng muốn nói chuyện với anh."
"Này, rốt cuộc cô giáo Nhâm tìm anh hay là em tìm anh thế?" Đơn Dũng đuổi theo Vương Hoa Đình:
"Anh hi vọng thế nào?" Vương Hoa Đình chẳng quay đầu lại, cứ thế mà đi:
" Anh à, anh chẳng hi vọng gì, hi vọng và hiện thực luôn chênh lệch."
Đơn Dũng xuống lầu có chút chột dạ quay đầu nhìn về phòng, Lôi Đại Bằng và Tư Mộ Hiền chắc chắn đang nhìn trộm, phòng lớp trưởng còn sáng, hẳn đang tăng ca viết báo cáo thực tập, Lưu Thúy Vân cũng ở trong phòng. Trong hoàn cảnh đó dù là bốn bề tĩnh mịch, trăng lên đầu cành cũng chẳng cảm giác được chút ái muội nào, chỉ thấy toàn thân bứt rứt khó chịu.
Ngược lại Vương Hoa Đình chẳng có vẻ gì là thiếu tự nhiên, đưa điện thoại cho Đơn Dũng, Đơn Dũng gọi điện thoại cho Nhâm Quần, nghe cô khuyên nhủ, nghe nhiều nói ít. Kỳ thực giờ nghĩ lại, có vài việc thật vô nghĩa, chẳng những gây cả đống phiền toái cho mình cũng làm cô giáo rất được lòng sinh viên này gặp phải rắc rồi. Nếu không giờ mình đã tiêu diêu đợi lấy bằng tốt nghiệp rồi, đâu tới mức sắp kết thúc thực tập còn thấp thỏm thế này chứ.
Vừa đi vừa nghe một hồi lâu, đều là những lời phải tuân thủ quy củ, nắm giữ được bản thân, hơn nữa mai về trường rồi, Nhâm Quần cũng dặn rất nhiều việc phải chú ý. Quan tâm tha thiết như thế, làm Đơn Dũng cảm động. Đợi nghe điện thoại xong Đơn Dũng trả di động, Vương Hoa Đình rủ:" Tản bộ chút đi, đêm cuối cùng rồi, nói không chừng chẳng còn cơ hội tới đây nữa."
Đơn Dũng lại chột dạ lần nữa nhìn về phòng, vậy mà bị Vương Hoa Đình phát hiện, cô nhỏ giọng khích:" Nếu anh coi em là bạn gái của Lôi Đại Bằng, vậy anh không nên có tà niệm với em. Nếu như anh coi chuyện giữa em và cậu ấy như trò đùa, vậy anh không nên để oan ức chụp lên đầu lớp trưởng, bản thân anh không dám đứng ra. Em không biết anh nghĩ gì, nhưng em rất thất vọng."
Nói xong cô một mình rời trường, như muốn đi ngắm cảnh đêm một mình. Đơn Dũng hơi do dự đuổi theo.
Ở trên lầu sao có thể thiếu đôi mắt nhìn trộm, Lôi Đại Bằng thấy Đơn Dũng đuổi theo thì quay đầu hỏi Tư Mộ Hiền:" Hiền đệ, thời gian trước tôi mê đắm mỹ sắc, đem rất nhiều bí mật của chúng ta nói với cô ấy, sẽ không có chuyện gì chứ?"
"Ai mà biết ... Mà tôi nói này Đại Bằng, cậu cũng không thể thấy sắc quên bạn như thế, cái gì cũng tốt, chỉ có điều cậu thật thà quá." Tư Mộ Hiền kiếm đề tài nói, sợ Lôi Đại Bằng phát hiện manh mối gì:
Lôi Đại Bằng thả mình xuống giường, hậm hực lẩm bẩm:" Thôi mặc kệ, khi nào có chuyện hẵng hay ... Á, hình như không đúng."
"Cái gì không đúng?" Tư Mộ Hiền thấy hắn ngồi bật dậy như zombie cũng giật cả mình:
Lôi Đại Bằng cắn ngón trỏ, mắt đảo tròn tới mấy lần, nghi ngờ:" Không phải Vương Hoa Đình thích Đản ca chứ? Í, í ... Đúng thế, sao tôi thấy ngày càng giống nhỉ? Bảo sao cô ấy lại vòng vèo muốn tới xã Tróc Mã thực tập, bảo sao gặp tôi toàn hỏi chuyện Đản ca ... Í? Thế là sao?"

Bình Luận

0 Thảo luận